- 🏠 Home
- Đô Thị
- Thanh Xuân
- Đời Học Sinh
- Chương 4
Đời Học Sinh
Chương 4
Sáng hôm sau, vận trong người bộ đồng phục đạp bon bon trên đường giờ này vẫn còn vắng, tôi cảm thấy mình như trưởng thành ra vậy. Thật đúng là con người ta đang vui có khác, nhìn cảnh vật thường ngày cũng đẹp hơn hẳn, chim hót này, hoa nở này, bướm bay này, có cả đánh người nửa kìa. Hở… Một đám người gồm 3 tên đang bao vây 1 cô gái, bọn chúng đang mặc đồng phục của trường tôi.
“Hừ, học sinh mới bây lớn mà định giờ thối côn đồ sao, tôi là người học võ đâu thể bỏ qua được chứ. ”
Vừa dắt chiếc xe lại gần tôi đã nghe loáng thoáng.
– Tôi đã nói rồi, tôi đã có bạn trại khác, đừng có đeo theo tôi nữa!
– Tôi đã cho cô mọi thứ giờ tôi mới động vào cô có tý là cô trở mặt sao?
– Anh suốt ngày hành hạ tôi, tôi có bạn trai mới có gì sai chứ?
– Bạn trai cô là thằng nào, nói xem!
– Hắn… không có ở đây!
Nghe đến đó tôi định thôi, chuyện trai gái nam nữ thì cứ để họ tự giải quyết, tôi chẳng buồn can dự vào. Nhưng ngó thấy tên con trai vung tay lên chuẩn bị đánh nhỏ kia tôi bất giác lao tới ngay, gì chứ đánh con gái là hèn hạ lắm.
– Thằng kia, mày là thằng nào, sao dám can dự vào chuyện của tụi tao?
– Tao là…
Vừa định nói cho nó biết tôi là ai thì nhỏ kìa nhảy đến ôm lấy tay tôi “hồn nhiên” chốt một câu làm tôi chết đứng tại chỗ.
– Anh ta là bạn trai tôi đó!
– Cô nói gì… hắn là bạn trai cô á? – Tên đó sững sốt.
Tôi chã biết mình nên vui hay buồn nữa, chỉ biết lúc này tôi cứng họng không nói được câu nào luôn, mặt thì xám như tượng.
– Mày được, dám dành bạn gái tao à? Bọn bây đâu, đánh nó một trận cho tao…
Vừa dứt lời, 2 thằng đàn em của hắn lao đến, tôi bừng tỉnh, đẩy cô gái qua một bên rồi tiếp đòn của tên thứ nhất, nhanh như cắt tên thứ hai lao tới tung cước nhắm vào bụng của tôi nhưng tôi đã kịp thời nhảy phóc ra đằng sau né đòn, tên thứ nhất lại lao đến, vung thẳng nắm đấm hướng vào tôi, nhưng lần này tôi đã có sự chuẩn bị liền sử dụng “gạt” làm lệch hướng đấm của nó, sau đó dùng tay còn lại vung một quyền vào hông nó rồi khuyến mãi thêm một chỏ vào mặt nó nửa làm nó ngã lăn ra đất.
Tên thứ hai lao đến tung cước thằng vào tôi, dịch người sang một bên tôi né được cước của nó rồi nhanh chóng áp sát lại dùng liên hoàng tam quyền dấn cho nó 3 cước vào bụng rồi hất nó ngã nhào ra đất. Tên đại ca đứng ngoài nóng máu liền lao ngay vào tôi, nói là đại ca chứ tên này cũng chả đánh đấm ra hồn gì, chỉ quơ tay múa chân như mèo quào, thế nên cũng nhanh chóng bị tôi khóa hai tay lại, dùng vai hất nó bật ngửa ra sau.
Cuối cùng cũng xử lí xong, định quay lại hỏi thăm cô gái thì đã thấy nhỏ dong đi từ lúc nào rồi. Tự nhủ thầm vì đã quá nhiều chuyện can dự vào cặp đôi này, tôi vội tót lên xẹ chạy một mạch trong tiếng chữi rủa của bọn đấy mà tôi chỉ nghe loáng thoáng được câu duy nhất đó là “hãy đợi đấy”
Mệt thật chưa lết đến trường đã có chuyện xảy ra rồi, cầu mong đừng có gặp lại bọn khốn đó và cả cô gái kia nữa, mắc công lại sinh ra nhiều chuyện rắc rối.
Chừng mươi phút sau cổng trường đã hiện ra trước mắt tôi, phải nói là ngôi trường này lớn thật, nội cái sân không là đủ chạy mệt nghỉ rồi. Cơ mà bọn con gái nhà giàu có khác, suốt ngày chưng diện nên trông đứa nào đứa nấy cũng xinh cả, vừa đi vừa ngắm các em mà tôi cười híp cả mắt, người ngoài nhìn vào cứ tưởng tôi là thằng tâm thần cũng không chừng.
