Chương 7

Buổi tối hôm đó, tôi ngủ trong vòng tay Huyên, giống như đứa trẻ không muốn rời khỏi vòng tay của mẹ.

Tôi không hỏi Huyên đêm đó cô đi nơi nào, người đàn ông kia là ai, tại sao vào thời điểm tôi bất lực nhất cô lại trở về; cũng như tôi, Huyên cũng không truy hỏi cặn kẽ tôi vào đêm dông tố đó, tại sao tôi bất lực thành như vậy. Chúng tôi ở chung nhà, quan hệ mật thiết, nhưng vẫn thật cẩn thận duy trì một khoảng cách với nhau.

Có lẽ, bởi vì chúng tôi đều hiểu rằng, nhân loại là loài mang theo gai nhọn, dựa vào nhau quá gần sẽ khiến cả hai đều bị tổn thương.

Nhịp điệu cuộc sống lại khôi phục như ngày thường.

Tôi không còn trốn học nữa, dù cho có lúc tôi thật sự rất muốn đến cầu vượt đứng. Huyên cũng không còn qua đêm bên ngoài nữa. Lúc nửa đêm tỉnh lại, tôi vẫn có thể thấy ánh đèn mờ ảo kia như ngày nào. Thể nghiệm* thứ ánh sáng phảng phất như vươn tay là có thể chạm đến nhưng rồi lại không cách nào nắm bắt được, nhưng lạ thay, lại có thêm một cảm giác an tâm không rõ, cũng không hiểu vì sao.

*Dùng kinh nghiệm của bản thân để hiểu thấu điều gì.



Vẫn thích đôi mắt xanh của Huyên như trước, trong veo không lẫn một chút tạp chất nào.

Khi nhàm chán, tôi luôn chăm chú nhìn vào nơi đó. Dần dà, đối với loại hành động “không lễ phép” này của tôi, Huyên bắt đầu nhắm mắt làm ngơ. Tôi chăm chú nhìn vào mắt cô, cô vẫn như không chịu bất kỳ quấy nhiễu nào mà tập trung làm việc của mình. E là chỉ khi cô không phải làm việc mới có thể ngẩng đầu nhìn lại tôi, hơi bất đắc dĩ nói: “Trà nè, nếu em nhìn ai cũng như vậy thì rất không lễ phép đó nha.”

Tôi cười, sau đó trả lời: “Em chỉ nhìn mỗi mình chị như vậy thôi.”

“Sao nghe trong câu này có mùi ái muội vậy ta.” Sau đó Huyên lại lộ ra nụ cười dịu dàng vốn có trước nay, hơi chút trêu chọc.

Tôi cũng không giải thích thêm bất cứ điều gì. Thật ra thì, tự tôi cũng không thể nói rõ đối với Huyên, đến tột cùng là tôi có loại tình cảm nào?