Tôi thật sự muốn như những nữ chính trong phim đè cổ hắn ra mà hỏi. Anh thích tôi ở điểm gì? Tại sao lại thích tôi? Tôi có điểm gì tốt?... Nhưng bây giờ khuôn mặt tôi đã đỏ bừng không thể nói nên lời. Một phút trước tôi đang còn nghĩ hắn có thích mình hay không thì bây giờ rõ rồi, có nên nói cho hắn biết tôi cũng thích hắn không nhỉ.
Những người say là những người luôn nói thật. Và tôi nghĩ người như hắn sẽ nói thật. Khi tôi đang miên man suy nghĩ làm sao cho phải thì trên đỉnh đầu lại có giọng nói phát ra.
“Ngọc Hân, tôi xin lỗi, xin lỗi vì đã thích em”
Tôi bỗng ngẩn ra, hắn xin lỗi, nhưng xin lỗi vì thích tôi. Cái này tôi không hiều nhưng chắc không phải là cái gì tốt. Vội bật dậy để hỏi hắn cho rõ nhưng người tôi lại bị ôm chặt không thoát ra được. Giọng hắn khẽ nỉ non:“Đừng lộn xộn”
Ừ! Tôi nghe lời hắn không lộn xộn. Không biêt là cảm giác hạnh phúc ngọt ngào đang lan tỏa làm tôi không lộn xộn hay là vì nghe lời hắn không lộn xộn.
Tôi là người rất dễ thỏa mãn. Đôi khi một hai câu nói bình thường lại làm tôi hạnh phúc khôn xuể. Nằm trong lòng ngực hắn thật ấm. Cảm giác đói bụng cũng tiêu tan. Hắn dựa đầu vào thành giường ngủ như chết, rõ là hơi thở đều đều nhưng bàn tay vẫn không buông lỏng. Tôi cũng đành mặc kệ lấy ngực hắn làm gối kê để ngủ. Sáng sớm mai cho hắn dậy mỏi chết hắn!
Cảm giác bản thân mình nhẹ nhõm, lăn người qua ôm gối ngủ. Bỗng dưng lại nhớ đến chuyện hôm qua, ánh nắng chiếu gay gắt vào khuôn mặt làm tôi choàng tỉnh.
Hôm qua tôi ở trong lòng Thẩm Nhật Minh ngủ ngon lành, rồi sáng nay tôi lại nằm ngủ thoải mái một mình trên giường. Hắn đâu? Hắn tỉnh từ bao giờ?
Tôi nhìn căn phòng mình vẫn không thay đổi. Tôi quên mất là sao hắn lại có chìa khóa phòng mình. Chưa kể tối qua hắn uống say đến chỉ nói với mình mấy câu. Nghĩ lại bỗng dưng cảm thấy hạnh phúc.
“Ngọc Hân, tôi thích em”
Câu nói của một kẻ say rượu cứ vang mãi trong đầu khiến tôi cười tủm tỉm. Thấy trên bàn có đồ ăn sẵn tôi nghĩ đều là do hắn làm. Cảm giác được người khác quan tâm thật hạnh phúc biết mấy nhỉ.
Hôm nay tôi vui hơn bình thường, tự do tung tăng đi trên đường đến công ty. Hôm nay Bình Nhi bận việc nên không chạy đến hỏi thăm tôi như thường ngày. Tôi cũng không bận tâm, thấy cái gì cũng không bằng niềm vui của tôi.
Cười tươi chạy đến nhận việc làm, có nhiều người nhìn tôi bằng ánh mắt kì lạ. Chắc tại hôm qua nhiều việc như thế mà tôi vẫn làm hết hôm nay còn nở nụ cười sung sướиɠ. Chắc người ta nghĩ tôi cuồng “ngược“.
“Chị Thanh đâu ạ” Tìm mãi không thấy người giao việc, những người khác thì tấp nập chạy đôn chạy đáo không để ý đến sự xuất hiện của tôi. Hôm qua thì tụm ba tụm bảy soi mói, hôm nay lại ai làm việc nấy một cách kì lạ. Sự việc thay đổi quá nhanh khiến tôi chấp nhận không nổi.
“Cô chưa biết chuyện gì sao?” Cô gái bị tôi kéo đến trố mắt nhìn tôi.
“Hả?” Tôi nhíu mày không biết, cô gái kia đành nói với tôi.
“Hôm qua giám đốc đi tuần tra thấy công việc chị Thanh phân công không đồng đều liền bắt chị Thanh và những nhân viên còn lại làm cật lực không được nghỉ. Ai nghỉ tay liền trừ một tháng lương”
Tôi cũng chảy mồ hôi hột, tên giám đốc này tôi chưa bao giờ có thiện cảm với hắn dù chỉ một chút. Là đàn ông lại đi phạt một người phụ nữ yếu đuối như tôi chưa kể còn đày đọa bao nhiêu người ở đây. Đúng thật là máu lạnh vô tình.
“à, tôi cần làm việc gì không?” Tôi liền hỏi công việc của mình. Lỡ như hắn lại nổi đóa phạt thêm tôi thì sao?
“Không cần, giám đốc bảo cô đến thì liền lên gặp hắn” Nói xong cô ấy liền chạy đi làm việc. Tôi đứng sững tại chỗ. Để bản thân mình nghĩ xem có chỗ nào phạm lỗi với hắn. Lỡ như hắn có phạt liền lấy cớ mà cãi lại. Tôi chỉ thua thiệt một lần không chấp nhận để thua thiệt lần hai.
