- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Đôi Mắt Người Tôi Yêu
- Chương 3: Hữu Hữu
Đôi Mắt Người Tôi Yêu
Chương 3: Hữu Hữu
Sau khi hai người đã về đến nhà,bà Mai vẻ mặt nghiêm túc hỏi cô.
"Cậu ta đã đưa con về nhà sao?"
Vi Vi gật gù đáp: "Vâng ạ!"
"Ta thấy cậu ta chẳng ra cái thể thống gì cả nhìn cứ như mấy cái thằng côn đồ hay ăn chơi lêu lổng đấy. Cậu ta chắc không phải là loại người tốt đẹp gì nên sau này đừng nói chuyện với cậu ta nữa."
"Anh ấy không phải là người xấu đâu ạ,anh ấy là cảnh sát đó ạ."
"Cảnh sát?"
Bà Mai nửa tin nửa ngờ,đôi mắt bà híp lại nhìn chằm chằm vào dáng vẻ của cô đang ngồi trên ghế sô pha.
"Thật à?"
"Vâng!"
"Ta không tin lắm nhưng thôi vậy cậu ta chưa làm hại con là được rồi. Ngồi yên đó để dì đi làm cho cốc nước cam."
Bà Mai đi vào trong phòng bếp,làm một cốc nước cam mát lạnh rồi đi đến ngồi gần bên Vi Vi.
"Này,nước cam của con đây!"
Theo phản xạ cô quay người về hướng phát ra tiếng động,giơ tay lên đỡ lấy cốc nước cam. Hai tay cô cầm chặt cốc rồi ung dung hớp một ngụm.
"Thằng Tuấn nó lại thua cờ bạc nữa hả dì?" Vi Vi hỏi.
Bà Mai dáng vẻ buồn rầu,gương mặt ủ rủ. "Ừ,nó lại thua cờ bạc dì phải đem tiền đến."
"Dì lấy tiền đâu ra mà trả cho bọn đó?"
"Dì phải đi vay mượn người ta."
"Đừng nói với con là dì đi vay nặng lãi của bọn xã hội đen đấy nhá?"
Bà không đáp lại. Vi Vi tức giận đặt mạnh cái cốc lên bàn.
"Cái thằng nhóc này,nó không biết mẹ nó khổ sở như thế nào hay sao mà còn suốt ngày gây hoạ."
Bà Mai khoé mắt cay xè bỗng chốc mà tuôn lệ,bà ôm chầm lấy cô khóc nức nở.
"Vi Vi,tiền nhà tháng trước chúng ta chưa trả có lẽ chúng ta sắp bị chủ nhà đuổi đi rồi. Tiền nhà mấy tháng qua dì đã phải gom góp để trả nợ cho thằng Tuấn."
Cô ôm bà rồi vỗ vỗ nhẹ sau lưng bà mà an ủi.
"Dì à,không sao đâu mà nếu như bị đuổi chúng ta sẽ tìm chỗ khác. Bây giờ dì có đi đâu con sẽ luôn theo dì."
"Nhưng mà...con như thế này...dì không muốn con bị liên lụi theo dì,dì xin lỗi."
Bà khóc,nước mắt bà rơi xuống ướt đẫm cả áo của cô. Tại sao ông trời lại thích trêu đùa người ta như vậy,luôn không cho ai có một hạnh phúc,một mái ấm trọn vẹn. Dì Mai của cô tần tảo nuôi con khôn lớn giờ lại thành ra thế này đây. Nó ăn chơi cờ bạc rồi bắt mẹ nó phải trả một đống nợ khổng lồ. Dì vay nặng lãi của bọn xã hội đen nhiều lúc quá nợ có một hai ngày bọn chúng đã đuổi gϊếŧ tận nhà.
Và ngày hôm đó...
"Tôi xin các anh cho tôi một chút thời gian tôi hứa sẽ trả đầy đủ cho các anh. Ba ngày,ba ngày sau tôi sẽ đem tiền đến cho các anh."
Một đám người đàn ông mặc áo đen đứng ở trước cửa nhà của Vi Vi,một tên trong số đó túm chặt lấy tóc của dì Mai,gương mặt dì đã có những vết đỏ do bị người ta đánh ở trên mặt. Gã túm tóc của dì Mai là một tên đô con,gương mặt dữ tợn gằn giọng.
"Mày nghĩ tao sẽ cho mày thời gian nữa à,trong giới giang hồ thứ bọn tao kị nhất chính là thất hứa không đúng hẹn. Tao không cần biết mày có tiền hay không bây giờ nếu mày không trả tao sẽ vào nhà mày đập tanh bành."