Hiệu lệnh tập trung của trường vang lên, các học sinh đều nhanh chóng tiến vào vị trí lớp của mình đã được xếp sẵn từ trước, tôi thì không dại gì chạy vào đầu tiên mà cứ chờ cái bọn lớp tôi tôi xếp hàng xong là tôi tót vào ngay để lấy vị trí cuối hàng, đây là một vị trí rất ư là thuận lợi vừa có thể quan sát tình hình xung quanh vừa có thể tránh được ánh mắt theo dõi của các giáo viên, lợi cả đôi đường.
Đọc xong bài diễn văn dài thòn lòn hơn cả tấu sớ, cuối cùng ông thầy hiệu trưởng cũng đánh trống bắt đầu năm học mới, cả đám học sinh vỗ tay rơp rớp theo, tôi dám cá một trăm phần trăm là cái tụi này đều vỗ tay để ăn mừng thầy hiệu trưởng kết thúc bài diễn văn chứ cũng chả tốt lành gì đâu.
Theo như sắp xếp thì tôi sẽ học lớp 10A4, là một trong năm lớp chọn của khối 10, nghe thế thì tồô cũng mãn nguyện rồi.
Vừa bước vào lớp định kiếm chỗ ngồi tốt thì tôi giật mình khi nghe tiếng người gọi tôi:
– Ê, mày Phong đó hả?
– Tôi bất giác nhìn về phía chỗ phát ra tiếng. Ô, là Toàn, thằng bạn thân của tôi hồi cấp 1, mừng như đang ở xứ người gặp cố hương, tôi chạy lại cốc cho nó mấy cái cho đã thèm:
– Ặc, đau tao thằng bệnh hoạn! – Nó nhăn mặt suýt xoa quả đầu.
– Hề, xin lỗi, tại tao mừng quá đấy thôi, cứ tưởng tao bơ vơ ở đây ai ngờ lại gặp mày.
Hồi lúc cấp 1 tôi với nó như cặp bài trùng vậy, nó thì vui tính lắm, ngồi chung với nó nghe nói nói thôi là tôi cười miết đến nỗi cô giáo phải đổi chỗ 2 thằng tôi. Học hết lớp 5 lên lớp 6 thì tôi chẳng gặp lại nó nữa, không ngờ 5 năm sau lại gặp nó ở chỗ này, phải nói đúng là cực kỳ có duyên.
– Mày học ở trường cấp 2 nào mà sao mất biệt luôn thế? – Tôi hỏi.
– À, học hết cấp 1 tao phải theo gia đình ra Đà lạt công tác nên học ở đó luôn, hết cấp 2 thì cha mẹ tao cũng vừa mãn hạn công tác nên chuyển tao về đây học lại.
Nói rồi nó vỗ vai thằng ngồi kế bên, cười tươi bảo tôi:
– Này! Để tao giới thiệu với mày, thằng này là Khanh bạn tao ở trên Đà Lạt mới chuyển về.
Chà thằng Khanh này nhìn mặt nó khờ khờ thế nào ấy nhỉ, được cái tướng mập mạp bù lại cũng hay hay.
– Chào tao là Phong!
– Hề, có gì sao này nhớ chỉ giáo nha!
Nó nói câu đó cứ tưởng nó khách sao chứ ai ngờ ngờ sau này việc gì tôi cũng phải chỉ giáo nó thật, ngay cả đến cách tán gái.
Đang suy nghĩ bỗng một bóng trắng từ ngoài của vụt vào ngồi ngay bàn đầu cùng dãy với tôi. Ơ trời! Là con nhỏ lúc sáng, rắc rối rồi. Con nhỏ bất giác quay lại đằng sau, tròn mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi.
– Hơ… Là bạn hả? Bạn có sao không?
– Có gì đầu mà, vẫn bình thường!
– Thật chứ, bọn họ đến 3 người lận.
– Thì bị hạ hết rồi!
– Ba người mà bạn hạ hết, bạn biết võ sao?
– Ừ… thì biết một chút thôi! – Tôi cười cầu tài.
Đến đây nhỏ nhẹ giọng, thở dài.
– Mình xin lỗi nha! Chuyện của mình làm bạn luyên lụy!
– Không sao đâu, mình ghét mấy thằng đánh con gái lắm! Mà tại sao chúng nó lại ăn hϊếp bạn vậy.
– Ừm… mình…
– À mình xin lỗi, vậy bạn tên gì? – Tôi hỏi tréo qua chuyện khác.
– Mình tên Hoàng Mai, còn bạn?
– Mình tên Đại phong! Vậy mình làm bạn ha?
