“Hôm nay mình còn có việc nữa !” Thẩm Nhược đã bị giày vò đến mức không còn tinh thần nữa rồi, nằm sấp trên mặt bàn làm việc.
Cố Hiểu Thần vỗ vỗ bả vai cô, cười nói, “Phần báo biểu này giao cho mình đi, cậu có việc thì nhanh đi đi.”
“Thật à?” Thẩm Nhược vui mừng hỏi, lại có chút ngại ngùng.
Cố Hiểu Thần gật đầu, “Đi đi.”
“Hiểu Thần cậu thật là quá tốt.” Thẩm Nhược trao cho cô một cái ôm lớn rồi nhanh chóng thu dọn đồ đạc và rời đi.
Trong phòng làm việc vắng lặng, chỉ còn lại một mình cô.
***
Bóng đêm dần buông xuống, mưa như trút nước.
Trong phòng làm việc rộng lớn, người đàn ông dáng người cao thẳng đang nằm ngủ thϊếp trên sô pha. Đôi chân thon dài vắt lên tuỳ ý, áo sơ mi màu xám khói mở hai nút trên, lộ ra cơ ngực săn chắc hoàn mỹ. Mái tóc nâu nhạt che đi khuôn mặt tuấn mỹ, hàng lông mi dài và rập phủ lên mí mắt.
Bỗng nhiên, điện thoại di động trên bàn trà thuỷ tinh phát ra rung động, xoay vòng vòng trên mặt bàn.
Ngũ Hạ Liên chậm chạp tỉnh giấc, mắt nhắm nghiền tìm kiếm điện thoại di động, ấn phím kết nối cuộc gọi.
Đầu bên kia điện thoại, người phụ nữ sau khi bách chuyển thiên hồi lại nũng nịu nói, “Liên.”
“Nhớ anh rồi? Hửm?” Giọng nam hơi khàn mà tràn đầy từ tính hỏi, làm cho người phụ nữ cười khanh khách.
“Liên, tối nay cùng nhau ăn cơm được không? Người ta còn đặc biệt đặt chỗ trước rồi. Hơn nữa bây giờ người ta còn đang phủi phẳng mặt giường, sắp xong ngay rồi đây, anh đến đón em có được không?”
“Ngoan ngoãn làm việc, anh đến đón em.” Ngũ Hạ Liên đã có chút tỉnh táo, không tập trung nói.
“Liên, người ta yêu anh nhất !” Người phụ nữ hài lòng cười, hướng về anh a một tiếng.
Cúp điện thoại, Ngũ Hạ Liên đi vào gian phòng nghỉ ngơi rửa mặt chải đầu. Anh thay chiếc áo sơ mi đã bị nhăn, một tay lấy áo khoác ngoài âu phục vắt qua vai, vững vàng sải bước đi ra khỏi phòng làm việc. Ngũ quan khí khái bức người, khoé miệng mỉm cười ung dung, anh chính là khóm hoa quyến rũ trong đám hoa hoa công tử.
Không còn nghi ngờ gì nữa, người đàn ông này chính là tạo hoá xuất chúng của trời cao.
Sảnh lớn tầng trệt của toà nhà vắng vẻ không có người, Cố Hiểu Thần đeo túi nhỏ chéo vai đi ra khỏi thang máy.
“Tiểu thư, trời đang mưa to, cô có mang theo dù không?” Nhân viên bảo vệ nhiệt tình hỏi thăm.
“Tôi có mang theo dù.” Cố Hiểu Thần từ trong túi lấy ra cái dù, mỉm cười với người bảo vệ. Cô bung dù đi về phía trước được mấy bước, lại nghe thấy giọng nói của người bảo vệ ở phía sau, “Liên thiếu gia, tôi giúp ngài đi tìm dù ngay, xin ngày đợi một chút !”
Một giọng nam khác trầm thấp xuyên thấu qua tiếng mưa mơ hồ vang lên, không biết anh đã nói cái gì.
Đột nhiên, có người hướng về phía cô gọi, “Tiểu thư đeo túi chéo phía trước, cô tiện thể cho đi nhờ dù được không?”
Tiểu thư đeo túi chéo? Là đang gọi cô sao? Sống lưng Cố Hiểu Thần bỗng cứng đờ.
Ngũ Hạ Liên chỉ là muốn đi đến bãi đỗ xe để lấy xe, anh cũng lười mở dù. Nhìn thấy nữ nhân phía trước đang che dù, trong lòng nghĩ cũng tiện đường. Nhưng mà tình huống vô cùng kinh ngạc đã xuất hiện, nữ nhân đó vậy mà càng chạy càng nhanh?
“Tiểu thư phía trước ! Nhanh quay lại đây ! Liên thiếu gia hỏi cô xin đi nhờ dù !” Người bảo vệ sợ cô không biết là ai, lại càng gọi to. Nhưng cô căn bản không có ý định dừng lại, đầu cũng không quay lại.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Ngũ Hạ Liên, thân ảnh đó bắt chiếc taxi, hiên ngang rời đi, biến mất trong mưa.