"Tôi xin anh,tôi không có tiền thật mà. Hay là ngày mai,ngày mai tôi sẽ đưa tiền cho anh được không."
Gã bóp mạnh vào cằm bà rồi giáng một cái tát xuống khiến bà ngã xuống giữa nền nhà. Cái tát khiến cả người bà đau đớn,đầu óc có hơi choáng váng,máu ở nơi khoé miệng rỉ ra.
"Các người làm gì dì của tôi vậy,mau thả dì của tôi ra ngay!" Vi Vi ở trong nhà cố gắng chống gậy đi ra xem thử bên ngoài có việc gì thì lại nghe ghấy tiếng hét của dì. Cô hoảng hốt,vì không nhìn thấy nên đã bị té ngã.
Gã hung tợn kia đảo mắt qua phía Vi Vi. "Con này là ai đây."
Bà Mai nằm bò giữa nhà nhưng vẫn cố gắng hé mở đôi mắt,cất lên giọng nói yêu ớt.
"Vi Vi đừng ra đây. Nhanh vào trong đi con!"
Gã kia tiến tới,ngồi xổm trước mặt cô. Ánh mắt của gã bỗng ánh lên một tia biếи ŧɦái khiến người khác kinh tởm.
"Là cháu gái à,trông cũng xinh phết đấy nhỉ thân hình dù không được múp máp lắm nhưng thế này cũng được. Thử ngẩng mặt lên tao xem nào."
Gã nâng cằm của cô lên thấy đôi mắt của cô đυ.c ngầu.
"Mặt xinh thế này mà lại bị mù sao,hơi tiếc nhỉ. Nhưng mà không sao cơ thể này chắc cũng dùng được. Bà già,hay là thế này đi để tao mây mưa với con bé này một đêm rồi tao sẽ cho mày khất nợ. Sao,ý mày thế nào?"
Bà Mai cố gắng gồng mình dậy,máu trên khoé miệng bà vẫn không ngừng rỉ ra.
"Thả con bé ra đi,các anh muốn tôi làm gì cũng được nhưng đừng động tới con bé."
"Hahaha! Mày á hả? Mày thì làm được cái gì,tao không thích chơi với phụ nữ già đâu."
Vi Vi bất chợt cắn lấy bàn tay gã làm cho gã đau điếng mà hét toáng cả lên.
"Con đĩ chó nhà mày,tao đánh chết con mẹ mày!"
Nói rồi hắn giáng xuống Vi Vi một cái tát thật mạnh,cô không giữ được thăng bằng mà lăn nằm trên đất.
Lý Hữu lúc này mở cửa đi ra khỏi nhà,anh nghe thấy tiếng hét lớn ở nhà cạnh bên nên ghé mắt qua xem thử thì thấy Giang Vi Vi và một người phụ nữ nằm trên đất cùng với đó là một đám người. Cả đám ấy liên tục giẫm mạnh chân vào hai người. Thật sự là không mấy khi anh lại đi lo chuyện bao đồng đâu nhưng mà thấy cô bị bọn chúng đánh đập như vậy khiến anh lòng không yên,chân không vững liền trực tiếp đi tới túm lấy cổ áo của tên to xác nhất đấm cho một đấm.
"Bọn chó chúng mày đang làm cái đéo gì vậy?"
"Mày là thằng chó nào lại muốn xen vào chuyện của ông? Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à? Được,ông đây đập chết cả lũ chúng mày. Bay đâu lên đập chết nó cho tao!"
Cả đám người liền ồ ạt lao đến phía Lý Hữu. Anh nhíu mày lại rồi tung một cước đá bay một tên đi. Cứ thế từ tên này cho đến tên khác đều bị anh hạ gục,nằm loi lóc trên sàn.
"Sao nào,đứng dậy đánh tiếp đi chứ chẳng phải nói muốn đập chết ông đây sao?"
Lý Hữu ánh mắt sắc lạnh,nét mặt đáng sợ nhìn bọn chúng. Giờ mà chỉ cần hở ra một câu nào không vừa ý là sẽ nhận được một kết cục man rợ cho mà xem.
"Anh Hổ,giờ chúng ta phải làm sao?"
"Còn làm sao nữa rút thôi."
Bọn chúng lổm chổm đứng dậy vội vàng chuồn đi. Lý Hữu chầm chậm đi tới chỗ Vi Vi rồi đỡ cô đứng dậy.
"Cô không sao chứ?"
Nhận ra giọng nói này là của Lý Hữu,cô bất chợt túm lấy tay của anh gương mặt thảng thốt.
"Anh cảnh sát...dì của tôi..."
"Để tôi dìu cô vào trong trước đã."
