Buổi chiều tà ánh tím hồng rực rỡ, chiếu xuống phiến cát vàng sa mạc đẹp như một bức tranh buồn, mấy con lạc đà và đám người du mục quyết định nghỉ chân tại một ốc đảo nhỏ, họ dựng lều căng bạt để nghỉ ngơi đêm nay. Một vài người đã đi kiếm thêm nước và vớt vát được thức ăn trên ốc đảo, được chừng nào hay chừng ấy. Hassan đã nhanh chóng hòa cùng mấy người đàn ông đi đến hồ nước duy nhất trong ốc đảo này, còn lại ba người nằm nghỉ bên trong.
Asisu khẽ vuốt tóc đứa con trai mười hai tuổi đang gối đầu trên đùi mình mà say sưa ngủ, nhìn vẻ mặt bình yên của nó khiến nàng sẵn sàng đánh đổi tất cả mọi thứ. Đi đường suốt cả một ngày mệt mỏi, lại líu lo suốt dọc đường nên giờ đối với Ragish được nằm trong lòng mẹ thế này là hạnh phúc nhất. Đoàn người thích nhất là Ragish, một cậu bé lúc nào cũng lạc quan và đem lại niềm vui cho mọi người.
Asisu khẽ thở dài, cũng đã mười hai năm trôi qua, người cũng đã già đi và mọi thứ cũng đã thay đổi, chẳng biết người xưa thế nào? Cố nhân còn nhớ hay đã quên....
Mấy năm trở lại đây, Asisu lo lắng cho đứa con của mình, là một người mẹ, thì con cái luôn là ưu tiên hàng đầu, đó không phải là trách nhiệm phải có mà là bản năng, là bản năng của tất cả người mẹ trên thế gian này. Mặc dù Ragish đã đến tuổi đi học, cậu bé vẫn được dạy bảo rất tốt, được đích thân nàng dạy học, nhưng trên hết nàng không muốn này đây mai đó như du mục thế này mãi, cần phải ổn định để có môi trường tốt cho Ragish phát triển, có bạn bè như bao đứa trẻ khác. Đúng lúc Ari mang cơm vào lều và Hassan cũng quay về, họ nhìn thấy vẻ mặt thẫn thờ của Asisu nên liền hỏi:
_Chủ nhân đang suy nghĩ điều gì thế, có chuyện gì với thiếu chủ sao?
_Ta đang nghĩ, không biết Ragish có oán trách gì ta không?
_Có chuyện gì sao ạ?
_Đáng lẽ, nó không phải bôn ba đây đó như thế này, đáng lẽ nó được ăn sung mặc sướиɠ trong cung điện vàng, được học ở một nơi tử tế với những thầy dạy tốt nhất, thậm chí có thể cai trị cả thiên hạ. Nhưng mà bởi vì suy nghĩ của ta, nên giờ nó mới khổ sở như thế. Ta thực sự không muốn, nó đi theo vết xe đổ của ta, lại tranh quyền đoạt vị, sống những ngày tháng toan tính và âu lo, không biết khi nào lại có kẻ đến ám sát mình, không muốn đối đầu với những chuyện chính sự và đám quan lại đó. Ta chỉ muốn nó luôn được tươi cười như hiện tại, bình bình yên yên sống qua từng ngày. Ngay từ khi chưa chào đời, nó thực sự đã rất bất hạnh khi làm con ta. Khi đó, ta đã chuẩn bị thật kỹ, nhưng suýt chút thì xảy thai nó.
_Chủ nhân, người chỉ muốn những gì tốt nhất cho thiếu chủ, người không làm gì có lỗi...
_Ta vừa muốn trả lại cho Ragish một người cha, vừa không muốn nó đối mặt với áp lực làm con của một hoàng đế, vậy nên ta đã giấu tất cả về thân thế và cha của nó. Đứa con trai tám tuổi của Carol cũng đã đối mặt với rất nhiều thứ, chuẩn bị lên ngôi thái tử rồi, vậy mà đám loạn thần vẫn còn làm khó đâu có để yên.
_Chủ nhân...
_Ta chỉ cảm thán vậy thôi, chúng ta khi nào thì tới Hitaito, ta chỉ sợ sẽ không đến kịp buổi tấn phong thái tử đó.
_Ngay tối mai sẽ tới, chủ nhân đừng lo lắng quá.
