Tám giờ sáng, thời gian đi làm chuẩn xác.
Đường sá đông đúc như mắc cửi, các nhân viên lần lượt đi vào Ngũ thị. Những người phụ nữ đi giày cao gót, khuôn mặt tinh xảo không có chút biểu cảm dư thừa. Những người đàn ông xách cặp công văn, vẻ mặt thờ ơ không kém. Ít có người đánh tiếng chào hỏi, đa phần họ đều đi con đường của họ, thế giới này giống như khu rừng rậm làm bằng cốt thép.
Tuy nhiên, thân ảnh gầy còm phía sau đoàn người chầm chậm đi về phía trước, nhìn giống như một du hồn.
Cố Hiểu Thần chân trước vừa mới đi vào Ngũ thị, lập tức có người vỗ bả vai cô. Cô ngẩng đầu, nhìn thấy Thẩm Nhược đang nheo mắt cười với cô, “Hiểu Thần, chào buổi sáng.”
“Thẩm Nhược, chào buổi sáng.” Cố Hiểu Thần không thích bầu không khí bức bách này, sự xuất hiện của Thẩm Nhược khiến cô thở ra một hơi nhẹ nhõm.
“Hôm qua thực sự cảm ơn cậu ! Có phải là thức rất khuya không? Mấy giờ cậu về vậy?” Thẩm Nhược thân mật kéo cổ tay cô, hai người cùng nhau đi về hướng thang máy.
Cố Hiểu Thần khuôn mặt tươi cười, nhẹ giọng nói, “Rất sớm, phần báo cáo đó không phức tạp như phần trước đó.”
“Thật à?” Thẩm Nhược nghi ngờ lẩm bẩm, lại họi tiếp, “Nhưng ngày hôm qua trời còn đột nhiên đổ mưa, cậu có dầm mưa không đấy?”
“Mình có mang theo dù. Với lại vừa ra khỏi công ty thì bắt được xe rồi.” Cố Hiểu Thần đột nhiên nhớ đến tình huống ngày hôm qua, cô bất giác lắc đầu, bỏ đi phần buồn bực kia.
Hai người đi thang máy đến tầng lầu của bộ phận làm việc, vừa nói vừa cười đi vào trong phòng làm việc.
Cố Hiểu Thần quay đầu thoáng nhìn thấy vị trí của mình đã bị người khác chiếm mất, lịch sự khách khí chào hỏi, “Trương tiểu thư, chào buổi sáng.”
“Trương tiểu thư, chào buổi sáng.” Thẩm Nhược mặc dù không tình nguyện, nhưng cũng vẫn mở miệng.
Trương Mạn Lệ đã đợi rất lâu, khuôn mặt mỹ lệ vênh váo đắc ý nhìn lên bọn họ, lạnh giọng chất vấn, “Cố Hiểu Thần, Thẩm Nhược, báo biểu hôm qua nói các cô hoàn thành đã làm xong chưa?”
“Thông báo khẩn cấp, Liên thiếu gia sắp đi kiểm tra ngay bây giờ, mọi người chuẩn bị một chút !” Cố Hiểu Thần vừa sắp mở miệng trả lời, chủ quản vội vã chạy thẳng vào, trầm giọng quát, “Thu dọn tất cả các đống lộn xộn trên bàn làm việc của mình đi ! Còn nữa, nhân viên nữ đem những đồ đạc lộn xộn đó cất hết đi !”
Mọi người choáng váng một chút, gấp rút hoàn hồn, vội vàng bắt đầu thu dọn.
Trương Mạn Lệ khó mà che giấu được sự phấn khích, sớm đem sự việc báo biểu quẳng ra sau đầu. Cô cầm túi lên, chạy vào phòng vệ sinh dặm lại lớp trang điểm.
“Trời ơi ! Liên thiếu gia sắp đến rồi?” Thẩm Nhược vui mừng phấn khích kêu gào, “Hiểu Thần, Trương Mạn Lệ nhất định là đi dặm lại lớp trang điểm rồi, chúng ta cũng tranh thủ thời gian trang điểm một chút đi?”
“Mình không đi đâu, cậu đi đi.” Cố Hiểu Thần thập phần hiểu rõ bản thân mình, từ trước đến giờ cũng không mơ giấc mộng đẹp chim sẻ biến thành phượng hoàng.
“Đi đi ! Cùng nhau đi !”
“Mình …….”
Thẩm Nhược kiên quyết kéo Cố Hiểu Thần đi vào phòng vệ sinh, vừa mở cửa, ngạc nhiên đến sững người.
Làm sao lại chật ních người thế này?
Dư quang của những nhân viên nữ trong phòng vệ sinh đang dặm lại lớp trang điểm quét về phía hai người bọn họ, lướt qua Thẩm Nhược dáng vẻ không tệ, đặc biệt dừng lại trên người Cố Hiểu Thần mấy giây, nhìn thấy cách ăn mặc kia của cô, khoé miệng gợi lên một đường cong chế giễu, loại ánh mắt xem thường kia dường như là đang chế giễu cô không biết tự lượng sức mình.