Nghĩ qua nghĩ lại liền cảm thấy không có gì. Chuyện tôi nhận nhầm hắn tất nhiên hắn đã phạt tôi. Tôi có chuyện ở quán bar hắn cũng đã cứu tôi một lần nhưng bù lại hắn đã trừ mấy tháng lương. Công việc hôm qua tôi cũng làm xong đến tận khuyu mới về. Tôi nghĩ đi nghĩ lại cũng không có dính dáng đến hắn cái gì.
Thở dài lê lết đi đến phòng hắn. Đứng ngoài cửa:
“Giám đốc, tôi là NGọc Hân, nhân viên vệ sinh”
Nhân viên vệ sinh tôi nói rõ to. Nghe thấy chưa hả? Anh đang mời nhan viên vệ sinh đến phòng anh đấy!
Tôi là người ích kỷ, dù tôi lơ đi tất cả mọi thứ nhưng không có nghĩa là tôi quên được nó.
“Két” tiếng cánh cửa mở ra. Người tôi nhìn thấy vẫn là bóng dáng lạnh lùng ngạo nghễ như cũ. Hắn vãn không ngẩng đầu lên, mái tóc rủ xuống gần đến trán. Hai tay đan xen vào nhau vừa làm đệm tựa cho đầu, Một người một phòng lớn, không có ai khác.
Tôi cảm thấy lành lạnh. Nhẹ nhàng đi vào, cúi đầu rất cung kính:“Anh gọi tôi”
Hắn ngẩng đầu nhìn, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn sâu trong đôi mắt của tôi rồi cát giọng đều đều:
“Đóa Ngọc Hân, tốt nghiệp loại A”
“Vâng” tôi gật đầu. Đây là niềm hãnh diện lớn nhất của tôi đấy. Bằng loại A, rất hiếm.
“Tin nhắn giả mạo tổng đài cũng làm cô cười tươi như vậy, tôi không hiểu sao cô lai có cái bằng này”
“...” Tôi biết ngay hắn mở miệng là không có câu gì tốt. Đúng là tôi bằng loại A. Tôi gật gù bao nhiêu ngày đêm học thuộc bài, dù tôi không thông minh nhưng chỉ cần chăm chỉ tất sẽ thành công. Không lẽ bằng loại A chỉ là ngững người không minh à.
Còn nữa? Hắn? sao biết được là tôi nhận tin nhắn từ tổng đài? Hắn nói đó là giả mạo? Còn thấy tôi cười?
Nhớ đến ngày hôm qua tôi ở lại một mình trong công ty, liền cảm thấy cô đơn, tổng đài nhắn đến liền làm tôi thấy nhẹ lòng. Nhưng hắn đều biết tất cả? Không lẽ tin nhắn giải mạo đó là hắn gửi? Còn có hắn vẫn theo dõi tôi?
Không đúng, là tôi mơ tưởng rồi chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra đâu. Liền đánh đổi chủ đề:“Bằng loại A thì sao, không lẽ ai đều có bằng này đều thông minh tuyệt đỉnh như anh chắc”
“Tôi loại S” Hắn vẫn lạnh lùng, khuôn mặt không thay đổi.
Tôi bỗng dưng cứng họng. Tự nhiên tôi vào đây chỉ để tranh luận đề tài ngớ ngẩn này với hắn nhỉ.
“Anh gọi tôi vào đây làm gì?”
“Cô là người ngu ngốc nhất tôi từng thấy. Công ty chúng tôi không thể chứa đựng những người có IQ thấp như vậy được..”
“Vậy nên...” Hắn định đuổi tôi sao?
“Làm thư kí của tôi, đỡ phải làm mất thanh danh của công ty”
“Không phải có Chung Tín rồi sao?” Tôi như nổi đóa lên. Tôi sợ hắn muốn chết, bảo tôi làm thư kí cho hắn. Ngày ngày kè kè bên hắn, hắn muốn tôi hoảng sợ mà chết chắc. Chưa kể nếu tôi làm sai chuyện gì hắn sẽ phạt, phạt, phạt. Hắn không phạt sẽ không có cơm ngon mà ăn!
“Chung Tín về quê một tháng”
“Như vậy cũng không được, anh nghĩ xem Chung Tín là người sắc sảo thông minh như vậy...” Còn tôi là người ngu ngốc không cần làm thư kí.
Hắn nhìn tôi thú vị, môi hơi nhếch lên:“Bởi vì hắn đi theo tôi hắn mới thông minh như vậy” “Cô dù ngu ngốc đến đâu, chỉ cần đi theo tôi IQ của cô sẽ tăng lên ngùn ngụt”
Bỗng dưng tôi thấy nghẹn họng. KHông hổ danh là giám đốc. Nói câu nào cũng không cãi lại được
“Tôi không làm”
“Một làm hai sa thải” Có bao nhiêu người mong ước được đến gần hắn, còn cô gái này...Ngu ngốc!!
Ánh mắt hắn vẫn xem thường tôi. Tôi trợn mắt nhìn hắn, hắn uy hiếm tôi trắng trợn.
“Nhưng tôi có điều kiện”
“...” Hắn rất kiên nhẫn đợi tôi nói
“Tiền lương gấp đôi”
Hắn xoay người, bàn tay gõ gõ trên mặt bàn suy nghĩ một chút rồi gật đầu:“Được“.
“Anh không được phạt tôi khi tôi làm sai những chuyện nhỏ nhặt”
“Được” Không cần suy nghĩ liền trả lời.
Tôi cũng gật đầu đồng ý, muốn bảo anh hòa nhã với tôi một chút những nghĩ lại khuôn mặt lạnh như dát vàng của hắn muốn thay đổi thành nhựa đường cũng thật khó khăn.
Nhưng bản thân tôi cũng không ngờ hắn lại dễ dàng chấp thuận đến thế.Mới phút trước còn sợ phút sau liền cảm thấy bình thường. Cuộc sống a! Liền phải nhìn mặt người ta mà sống!