Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đời Học Sinh

Chương 7

« Chương Trước
Nhắc đến nhỏ Phương là trong đầu tôi lại hiện lên những hình ảnh kỳ bí, khác người. Bởi lẽ nhỏ này có giống người bao giờ đâu, nhất là cái ánh mắt xa xăm ấy ai nhìn vào cũng phát hoảng. Thế nên tôi nhất định sẽ tìm hiểu cho bằng được.

Như thường ngày, nhỏ Phương vào lớp với cuốn sách cầm trên tay, mắt thì cứ nhìn vô hồn vào cuốn sách. Vừa lúc đó, tôi chợt nghĩ ra một sáng kiến chết người. Đang mãi mê đọc sách, nhỏ đâm sầm vào vật cản phía trước làm mất đà ôm luôn vật cản đó, loạng choạng ngước lên nhìn thì vật cản đó chính là tôi. Nhỏ đỏ mặt cau mày rồi đi hướng khác, tôi nhanh chân chặn lại, nhỏ đi về hướng cũ tôi cũng chạy lại chặn tất, nói chung là nhỏ đi hướng nào tôi chặn hướng đó, yếu thế nhỏ trừng mắt nhìn tôi.

– Nè, muốn gì thì mở miệng ra nói! Im re thế sao mình biết được! – Tôi làm mặt đểu giễu cợt.

Nhỏ vẫn không nói gì, định bụng mở miệng ra chọc nhỏ câu nữa thì bị nhỏ dẫm một phát đau điếng vào chân làm tôi nhảy dựng, la oai oái lên. Thằng Toàn với thằng Khanh thì được dịp ôm bụng cười sảng khoái:

– Tức cười quá há há, hoa hồng có gai mày ơi!

– Chưa kết thúc đâu, chờ đấy!

Nhỏ vừa về chỗ ngồi tôi cũng ngồi theo, tôi nhìn nhỏ cười một nụ cười mà sau này nhỏ cho biết là gian vô đối. Nhỏ quay sang hướng khác, tôi cũng lết theo, tìm mọi cách phá cho nhỏ không yên, rồi thế nào cũng mở miệng thôi.

Cơ mà tức nước vỡ bờ các bạn ạ, cơn tức tối lên đến đỉnh điểm, nhỏ gấp cuốn sách lại nghe cái “ầm”, tiện tay quẳng luôn vào mặt tôi nghe cái “bốp”, may mà tôi phản xạ kịp, lấy tay che mặt ngay nên chỉ đau ở tay nhưng được thế tôi ăn vạ luôn, mở miệng kêu oai oái rồi giả vờ bị gãy mũi làm nhỏ hoảng hốt mà gỡ tay tôi ra xem vết thương. Tôi thì dại gì để nhỏ lật tẩy sớm, nhỏ vừa đυ.ng vào tôi càng là thảm thiết hơn làm nhỏ mếu máo như sắp khóc tới nơi. Thấy thế tôi càng lấn tới ôm mặt dùi đầu vào vai nhỏ mà khóc rầm lên, rồi tôi cúi xuống nháy mắt với tụi thằng Toàn làm tụi nó cứ ôm bụng cười lăn lóc, trong khi nhỏ chỉ biết hoảng hốt ngồi ngây ra như tượng.

– Thằng Phong nó bị gãy mũi rồi, bạn làm gì cho nó giảm đau đi! – Thằng Toàn hùa theo ác ôn.

Tôi vừa ôm mặt ăn vạ vừa đắc ý, thế nào nhỏ cũng mở miệng thôi. Nhưng đột nhiên nhỏ ôm chằm tôi vào lòng, tay vỗ lưng tôi nhè nhẹ như dỗ dành làm mấy đứa trong lớp cứ trố mắt ra mà há hốc mồm kinh ngạc, có đứa không tin vào mắt nhìn mà dụi đi dụi lại mấy lần.

“Ức… nhỏ đang ôm mình vào lòng mà dỗ dành kìa! Có thật không đây? ”

Cơ mà tôi cảm thấy ấm áp vô cùng, người nhỏ như có cái gì đó làm tôi cảm thấy rất bình yên đến nổi tôi quên mất việc mình đang ăn vạ mà để cho nhỏ xem luôn “vết thương” mà tôi đang che giấu và hậu quả là.