Anh dìu cô đến chỗ ghế sô pha rồi ra ngoài dìu bà Mai vào trong. Bà Mai gương mặt tái nhợt,máu chảy ra không ngừng,trên người đầy vết bầm tím. Cả người bà không còn chút sức lực nào nữa mà ngất lịm đi.
"Anh cảnh sát,cảm ơn anh." Cô nhỏ giọng nói.
"Không có gì. Cô xem thử bản thân có vết thương nào không."
"Tôi không sao hết nhưng mà dì tôi thì..."
"Vết thương khá nặng,chủ yếu là trên mặt và phần cánh tay."
"Anh cảnh sát có thể giúp tôi băng bó vết thương cho dì được không? Tôi không thể...nên là..."
Lý Hữu chẳng suy nghĩ gì trước lời đề nghị của cô,nhanh chóng đồng ý liền.
"Mấy đồ cứu thương chắc là ở dưới bàn."
"Ừ nhưng mà tôi không biết xử lý vết thương như nào."
Không biết cũng phải,trước giờ Lý Hữu có bao giờ làm mấy cái việc "thấy người cứu giúp" đâu mà biết. Đây cũng chính là lần đầu tiên anh làm vậy chỉ vì một cô gái.
"Tôi sẽ chỉ cho anh. Trước tiên anh lấy miếng bông nhỏ rồi dặm dặm lên miệng vết thương,sau khi xong hãy lấy băng dán cá nhân dán vào những chỗ có vết thương nhỏ,vết thương lớn thì dùng băng gạc cắt ra một đoạn rồi gấp nhỏ lại sao cho vừa với miệng vết thương rồi dùng cái cuộn băng màu trắng dán cố định lại."
Lý Hữu vì đây là lần đầu tiên làm thì hơi vụng về,anh ta nhăn nhó ra mặt vì không biết dán sao cho phải,thật sự là muốn chửi thề lắm nhưng lại thôi.
Xong việc cô lại nhờ anh dìu bà về phòng nằm,anh muốn từ chối lắm nhưng chẳng hiểu sao lại ngoan ngoãn nghe theo lời cô.
-"Cảm ơn anh rất nhiều,anh cảnh sát."
Giang Vi Vi cứ gọi anh là một câu cảnh sát hai câu cảnh khiến anh hơi khó chịu.
"Đừng cứ mãi gọi tôi là cảnh sát như vậy tôi cũng có tên,tên tôi là Lý Hữu."
Vi Vi phì cười. "Vậy tôi gọi anh là Hữu Hữu được không? Gọi như thế sẽ thân thiết hơn đấy!"
Lý Hữu ngập ngừng,trước giờ chưa ai gọi anh bằng cái tên như vậy nếu như thân thiết lắm thì chỉ có thể gọi là anh Hữu thôi.
"Anh cũng có thể gọi thẳng tên tôi là Vi Vi,không cần phải quá khoảng cách làm gì."
"Vậy cô cứ gọi tôi theo cách cô muốn đi."
"Cảm ơn anh,Hữu Hữu."
Lý Hữu rời khỏi nhà Vi Vi,châm một điếu thuốc rồi hút. Anh phà ra một hơi khói nồng nặc khắp lối hành lang. Anh đập đầu một cái vào tường.
"F*ck! Điên thật rồi!"
Anh đầu óc bây giờ quay cuồng,chẳng thể hiểu nổi bản thân hôm nay sao lại làm mấy cái chuyện ngu ngốc này. Trước giờ anh luôn là người cứng đầu,tính cách vô cùng ngang ngược chẳng chịu nghe theo lời sai bảo của ai hay nói chính xác hơn là chẳng có người nào dám sai bảo. Phụ nữ chỉ có thể quỳ gối nghe lệnh của anh,bị anh chà đạp trên giường không thương tiếc. Thế mà hôm nay đây,lại bị một cô gái nhỏ nhắn miệng lưỡi ngọt ngào làm cho ngu muội ngoan ngoãn làm theo những gì mà Vi Vi nói. Lý Hữu cũng không thể nào ngờ rằng bắt đầu từ ngày hôm nay cuộc đời anh sẽ bắt đầu bước sang một trang mới,hoàn toàn mới.
****HẾT CHƯƠNG 3****
Mọi người thấy truyện của tui như thế nào? Để lại lời đánh giá của mọi người ở phần bình luận nha. Mong rằng truyện mới của hawn_yoo sẽ được mọi người đón nhận và ủng hộ. Chân thành cảm ơn!
!!!Nhấn sao cho tui nha⭐️
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Đôi Mắt Người Tôi Yêu
- Chương 3: Hữu Hữu