Chương 13: Sự thật của nỗi ám ảnh
tiếng gọi ngọt như mật muốn níu kéo người con trai ở lại nói chuyện nhưng nó đâu phải con trai, một mực bước thẳng vào lớp”cậu mệt sao” vẫn giọng nói của cô công chúa quyền lực vang lên
“cậu không nên làm lơ một người con gái chỉ vì cậu đẹp đâu” dòng mật chảy có chút dữ dội hơn tỏ hơi oán trách đấng “nam nhi” vô tâm
“rầm” tiếng chiếc ghế gỗ trầm hương va đập mạnh trên nền đá cẩm thạch đen thể hiện sự tức giận vượt giới hạn của nó
“xong chưa” tiếng nói như gió lạnh vang trong phòng
“à...à” tiếng nhỏ khẽ khẽ trong cổ họng tức nghẹn, hai hàng nước mắt cứ đua nhau vươn xuống đôi môi thoa đỏ son thơm
“cút” nó quay lại nói rồi ngồi vào chỗ bỏ mặc một người khóc, một ghế nằm trỏng trơ
“xoảng” tiếng chiếc cửa kính bị mở mạnh vỡ tan, bóng hồng chạy vụt đi để lại tiếng khóc xa dần rồi tan biến
“phụp”
“Nhi?” tiếng Minh Tuấn lo lắng ( Minh Tuấn là leg đấy)
bỏ mặc chàng trai tội nghiệp, nhỏ cứ chạy
“này, khánh, mày đến lớp đi, kêu tụi kia nữa, Nhi khóc nhiều lắm” cất điện thoại vào túi, Tuấn chạy theo nhỏ nhưng đến nhà vệ sinh đành phải dừng lại vì cửa bị khóa trong
“ Nhi, mở cửa rồi nói chuyện”
“nhi à, sao vậy”
“thằng khánh sắp đến rồi, mau mở cửa đi, không là tớ đập cửa đấy”
“Nhi”
sau cuộc điện thoại sớm, hắn, Tuấn Phong( bin, anh nó) vội vã thay đồ chạy đến trường, sân trường rất rộng, lại không có xe nên phải mất đến 10p để tới lớp
“xoảng” tiếng cửa kính bị hắn đập vỡ
“Nhi???” cậu sao thế, nhìn khuôn mặt đỏ gay tràn nước mắt, khóe môi cắn bật máu, mascara lem nhuốc chảy xuống má làm má hồng tan vào nước mắt, gương mặt được cho là đẹp của nhỏ biến dạng, xấu đến rợn người.
“có chuyện gì, cậu sao thế” tiếng hắn hỏi han, lo lắng. thấy đã đến lúc, nhỏ khóc to hơn, nước mắt cứ được đà mà tuôn trên khuôn mặt, hắn xót xa, lau đi bẩn, nước mắt trên mặt nhỏ. sau một hồi được hắn dỗ dành, nhỏ nín bặt, chẳng nói gì chỉ ôm hắn
“tớ sợ, Thiên Phúc....” chưa nói hết, lời của nhỏ bị tiếng nấc chặn lại, hắn ôm nhỏ trên tay đi về kí túc xá nữ, sắp xếp xong, hắn an ủi nhỏ rồi quay về lớp
trong lúc đó, Hoàng cũng biết tin, chạy lên lớp hỏi nó sự tình nhưng đáp lại chỉ là im lặng vô tình của nó ( Lý Kế Hoàng là Kin ý ạ)
“này còn không mau nói cho anh biết đi, nhỏ Nhi vừa được chuyển về phòng rồi, mọi chuyện là sao” Hoàng kéo tay nó ra sau trường vì sợ mọi người tháy
“đau đầu” đây là cau trả lời rút gọn nhất có thể của câu “ nó nói nhiều quá, đau đầu nên dọa cho nó im”
ở bên nó những 5 năm, Hoàng(Kin) cũng mờ mờ hiểu ra
“giờ sao, tụi thằng khánh sắp đến rồi, em chịu được không vậy”
nó chẳng nói gì bước về lớp, có chúa mới biết nó đang nghĩ gì
trước của lớp, có vài người đang dọn đống kính vỡ, hai người khác đang kiểm tra chiếc ghế thấy chân ghế bị hỏng mang đi đổi. vốn dĩ cửa lớp không có học sinh đến hóng hớt vì khu A chỉ mở cửa cho giáo viên và học sinh có thẻ ra vào thôi. tin này cũng chưa đến tai học sinh ngoài vì khu kí túc xá và khu A hoàn toàn cách biệt trong một khu vườn rộng hàng nhìn mét vuông, như một vương quốc thu nhỏ vậy.
“ chết hoàng tử mới rồi, sao lại làm Nhi khóc cơ chứ”
“mới chuyển vào hơn tuần mà đã xáo trộn cái lớp này lên hết rồi”
hai ả Gia Ly và Gia Mi ( Mina và Mimi) rảnh rỗi đến mức ngồi bàn những chuyện chả liên quan đến mình
“ Lý Thiên Hoàng!!!!!!” tiếng hắn gầm lên giận dữ