Asisu gật đầu nhẹ, rồi lo đánh thức Ragish dùng bữa tối. Sau đó, họ lại trò chuyện vui vẻ với nhau như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Ragish ăn rất ngoan rồi chui tọt vào trong chiếc chăn nhỏ tạm bợ.
Hai hôm sau,
Vì một vài sự cố không đáng, họ đã đến trễ mất một ngày, nên xe ngựa chạy nhanh hơn mọi khi. Trên xe vẫn là cậu bé liến thoắng nói liên tục như mọi khi.
_Mẫu thân, mọi người đông quá, người ta nấu nhiều đồ ăn thật đấy.
_Ừ, Ragish, lát mẫu thân dắt con đi chơi một vòng nhé. Mọi người đều đang chúc mừng cho vị thái tử mới lên ngôi.
_Mẫu thân, chắc vị thái tử đó sung sướиɠ lắm, được nhiều người ca tụng thế này kia mà.
_Phải, Ragish. Con ngưỡng mộ vị thái tử trẻ tuổi còn hơn con sao?
_Không có, con chỉ ganh tỵ vì thái tử sẽ được cưỡi ngựa và học bắn cung thoải mái.
_Con chỉ biết có cưỡi ngựa.
Asisu cười rồi điểm chỉ vào mũi con trai mình. Đột nhiên Ragish hỏi làm nàng hơi giật mình:
_Mẫu thân, Babylon có đẹp không mẫu thân.
_Sao tự nhiên con lại hỏi thế.
_Babylon có ngựa đẹp, mẫu thân chẳng phải đã nói khi nào con lớn sẽ cho con đến Babylon sao?
_Ragish con phải lớn hơn một chút nữa.
_Mẫu thân...
Ragish bĩu môi quay đi, nó vẫn còn nhớ như in lời hứa năm năm trước với người đàn ông bí ẩn kia, Ragish chân tay giãy nãy loạn xạ làm nũng, vô tình không để ý miệng túi gấm bị bung ra từ khi nào, dải khăn thắt trên đầu của người Ai Cập rớt ra bên ngoài cửa sổ xe ngựa, bị gió cuốn tốc đi xa.
Từ hướng ngược lại, một tốp người Babylon cưỡi ngựa chạy như điên về phía cổng thành. Nghe tiếng ngựa, Ragish thích thú ngó đầu ra khỏi xe để nhìn, mái tóc nâu hất hất trông tinh nghịch đáng sợ, ánh mắt đen vừa nhìn thấy ngựa đã lóe sáng lên như ngọn đèn trong đêm, Asisu cũng kịp theo đứa con trai nhìn về phía đoàn người đang điên cuồng phi ngựa, chỉ thấy một bóng lưng của người dẫn đầu sao lại dấy lên cảm giác quen thuộc như thế, không biết vì thứ gì níu giữ nàng nhìn theo tấm lưng của người đó xa dần, xa dần, đến lúc chỉ còn cái chấm đen nàng mới thôi không dõi theo nữa, mặc dù không biết đó là ai, nhưng sao trong lòng đột nhiên lại thổn thức.
Ragashu cưỡi ngựa đen gấp rút quay về kinh thành Babylon vì chuyện gấp chính sự, vừa khi đến cổng thành, bất ngờ một cơn gió không biết cố ý hay vô tình, cuộn theo một dải băng thắt trên đầu tạt vào ngang cổ hắn, làm hắn thắng gấp ngựa, bực mình nắm lấy vật đó đưa lên trước mắt. Từng nét, từng đường vân trên đó, vô cùng chính xác và quen thuộc.
Một dòng cảm xúc như sét đánh trong tim, vật này gợi cho hắn nhớ lại một người mà hắn chưa bao giờ quên. Mùi hương còn vương trên đó cũng là mùi trầm hương năm nào. Ragashu ngây người trong giây lát, rồi ngoảnh đầu nhìn xung quanh, nhưng chẳng thấy ai ngoài người dân Hitaito đang ăn mừng linh đình và nhảy nhót. Đáng tiếc, chiếc xe ngựa đi quá xa. Có lẽ chỉ là ảo giác hoặc sự trùng hợp ngẫu nhiên, Ragashu tạm cất dải băng vào, tự mình lắc đầu trấn tĩnh, cười nhạo bản thân rồi quất ngựa đi tiếp.
Dù sao cũng chỉ là trùng hợp...Chuyện hắn nghĩ đến là không thể nào xảy ra.
Nhưng...là cố nhân sao?