Chương 21

Mà cánh tay phải của tôi hơn một năm nay vẫn luôn không thể duỗi thẳng, bây giờ vậy mà lại co duỗi như thường.

Tuy rằng lúc cử động vẫn hơi đau nhưng so với cơn đau lúc xoay kim châm cứu quả thật không đáng nhắc đến. Tôi thử nắm duỗi lần nữa, cảm thấy thật sảng khoái.

Nằm mơ cũng chưa dám nghĩ, sẽ có ngày tay phải tôi lại bình thường trở lại!

Mao Tiên Cô rút kim từ tay tôi, lại chích nhẹ trên đầu ngón tay của chính mình, bà nặn ra một giọt máu, vuốt ve rồi ngửi ngửi, sau đó mắng to: "Đã trăm năm rồi, vẫn còn chưa cam lòng ư!"

Tôi ngẩn người, hỏi lại: "Bà nội, ai không cam lòng ạ?"

Mao Tiên Cô lau sạch vết máu, thu kim châm cất lại quanh eo, bà kéo ngón tay tôi lại sờ nắn, xác nhận những đường gân mạch ở ngón giữa đã được khai thông, sau này có thể cầm nắm dễ dàng, lúc này bà mới yên tâm.

"Chuyện kể ra cũng dài. Sở dĩ cháu gặp phải chuyện như vậy đều là do sư tỷ của bà làm hại, bao gồm cả chuyện tìm bà cốt cắt gân tay cũng là bà ấy sắp đặt. Sư tỷ vì muốn kế thừa y bát chân truyền của sư phụ mà tự biến mình thành người mù, kết quả sư phụ lại truyền thụ cho bà, nguyện vọng của sư tỷ bị dập tắt, từ đó bắt đầu coi bà như kẻ thù mà đối nghịch."

"Sư tỷ mắt mù? Là bà lão mù đó sao? Người đó kêu bố cháu tìm cha nuôi cũng giống vậy, liệu có phải bà ấy không?" Nói đến người mù, tôi lớn đến chừng này cũng mới chỉ gặp qua một người.

Trong đầu xuất hiện một bóng dáng.

Mao Tiên Cô gật đầu: "Đúng vậy. Bằng không cũng sẽ không dẫn dắt cho bố mẹ cháu cái ý tưởng xấu xa như vậy. Cha nuôi của cháu, phải là người có thể cho cháu mệnh mới tốt, mà "mệnh cứng khắc người" đã xấu lại càng thêm xấu, nếu mượn mệnh, vậy cháu sẽ là người phải gánh chịu toàn bộ nhân quả của họ, chắc chắn số mạng sẽ càng bi thảm hơn cả ban đầu."

Bà cụ nhìn ra phía ngoài cửa :

"Bây giờ phải gánh nghiệp của người cha nuôi thứ hai, thị phi bủa vây, còn mấy vị khác, cháu hãy đi nói với bố mẹ, hủy được thì hủy hết đi! Đến miếu thờ, đến chùa hóa giải, một người cũng không được giữ! Nếu không, chưa đến 5 năm, mười vị cha nuôi này của cháu sẽ xong đời, giống như người đang nằm ngoài đó, đừng nói là thi thể, ngay cả linh hồn cũng tan biến vào hư không!"

Mười vị cha nuôi từ lúc nhận cho tới nay có quan hệ rất tốt với gia đình tôi, mọi người đều coi nhau như người thân.

Ngày lễ tết, trong nhà có việc cũng đến giúp đỡ. Bọn họ thật lòng yêu quý tôi, không khác cha ruột là bao, trong lòng tôi, họ đã sớm trở thành người thân.

Nhưng có lẽ bản thân tôi chưa thật rõ về ranh giới sinh tử hoặc do tôi là em bé âm phủ nên cảm xúc so với người khác có phần lãnh đạm lạnh lùng hơn, cũng không có quá nhiều biểu hiện.

Hiện giờ người cha nuôi thứ hai đã mất, tôi cũng đau lòng, cũng khổ sở, không hề giả dối nhưng tôi không thể học được cách khóc lóc đau thương giống người khác.

Cho nên trong mắt nhiều người, điều này gọi là "không tim không phổi" hay "lòng lang dạ sói", từ nhỏ tôi đã như vậy, càng là sinh tử bi thương càng không thể khóc lóc thê thảm, bản thân như người ngoài cuộc không vướng chút tình người.

Mao Tiên Cô giải thích rõ cái chết của cha nuôi, bởi vì ông ấy đã cho tôi mượn toàn bộ số mệnh.

Tôi không biết kế đến mình phải gánh chịu những nghiệp quả gì, cũng không tưởng tượng ra, cho nên trong lòng thật lo lắng.

Đối với tôi, sự an nguy của mấy người cha cũng rất quan trọng, sau khi nghe Mao Tiên Cô giải thích và cách hóa giải, tôi càng không dám chậm trễ, vội vàng đứng dậy chạy ra khỏi phòng.

Không ngờ lại bị Mao Tiên Cô túm lại:

"Bây giờ cháu có ra cũng chẳng ai quan tâm. Hơn nữa, trước khi bà đi, ngoại trừ quyển sách kia còn có vài lời huấn dụ của sư môn buộc cháu phải nhớ kỹ, lấy máu lập lời thề, tuyệt đối không được làm trái."