Mọi thứ đang đi theo đúng hướng An Ninh mong muốn, tràn ngập trong đầu là cảm giác chiến thắng, hả giận cùng hơi men của thứ rượu mạnh, nhưng, bản thân cô lại không vui. Mỗi lần uống say, cô đều nhìn ngắm chiếc khuyên tai, chỉ có nhìn ngắm nó mới khiến cô trở lại là con người thật của mình. Liệu khi trả thù xong, cô còn có thể đủ dũng cảm yêu Thiên Bảo bằng tình yêu trong sáng như trước? Cô đã từng trao cho cậu tình yêu thuần khiết và trong sáng nhất, nhưng, giờ đây nó đã bị vẩn đυ.c, nhuốm màu bằng hận thù, hờn ghét.
-An Ninh.-Giọng của Thiên Thành ngay sát cạnh, cậu đã kịp gọi cho mình một ly nước ép. Lúc nào cũng vậy, chỉ có mình cô uống, cậu luôn luôn đủ tỉnh táo để có thể đưa cô về, cho cô tựa vào bất kỳ lúc nào.
-Sao anh lại ở đây?
-Chủ quán bar gọi điện cho anh.Có chuyện gì rồi?
-Anh không biết sao? em đang đánh nhau với mẹ anh đấy.
-Anh biết.
-Biết mà còn tới sao? Em và mẹ anh là đối thủ, vậy mà anh còn quan tâm em, liệu đó có gì mâu thuẫn không?
-Không sao, trước khi em và mẹ anh trở thành thù thì chúng ta đã quen nhau rồi, và anh cũng không có ý định bỏ mặc em.
-Vậy là anh sẽ bỏ mặc mẹ anh.
-Không, bà ấy vẫn là mẹ anh, chỉ là, anh không muốn tham gia vào việc này. Đã lâu lắm rồi anh không về nhà, cũng không nói chuyện với bà. Có lẽ như vậy sẽ tốt hơn.
-Thật là tốt.
-Gì?
-Em nói là…mọi chuyện quá tuyệt vời, giờ đây hai người con trai yêu quý của bà Lưu đều không đứng về phía bà, họ đều chọn phe trung lập.
-Em nói vậy là có ý gì? Thiên Bảo cũng không giúp mẹ sao?
-Thiên Bảo đang tách công ty.
-Tại sao?
-Thiên Bảo cũng không muốn giúp mẹ anh. Đáng lẽ ra em nên vui mừng vì một mũi tên bắn trúng nhiều đích, nhưng tại sao em lại như vậy? Toàn thân mệt mỏi, không còn sức lực, không muốn đi tiếp, không muốn cười hả hê, cũng không muốn mở tiệc chúc mừng, chỉ ngồi đây như thể một con ngốc uống đến say mèm.
-Anh hiểu….
-Anh thì hiểu gì chứ? Anh chẳng biết thứ gì ngoài việc đi theo em. Anh nghĩ anh ở bên cạnh em thì em sẽ đến với anh sao? Em xin lỗi, dù biết như thế là thiệt thòi cho anh những em không thể làm khác được.
-Anh biết. Vốn anh cũng đã nghĩ rằng em và Thiên Bảo đã chấm dứt, trái tim em rồi cũng thay đổi, khi đó anh sẽ chiếm lấy trái tim em. Nhưng anh đã sớm bỏ cuộc từ lâu rồi. Anh quan tâm em không phải vì mong em báo đáp mà đến với anh, chỉ là quan tâm em như vậy mới khiến anh yên tâm, mới khiến anh không lo lắng. Anh cũng biết rằng Thiên Bảo chưa bao giờ thôi hết yêu em nhưng cũng chẳng dễ gì đến với nhau nên anh cứ tiếp tục đợi, rồi cho đến một ngày anh phát hiện ra rằng mọi cố gắng của anh chẳng là gì so với Thiên Bảo. Anh ấy từ một tay chơi sành sỏi thành một người đàn ông chững chạc, biết lo toan, biết tính toán. Một tên nóng nảy cộc cằn thành một kẻ hiểu chuyện. Cứ chút chút rồi anh ấy dần thay đổi hoàn toàn chỉ để mong chờ một ngày em quay trở về và không phải thất vọng vì anh ấy. Trong khi đó, anh chỉ biết bám lấy em, chỉ biết ở bên em mà chẳng nghĩ đến những gì xảy ra xung quanh.
An Ninh gục mặt xuống mặt bàn lạnh buốt, nước mắt như muốn trực trào ra.
-Liệu em và Thiên Bảo có thể trở lại như trước không? Giờ đây em đã có tất cả nhưng dường như lại chẳng có gì. Mọi thứ đều quá hoàn hảo nhưng sao em vẫn không thấy mãn nguyện, vẫn không thấy vui vẻ. Em muốn hạ mẹ anh nhưng lại không muốn Thiên Bảo khó xử.
-Anh không biết khuyên em nên làm gì trong thời điểm này, nhưng anh biết rằng lựa chọn của em dù có thế nào thì Thiên Bảo và anh đều không oán trách em, không hận em.
An Ninh mỉm cười, một nụ cười nhạt như để xua tan hết mọi thứ. Ván đã đóng thành thuyền, quân cờ đã đi không thể rút lại được. Vẫn phải chơi hết ván cờ, vẫn phải để con thuyền ra khơi, chỉ mong rằng tất cả sẽ không để lại chữ hận khi con thuyền cập bến và ván cờ kết thúc.