Chương 8: Bà Hảo

Chương 8: Bà Hảo

Tôi bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng, hoàn toàn không thể nào ngờ lại có kết quả như vậy.

"Anh, anh nói thật ư? Tôi không tin đâu. Điều này sao có thể?" Tâm trạng tôi có chút kích động, giọng nói cũng có chút cuồng loạn.

Song Như Lai vẫn rất bình tĩnh, tựa như anh ta đang nói về một chuyện quá đỗi bình thường.

"Dù cho cô có tin hay không, đây đều là sự thật. Thời gian không còn nhiều nữa, tôi phải nhanh chóng siêu độ cho ba cô, nếu không hậu quả chắc chắn sẽ không tưởng tượng nổi."

Lại là câu nói giống hệt vậy!

Lúc ấy siêu độ cho mẹ tôi, anh ta cũng nói như thế, bây giờ cũng y hệt vậy!

“Ba tôi chết như thế nào?” Tôi bình tĩnh lại một chút, bây giờ chuyện đã đến nước này, tôi có tranh cãi với anh ta nữa cũng vô dụng.

"Ông ta treo cổ tự tử trên mộ mẹ cô."

Anh ta hờ hững bình tĩnh thốt ra câu này, không hề có một chút gợn sóng nào, cũng không hề có một chút cảm xúc thăng trầm nào.

Một người đã chết, có thể bị anh ta thuật lại nhẹ bẫng như vậy, rốt cuộc trái tim anh ta làm bằng cái gì?

"Thế sao anh tìm được ông ấy?"

"Là ba cô nói cho tôi."

Trong lòng tôi run lên, cảm thấy buồn cười, ba tôi đã chết, còn có thể đi nói cho anh ta mình chết thế nào à?

"Anh nực cười thật đấy! Người chết làm sao có thể nói cho anh được chứ?" Tôi lại lần nữa kích động.

Anh ta có chút không kiên nhẫn: “Được rồi, tôi đã nói cho cô biết tin, bây giờ tôi phải làm chuyện tôi nên làm."

Anh ta quyết tuyệt rời đi, cứ như vậy để lại cho tôi một bóng lưng lạnh nhạt.

Trong lòng tôi thật sự không có một chút ấn tượng tốt nào với anh ta, đây là lần đầu tiên tôi gặp được một người tự cao tự đại như vậy.

"Đi gặp ba cô một lần cuối đi!"

Một giọng nói già nua bỗng nhiên vang lên, ngay sau đó, tôi nhìn thấy một gương mặt già nua xuất hiện bên cạnh.

Hóa ra là bà ta?

Người lên chính là người phụ nữ đã mở cửa cho tôi lúc tôi trở lại.

Bà ta nhìn tôi chằm chằm, tựa như chẳng có chút cảm xúc gì.

"Bà lại là ai nữa thế?"

"Cứ gọi tôi là bà Hảo. Nhớ kỹ ở nơi này phải bớt nói lại, đây mới là đạo lý sinh tồn!"

Sau khi vứt những lời này cho tôi, bà ta liền cười lạnh một tiếng, ngay sau đó cũng đuổi theo Như Lai rời đi.

Đầu tôi như muốn nổ tung!

Đám người này làm sao đều kỳ quái như vậy?

Tuy nhiên tôi vẫn tham dự tang lễ của ba, cũng chứng kiến được dáng vẻ kinh khủng lúc chết của ông ấy.

Lưỡi ông ấy thè ra bên ngoài, con mắt mở to, mặt mày tím tái.

Như vậy cũng quá đáng sợ, tôi vừa nhìn một cái, liền bị dọa sợ xoay phắt người lại, không dám nhìn thêm một cái. Nhưng trong nháy mắt đó tôi thấy được khuôn mặt tươi cười của bà Hảo kia sau lưng mình.

Trong lòng tôi dâng lên lửa giận, đang giữa buổi tang lễ mà bà ta lại cười, như thế chẳng phải là quá bất kính với người chết rồi sao?

Tôi chán ghét nhìn bà ta, mặc dù không nói ra lời, nhưng tôi tin tưởng ánh mắt của mình cũng có thể nói rõ tất cả với bà ta.

Nhưng bà ta lại làm như không thấy vậy, tiếp tục duy trì nụ cười vui vẻ.

Tôi thật sự không thể nhịn được nữa, cất giọng nói với bà ta: “Có phải bà nên tôn trọng ba tôi một chút không?"

Bà Hảo hung hãn liếc tôi một cái: “Cô không có tư cách lên tiếng ở đây."

Tôi nhất thời ngạc nhiên.

Bà Hảo này dường như rất phách lối, cũng rất kiêu ngạo, không coi ai ra gì.

Dù sao tôi cũng là Đại tiểu thư ở đây, bây giờ cha mẹ tôi đều đã qua đời, nói thế nào đi nữa tôi cũng là chủ nhân nơi này, sao bà ta dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với tôi?

"Tôi là Đại tiểu thư ở đây, chẳng lẽ còn không có tư cách lên tiếng sao? Cho dù tôi có dạy dỗ bà, tôi cũng có quyền." Tôi làm ra vẻ khí thế hống hách cất giọng.

Bà Hảo dường như nghe được chuyện gì đó buồn cười, bà ta nhìn tôi như là nhìn một con ngu vậy, còn làm ra một động tác khiến tôi trợn mắt hốc mồm.