Chương 18: Gặp Lưu Tùy Dương
Diệp Y Lam kéo Đinh Hương khỏi Lam Yểm cung, chạy thẳng một đường đến Ngự hoa viên.
Đây cũng không phải lần đầu nàng đến ngự hoa viên, lần đầu thấy chuyện cẩu thả của đôi cẩu namnữkia.
Lần thứ 2 lại gặp Huệ Phi chẳng còn chút tâm tình đâu mà ngắm phong cảnh.
Lần thứ 3 đi chung với ngựa đực hoàng đế, gặp phải Lương phi, nàng cứ lo chuồng cũng chưa ngắm được gì.
Hiện tại khi thấy rõ phong cảnh, nàng không khỏi thở dài.
Hoa ở đây cực kì đẹp, hương thơm ở ngự hoa viên tao nhã, uy nghiêm như những loài hoa là vua của các loài hoa.
Diệp Y Lam đi đến gần một bờ hồ.
Thích thú gật đầu nhìn xung quanh.
" Khônh hổ là hoàng cung, ngay cả cá cũng to như vậy."
Đinh Hương nghe vậy thì thắc mắc, chủ tử trước giờ chưa bao giờ nói lời đầy ẩn ý như vậy, nhưng một giây sau câu nói tiếp theo của Diệp Y Lam chính là không khách khí tạt cho nàng ta một gáo nước lạnh.
" Đinh Hương em nói xem, bắt chúng, chiên lên hay kho lên ăn ngon hơn?!" Diệp Y Lam cười vô cùng ẩn ý nói.
Bỗng phía xa chổ lương đình vang lên một tiếng đàn u buồn.
Một khúc nhạc dưới quang cảnh hoàng hôn khiến người ta não lòng.
" Đinh Hương, chúng ta qua đó thử xem."
Diệp Y Lam hào hứng đi tới, đây là hoàng cung, trừ mấynữnhân lấy lòng hoàng thượng còn ai to gan ngồi ở ngự hoa viên đàn nữa chứ.
Chỉ là tiếng đàn này rất hay, có thể đem so sanh với mẹ nàng.
Mẹ nàng tiếng cầm rất ấm áp, rất hạnh phúc, có lẽ vì mẹ nàng gặp được một người đàn ông tốt như bố đi.
Tiếng đàn này lại rất cô độc, lãnh ngạo, rất muốn không tranh sự đời nhưng lại cứ bị cuống vào vòng xoáy.
Lànữnhânhậucung nào có tâm cao khí ngạo như vậy, nàng muốn gặp mặt sau đó biến hai người thành chị em tốt.
Chỉ là khi đi tới lương đình, không phải thấy bóngnữnhân như nàng tưởng tượng mà lại là nam nhân áo bào tím than, gương mặt tuấn mĩ có chút ôn hòa, có chút đùa cợt, khiến người ta mê mẫn.
Ngón tay y lướt nhanh trên mặt đàn tạo nên những ma âm mê hoặc lòng người.
Trong đầu Diệp Y Lam đột nhiên thoáng qua một ý nghĩ rất ư là điên khùng.
Hắn liệu có phải là nam sủng của hoàng thượng không?
" Đinh Hương, em nói xem hắn là nam sủng của hoàng thượng sao. " Thanh âm của Diệp Y Lam rất nhẹ nhưng nó như một quả bom quăng xuống hồ nước.
Đinh Hương suýt chút đứng không vững, còn nam nhân kia suýt chút nữa nhào ra đánh cho Diệp Y Lam một trận cho ra trò.
" Chủ tử, người có thể cái chủ ý đó được không?" Đinh Hương mặt mũi méo sệt nhìn chủ tử nhà mình, giọng nói có chút run rẩy.
Chủ tử đúng thật là có suy nghĩ chẳng giống người thường tí nào.
Nam sủng, mệt cho chủ tử có thể nghĩ ra.
Diệp Y Lam cũng không phát hiện tiếng đàn của nam nhân kia có chút sai nhịp, cơ mặt có chút cứng ngắt, nàng còn hào hứng quăng thêm một quả bom.
" Đinh Hương em không thấy nam nhân kia thật sự đẹp còn hơn cả mộtnữnhân sao, dáng người cao, da trắng mịn chăm sóc kỉ còn hơn cả các tiểu thư khuê các, còn có ngón tay hắn cứ như bảo vật trời cho, rất có tố chất làm tiểu thụ."
" Chủ tử, cái gì tiểu thụ."
Đinh Hương khóe miệng run rẩy, chủ tử vị công tử kia là đệ nhất công tử Nhạc Lâm quốc ấy, người nam nhân mà các thiếunữhằng mong ước, người có thể bỏ mấy cái tử miêu tả tiểu thư khuê các được không?
" Chính là, cái kia.... ai, có nói em cũng không hiểu, tiểu thụ chính là một nam nhân có thể làmnữnhân nắm dưới thân một nhân khác rêи ɾỉ...."
Diệp Y Lam cười hắc hắc nói.
( Mỗ beta * phun nước - ho kịch liệt* ai ... đó .... làm.... ơn .... lôi ... chị ... ấy .... xuống .... hoặc ... bịt ... miệng .... chị .... ấy ... cũng .... tốt ... )
Đinh Hương lập tức lấy tay che mặt, tatuyệtđối không quen người này, tatuyệtđối chưa từng quen người này.
"Tưng" tiếng giây đàn đứt, nam nhân bên trong lương đình vốn giữ nụ cười ôn nhu nay có vài phần cứng ngắt, y Lưu Tùy Dương đệ nhất công tử Nhạc Lâm quốc.
Từng có rất nhiềunữnhân theo đuổi nhưng có chết hắn cũng chưa từng nghĩ đến một ngày mình bị mộtnữtử miêu tả giống tiểu thư khuê các.
Tệ hơn còn nói hắn chính là một nam sủng của hoàng thượng.
Còn có cái gì tiểu, cái gì thụ ấy nhỉ.
Là một nam nhân có thể thay thế mộtnữnhân nằm dưới thân một nam nhân khác rêи ɾỉ.
Y giống lắm sao?
Nàng rốt cuộc lànữtử như thế nào.
Còn một vấn đề nữa là y chưa bao giờ hận mình có võ công cao làm gì, khoảng cách xa như vậy hắn đều nghe rõ mồn một.
Vấn đề là âm lượng củanữtử kia vốn không nhỏ, cho dù y có giả mù cũng không thể giả điếc.
Lưu Tùy Dương nhìn chằm chằm vào dây đàn bị đứt không biết đang suy nghĩ cái gì đó thì tiếng của Diệp Y Lam tiếp tục vang lên, hơn nữa khoảng cách rất gần.
" Ai, dây đàn bị đứt rồi..." Diệp Y Lam nhìn dây đàn sau đó nhìn vẽ mặt đờ đẫn của Lưu Tùy Dương nhìn mình, nàng vỗ mạnh vào vai y và nói.
" Bản cung sẽ nhờ người sửa giúp ngươi, ngươi đừng đau lòng."