– … bốp… – nhỏ cho tôi ăn luôn nguyên cái cặp vào mặt rồi chạy ra khỏi lớp vai rung rung.

– Chết mày rồi con ơi! Bỏ cái tật giỡn nhay nhe! – Thằng Toàn lại bơm đểu thêm.

– Phải đó, nó hiền vậy mà mày giỡn dai quá. – Thằng Khanh bơm hùa theo.

Sặc, mấy thằng nay lúc trước còn hùa theo tôi mà chọc con nhỏ ấy thế mà lúc cháy nhà lòi có mặt chuột là tôi còn hai tụi nó làm dân chữa cháy từ hồi nào rồi, khổ thân tôi phải chịu những lời dèm pha của lớp:

– Ghê! Con người ta hiền mà cứ chọc ghẹo, đúng là…

– Thấy hiền là cứ ăn hϊếp nó… bla… bla… bla.

Mai và Lan chỉ biết nhìn tôi rồi lắc đầu cứ như mấy ông bác sĩ thông báo cơn nguy kịch của bệnh nhân vậy, nhìn mà thảm làm sao. Quả thật tôi cũng cảm thấy mình giỡn hơi quá nên vội chạy ra khỏi lớp tìm nhỏ. Tìm khắp hành lang lầu ba chẳng thấy nhỏ đâu, cố gắng tìm thêm lầu một và lầu hai nữa cũng chẳng thấy nhỏ tôi bắt đầu đâm hoảng. Chợt trong đầu tôi hiện ra một nơi đó là tầng thượng. Phải, tầng thượng là nơi ít học sinh lui tới bởi vì trên đó cũng chẳng có gì vui ngoài một bộ bàn ghế ai đó đặt sẵn để thư giãn nhưng tôi tin chắc không có ai rảnh mà lên ngồi một mình trên đó đâu.

Nghĩ rồi tôi chạy thục mạng lên sân trường, lên đến nơi tôi mừng thầm vì nghe tiếng nhỏ trên này, nhưng lại thấy lo lo vì là tiếng khóc của nhỏ, nhỏ đang đứng cạnh lan can khóc thút thít làm tôi chợt thấy tội lỗi vô cùng. Tôi bước chầm chậm lại gần nhỏ, thấy tôi nhỏ toan chạy đi nhưng tôi đã kịp nắm tay nhỏ ghì lại. Nhỏ trừng mắt nhìn tôi đầy giận dữ tưởng như muốn tóe lửa đến nơi.

– Cho mình xin lỗi, mình không cố ý chọc bạn đâu, mình chỉ muốn bạn nói vài câu thôi. – Tôi nhẹ giọng hối lỗi.

Nói rồi nhỏ vừa khóc vừa đánh tới tấp vào tôi nhưng hoàn toàn không có tý lực nào, tôi cũng để nhỏ đánh cho hả giận. Sau một lúc dường như đã mệt nhỏ ngồi bệch xuống ghế vai vẫn còn rung do chưa dứt khóc, tôi sựt nhớ ra là mình có đem theo 1 quyển tập với cây viết phòng hờ nên lôi ra đưa cho nhỏ.

Giật lấy quyển tập với cây viết, nhỏ cầm đầu viết hì hục như máy:

– [Cậu là đồ điên, đồ tồi, đồ khùng, đồ xấu xa, đồ đáng ghét, đồ khốn, đồ chết bầm, đồ chết tiệt, đồ sở khanh, đồ tàn nhẫn, đồ dã man, đồ dê cụ… bla… bla… bla]

Tôi bật cười vì cách chữi ngây ngô của nhỏ, nói là chữi chứ chả có từ nào là nặng lời cả, dường như nhỏ chưa nặng lời với ai lần nào hết. Nhỏ tròn mắt ngạc nhiên khi thấy tôi cười nhưng vẻ mặt còn khó chịu lắm, rồi tôi tiếp tục làm mặt thảm thương.

– Đánh thì cũng đánh rồi, chữi thì cũng chữi rồi vậy tha lỗi cho Phong nha… nha… nha!

Cứ mỗi từ nha tôi lại đẩy nhẹ vào vai nhỏ làm nhỏ mỉm cười nhưng vẫn cố làm mặt giận trong xinh vô cùng.