– Ừa… hì!
Nhỏ mỉm cười trông xinh cực, nhất là cái khuôn mặt trái xoan thon thon, làn da trắng hồng với mái tóc suôn dài xõa ngang lưng, thiệt là thuần Việt hết sức tưởng tượng mà.
– Nè! – Nhỏ gọi bớt chợt.
– Hả… hả… có chuyện gì?
– Làm gì nhìn Mai ghê dạ! Bộ mặt Mai dính gì sao?
– Á đâu có! Tại…
– Tại sao? –
– Tại… thì… à… – Tôi càng lúng túng.
– Nói đi!
– Tại nhìn Mai xinh lắm! – Tôi nhắm mắt nói bừa.
Trời ới, cái miệng hại cái thân nữa rồi. Từ đó đến giờ chỉ lo chơi với đám bạn, ít tiếp xúc với con gái, đặc biệt là gái đẹp, thế nên bây giờ đứng trước con gái nó sường sượng thế nào ấy, ăn nói không trôi chảy được.
– Phong biết ăn nói ghê! – Hai gò má đỏ lựng.
– Ơ… ơ… mình!
– Thôi mình về chỗ đây, ra về nhớ đợi Mai nhá!
– Ừ… ừ! – Tôi thở dài.
Phù, Mai mà không lên tiếng trước thì chắc tôi còn đừng đó tới chiều lắm. Nhìn sang đám thằng Toàn thấy tụi nó ôm bụng cười sảng khoái tôi liền tức tối gắt lớn:
– Ê, thằng kia, cười gì tao đấy!
– Đâu có! Tao đang phục mày đó chứ, tán gái ghê hồn, cứ ấp a ấp úng rồi chốt một câu làm nhỏ ngây ngất luôn!
– Cho em cớp pi cái bản quyền chiêu này nhà sư phụ! – Thằng Khanh láo táo.
– Dẹp tụi bây đi, đang bực mình gần chết nè!
– Có gì đâu mà bực, mới vào là có em kiếm mày rồi, tao ước mà chẳng được.
– Gừ… để tao nghỉ chút, không tao cắn!
Bọn nó thấy thế cũng chẳng chọc nữa. Quay sang nói chuyện khác, tôi thì ngồi dựa lưng vào ghế, khoanh tay trước ngực định nghỉ một tí thì một bóng người khác bước vào, lần này thì tôi mới sửng sốt thực sự, chính là đôi mắt xanh đó, là con bé xô tôi ngày hôm qua. Chuẩn luôn! Đúng là quan gia ngõ hẹp!
Cơ mà phải nói một câu thật lòng là em nó xinh đáo để, cặp mắt xanh dương sâu thẳm thì khỏi nói rồi, còn mái tóc xoăn bồng bềnh, uốn lượn của em nữa, nhìn thật là quyến rũ, gợi cảm, đúng chất phương Tây một trăm phần công lực, chắc là con lai rồi, mà lai gì thế nhỉ, nhìn đã quá đi mất! Hai thằng bạn tôi lúc này mắt đã sáng rực rồi, chẳng còn biết trời trăng gì nữa. Gì chứ, anh đây hôm qua lịch sự, nhã nhặn lắm mà vẫn bị nhỏ xô cho lộn cổ xuống ao, các chú tươm tướp thế này thế này có khi em nó còn xô thẳng từ lầu 3 xuống cũng không chừng.
Nhỏ thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi rồi cũng nhanh chóng vào chỗ ngồi, ở dãy 1, bàn 2 tình từ cửa vào.
– Ê, con nhỏ nhìn mướt quá mậy? – Thằng Toàn khều vai tôi.
– Đẹp mà độc mày ơi!
– Sao mày biết, thử rồi chắc?
– Ờ chưa, nhưng tao nghĩ thế!
– Ùi, chưa biết thì đừng nói xấu thần tượng của tao nha mạy!
Chẳng quan tâm, với tôi bây giờ cần phải nghỉ ngơi một tí mới được, sáng nay đã quá đủ chuyện bất ngờ rồi. Nằm dài trên bàn chưa kịp nhắm mắt lại thì:
– … tùng… tùng… tùng… – tiếng trống báo hiệu vào lớp vang lên, chính thức chống đối lại người đang muốn nghỉ ngơi như tôi.
Cô chủ nhiệm lớp tôi là cô Thanh dạy môn anh văn. Nghe đến là tôi mừng trong bụng rôi, môn anh văn là môn sở trường của tôi, cũng là môn tôi giỏi nhất, cũng may mà năm tôi tuyển sinh vào lớp 10 là môn anh văn, nếu không thì có nước là tèo, cũng không gặp người trong mộng của tôi sau này rồi. Hề hề!
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Thanh Xuân
- Đời Học Sinh
- Chương 4