Hồng Kông, thành phố phồn hoa.
Tại khách sạn năm sao đang cử hành hôn lễ.
Chú rể là lão tổng Châu Mặc Sinh, Châu thị ở Hồng Kông cũng được xem là doanh nghiệp vừa và nhỏ, có chút quy mô. Ông và vợ vốn sinh được một người con trai và một người con gái, gia đình hạnh phúc mỹ mãn, tính tình trung hậu, chỉ tiếc là người vợ bị bệnh chết. Ba năm sau, ông quen người vợ hiện tại, vì vậy nên kết hôn thêm lần nữa.
Cô dâu Lâm Phân, ngay cái nhìn đầu tiên đã biết là một người phụ nữ dịu dàng.
“Chúng ta cùng nhau chúc phúc tân lang Châu Mặc Sinh tiên sinh và tân nương Lâm Phân tiểu thư !”
Đột nhiên, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt.
Trong góc của sảnh yến tiệc, người con gái không làm cho người ta để vào mắt đang trộm nhìn về phiá lễ đài hôn lễ. Cô đeo một cặp mắt kính gọng đen, mặc một bộ lễ phục sáng màu. Lễ phục phối thắt lưng đơn giản, phong cách càng lộ rõ sự lỗi thời. Cách ăn mặc như vậy của cô không những không lộ ra vẻ đẹp gợi cảm, ngược lại còn có chút nực cười.
Chỉ có một đôi mắt dưới mắt kính đang chớp chớp, lộ rõ mấy phần bướng bỉnh.
Viền mắt bỗng dưng đỏ ửng.
“Này !” Đột nhiên bên tai vang lên giọng nữ trong trẻo, còn mang theo mấy phần khinh thường.
Cố Hiểu Thần bị doạ một trận, theo bản năng lùi lại một bước.
Cô nhận ra cô ấy, con gái của Châu Mặc Sinh, Châu Nhã Như.
Châu Nhã Như dáng dấp rất xinh đẹp, gương mặt phù dung xinh xắn, ngay cả nước da cũng đều láng bóng, phấn hồng mịn màng. Cô ta nhìn Cố Hiểu Thần một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt chán ghét như có lưỡi dao sắc bén, “Tôi nói cô vẫn là nên nhanh đi đi, để người khác nhìn thấy thì không tốt. Mẹ của cô có thể gả vào Châu gia chúng tôi, đó thực là phúc khí tu dưỡng mấy đời.”
“Tôi lập tức đi ngay.” Cố Hiểu Thần nghe thấy cô ta nói như vậy cũng không tức giận.
Đúng vậy, cô dâu là mẹ của cô.
Nhưng điều kiện để mẹ của cô có thể gả vào Châu gia chính là – không thể công khai thân phận của người con gái này ra bên ngoài .
Mẹ đã vất vả nhiều năm như vậy, cũng nên tìm được chỗ dựa tốt.
Cô hiểu rõ sự khó xử của mẹ, đành cắn răng bằng lòng.
Cố Hiểu Thần đi rất nhanh, gần giống như là chạy trốn. Nhưng lại không cẩn thận bị trẹo chân, cả người đổ về phía trước, mắt nhìn thấy sắp ngã.
Vừa kịp lúc có người dứt khoát đỡ lấy cô, mới không bị mất mặt giữa nơi đông người.
“Cảm ơn !” Cố Hiểu Thần cảm kích biết ơn, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một gương mặt anh tuấn, nho nhã. Sao lại là anh ta? Châu Thành Trạch? Cô vội vàng rút tay lại, động tác quá nhanh giống như đang né tránh vi khuẩn lây nhiễm.
Châu Thành Trạch nhìn Cố Hiểu Thần cười, chỉ là nhàn nhạt nói, “Đừng khách khí.”
“Anh.” Châu Nhã Như có chút không vui kêu to một tiếng, giẫm giày cao gót bước đến bên người Châu Thành Trạch.
“Tạm biệt.” Cố Hiểu Thần cúi đầu đi ngang qua người bọn họ, chạy ra khỏi đại sảnh của buổi yến tiệc.
“Anh ! Tại sao anh lại đỡ cô ta !”
“Được rồi, đi thôi.”
Phía sau truyền đến tiếng nói chuyện mơ hồ của hai người.
Cố Hiểu Thần suốt đời cũng sẽ không bao giờ quên, người đưa ra điều kiện đó chính là Châu Thành Trạch – con trai của Châu Mặc Sinh.
Ngồi trên xe taxi, khách sạn năm sao sáng rực rỡ vụt qua trong mắt Cố Hiểu Thần.
Mẹ của cô, bắt đầu từ hôm nay chính là mẹ của người khác.