Chương 1

Tôi nghĩ rằng mình là một người cô độc. Những lúc ở trường tôi vẫn luôn cảm thấy như thế. Luôn cảm thấy bạn bè thân thiết của tôi dần dần kết giao với những người khác, sau đó chúng tôi chỉ còn là những người bạn bình thường. Đôi khi tôi tự hỏi, có phải chăng vì tôi bình sinh quá ư tẻ nhạt, cho nên ở chung lâu dài mới dễ khiến cho người ta phiền chán đến vậy?

Kỳ thật, trong lòng tôi vẫn luôn canh cánh những vấn đề này, nhưng ngoài mặt lại làm bộ như hoàn toàn không thèm để ý.

Trong lúc tự lừa dối cùng hốt hoảng, tôi cũng đã vượt qua được quãng đời học sinh trung học đó.

Chuyên ngành tôi theo học ở đại học là vi điện tử học*, các môn chủ yếu là vật lý và số học, trên cơ bản trong lớp tìm không thấy sự tồn tại của nữ giới. Tuy nói lúc còn học trung học tôi theo ban khoa học tự nhiên, nhưng số học cùng vật lý là hai môn tôi không am hiểu mấy. Vào hệ này cũng là vì bị thuyên chuyển đến. Song cũng may, dường như cũng không quá khó khăn như tôi nghĩ, bằng chứng là tôi vẫn có thể theo kịp bài học.

*Vi điện tử học: là ngành học về chế tạo các loại vi mạch (chip điện tử), ứng dụng rất nhiều, từ điện thoại di động cho đến máy tính…

Chẳng qua, viết văn vẫn là sở thích của tôi, nhưng lại thường lở dở giữa chừng. Có lẽ vì tôi là loại người đặc biệt không có lòng kiên trì.



Trong mắt cha mẹ và họ hàng, tôi luôn là một đứa con ngoan. Luôn luôn cố gắng học hành, không có bất kì tư tưởng nổi loạn nào. Nhưng có điều bọn họ không biết, thật ra tôi chẳng qua không dám biểu hiện ra mà thôi. Tôi có một đứa em họ, con cậu. Ở trong mắt người lớn nó là một đứa trẻ vừa nổi loạn vừa kỳ quặc. Con bé mặc đồ hàng hiệu, xỏ lỗ tai, làm tóc, thậm chí dám thuê người giúp nó đánh người khác để hả giận.

Chủ nhiệm lớp của con bé là cô giáo dạy Toán học lớp tôi năm đầu trung học. Ban học của chúng tôi vốn nức tiếng nổi loạn “có một không hai”, vậy nhưng cũng bị cô giáo trấn trụ. Ấy thế mà cả cô cũng than thở nói rằng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua đứa con gái nào như em họ của tôi.

Người lớn lắc đầu than thở, tôi thì không có cảm giác đó, ngược lại còn có chút thích thú. Có lẽ vì tôi cũng giống như đứa em họ này, là một người bẩm sinh đã có khát vọng nổi loạn. Chẳng qua, tính tôi vốn dĩ hèn nhát, không có dũng khí liều lĩnh chứng tỏ bản thân như em ấy.

Đương nhiên em ấy không thi đậu vào cấp ba như tôi, và thế là việc học cũng vì vậy mà nửa đường “đứt gánh”.

Một mình đi học xa nhà, ở nơi đất khách quê người, vào những lúc rảnh rỗi thế này quả nhiên rất dễ nhớ tới người nhà.