Rồi nhỏ viết vào quyển tập:

– [Xin lỗi không chân thành, không nhận! ]

– Hơ… sao lại không chân thành, lúc nãy Phương đánh mình đau lắm, lại bị tọng nguyên cái cặp vô mặt nữa. – Tôi vừa nói vừa xoa mặt.

– [Có sao không? Phương đánh mạnh lắm hở? ] – Nhỏ lo lắng.

– Phong giỡn đấy, Phương đánh nhẹ hều… ế… ế. – Tôi vội né ngay cái tuyệt kỹ giẫm bàn chân của Phương ngay lập tức, dính chiêu đó có nước mà tàn phế.

Phù… Cuối cùng cũng giải quyết xong mọi việc, sẵn đây tôi cũng khuyên các bạn nam một đều, đừng có giỡn dai với con gái quá không khéo sẽ gánh hậu quả khó lường đấy, thật! Nhìn tôi mà làm gương nhé.

Chúng tôi về cánh cửa tầng thượng để đi xuống lâu ba, nhưng thật kỳ lạ cánh cửa bị khóa từ lúc nào mặc dù tôi đã để mở lúc đi lên.

“Có gió gì đâu nhỉ, cửa đâu có tự đóng được, dù có đóng lại thì sao nó lại khóa trong cơ chứ? ”

– Có ai ở dưới Không, giúp với! – Tôi hét lớn.

Không ai trả lời, Phương nhìn tôi với vẻ mặt hoang mang, lo sợ.

– Không sao đâu, để mình thử gọi vài lần nữa!

Nhưng sau khi gọi rát cả cổ họng vẫn không thấy ai trả lời tôi bắt đầu mất bình tĩnh.

“Được lắm, gọi không được thì hành động vậy! ”

Tôi lùi vài bước rồi chạy lao tới dùng vai tông mạnh vào cánh cửa, nó vẫn không suy chuyển, tôi điên tiết tông liên hồi vào cánh cửa hết lượt này đến lượt khác và chỉ dừng lại khi cánh tay tôi mất cảm giác vì đau buốt. Tôi ngồi sụp xuống đất trong vô vọng, tay phải tôi rung lên vì đau đớn, bất chợt tôi cảm thấy hơi ấm từ một bàn tay khác đặt lên tay phải tôi, là Ngọc Phương, nhỏ đang ngồi cạnh tôi, hai tay đang xoa nhẹ nhàng lên cánh tay đau nhức của tôi rồi nở nụ cười thật ấm áp. Lúc đó tôi thầm trách mình thật vô dụng, đã không trấn an được cho Phương vậy mà để Phương trấn an lại cho mình nữa, thật là hổ danh con nhà võ mà. Nhưng quả thật, được nhỏ trấn an tôi cảm thấy an tâm vô cùng và áp lực cũng được giảm bớt.

Những cơn gió bắt đầu nổi lên, bầu trời xám xịt báo hiệu một cơn mưa sắp đến, tôi và Ngọc Phương đang lánh gió đằng sau bức tường gần cửa sân thượng nhưng vẫn không tránh khỏi những cơn gió rít cắt da cắt thịt đang thổi vào chúng tôi từng cơn, tôi thì vẫn miễn cưỡng chịu được, còn Phương thì đang rung lên bần bật vì cái lạnh thấu xương nhưng vẫn cố gắng gượng. Thế nhưng điều tôi không mong muốn nhất trong thời tiết chuyển thu cũng đã đến, mưa bắt đầu rơi từng hạt, từng hạt nặng dần chẳng mấy chốc đã thành 1 trận mưa lớn, trên sân thượng không có lấy một mái che nên hai đứa đành chịu trận mặc cho mưa táp vào từng cơn lạnh giá như băng. Tôi bắt đầu rung lên từng cơn, răng cứ đánh vào nhau nghe rõ lớn huống hồ chi là Phương mặt của nhỏ tái đi thấy rõ và có thể đỗ quỵ bất cứ lúc nào. Theo bản năng, tôi kéo nhỏ sát vào lòng mình như để giảm bớt cái lạnh cóng mà nhỏ phải chịu đựng, một hành động mà bất cứ thằng con trai nào trong tình cảnh đó điều làm để bảo vệ người con gái yếu đuối trước mặt mình…
« Chương Trước