Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đợi Gió Gửi Em Nụ Hôn Nồng

Chương 7: Nụ hôn thứ bảy

« Chương TrướcChương Tiếp »


Gào khóc

Việc lên kế hoạch cơ bản trước khi quay phim {Hừng đông} gần như đã hoàn thành, do thêm vào nhân tố tuyên truyền chính trị, rất nhiều thứ đều phải đặc biệt phê duyệt. Tuy nhiên dưới sự hỗ trợ của nhiều bên, đặc biệt là có sự hỗ trợ từ Bộ công an, rất nhiều chuyện đặc biệt đều được xử lý một cách đặc thù, về cơ bản giống như tháo bỏ vướng mắc vậy, dọc theo đường đi rất ít đυ.ng phải đèn đỏ.

Cuối cùng nhận được thông báo lấy được vai nữ chính, Đường Tâm đã thông báo tất cả mọi thứ của Phó Tuyết Lê đẩy về sau ít nhất hai tháng. Để quay bộ phim này thật tốt, thậm chí dùng hai tuần lễ để làm huấn luyện chuyên môn, cho đến trung tuần tháng năm đoàn phim khai máy ở thành phố điện ảnh và truyền hình nào đó tại Thân Thành.

Từ sau khi chính thức tuyên truyền {Hừng đông}, mấy diễn đàn lớn trên mạng trong nháy mắt bùng nổ, Weibo, teiba gần như trong một đêm đều đang thảo luận vấn đề chọn diễn viên của Hừng đông. Trong đó dĩ nhiên tranh luận lớn nhất chính là nhân vật nữ chính.

Lúc trước có tiếng gió truyền ra vai nữ chính bộ phim này chính là Minh Hách Kỳ, kết quả bị Phó Tuyết Lê nửa đường cắt ngang. Chương trình tạp kỹ thời gian trước được phát sóng, càng chứng thực lời đồn đại trước đó —— Phó Tuyết Lê và Minh Hách Kỳ bất hòa.

Mấy người hâm mộ tiểu hoa ban đầu tự mình chiến đấu xé nhau đến một mất một còn, thông báo chính thức vừa đưa ra, nhao nhao phản chiến đứng xếp hàng bắt đầu tấn công Phó Tuyết Lê. Trong đó người hâm mộ Minh Hách Kỳ mắng chửi càng mãnh liệt.

Hot search weibo, các tiêu đề tin tức giải trí lớn đứng đầu nhiều lần trong một tuần. Người hâm mộ cấu xé tranh cãi, diễn đàn tám chuyện như dự đoán nổ tung lịch sử đen nhiều vô kể, đặc biệt tầng lớp quần chúng ăn dưa xem náo nhiệt đều đắc ý không thể giải thích được.

Nhưng bất kể trên mạng mây gió cuồn cuộn thế nào, xế chiều cùng ngày kết thúc khai máy {Hừng đông} lập tức nghênh đón cảnh quay đầu tiên. Địa điểm lấy cảnh là Tổng cục công an Thân Thành.

Trên xe bảo mẫu, trong miệng Phó Tuyết Lê nhai đồ ăn vặt nhỏ, vén khẩu trang trên mặt ra, nghiêng người dựa lưng vào gối tựa mềm mại trên ghế ngồi, nhìn trần xe suy nghĩ lung tung một hồi.

"Trời ơi, cũng không biết gần đây làm sao, ba ngày lại vào chỗ như Cục công an này hai lần, lần trước còn là một Cục phân khu, bây giờ trực tiếp đến Tổng cục rồi..." Gương mặt Tây Tây bên cạnh đau khổ, nhỏ giọng thì thầm, sắp xếp lại trang phục.

Tây Tây than phiền, nào ngờ trên xe có người tâm trạng còn phức tạp hơn so với cô ấy.

Hàng xe bị chặn lại, hơi thở Phó Tuyết Lê nóng nảy phập phồng, ném ly giữ nhiệt cầm trong tay xuống loảng xoảng, "Mẹ nó giao thông chết tiệt này của Thân Thành cũng quá kém rồi, con đường nhỏ như vậy mà tốc độ đi đến nửa tiếng?! Chỉ giao thông vô dụng này của Thân Thành mà chính quyền còn muốn giữ lại một triệu sinh viên?!"

"Bực tức lớn vậy sao, đừng tức giận phát bệnh tim đấy." Những người còn lại trên xe đã xem tính cáu kỉnh này của cô thành thói quen.

Nhắc tới cũng kỳ lạ, sau khi Phó Tuyết Lê chửi ầm lên một trận, con đường phía trước lại thông suốt đến lạ thường, lên cầu vượt quẹo trái, hòa nhập vào dòng xe chạy cuồn cuộn, cuối cùng khoảng mười phút mấy chiếc xe của đoàn phim trước sau đều đến mục tiêu.

Cổng chính treo bảng cảnh báo những người không phận sự xin đừng vào bên trong. Phía trước có người xuống xe thương lượng, hàng rào sắt ở cổng từ từ mở ra. Xe từ từ chạy vào, tàng cây hai bên đường hùng vĩ, lá cây đầu cành phát triển dày đặc, mặt trời hôm nay vừa phải, thời tiết tốt như vậy, nhưng chỉ rơi xuống từng tia ánh sáng li ti.

Bối cảnh thật sự lớn...

"Ngài xem hôm nay là cuối tuần, thật là thêm phiền phức cho mọi người." Đạo diễn Ngô mang đoàn người xuống xe, dáng vẻ đi lên nghênh đón bắt tay nhìn như một người lãnh đạo.

Cục trưởng Triệu xua tay, "Không phiền không phiền, đây là nhiệm vụ tổng cục phân công xuống, đương nhiên chúng tôi cũng rất chú trọng."

Hai người cười lại trò chuyện thêm mấy câu.

Thói quen đi đến nơi nào cũng đều có người hâm mộ và người đi đường tới chen chúc, trong góc tối luôn có paparazzi bám theo, hôm nay một nhóm đông người oai nghiêm như vậy, bầu không khí lại nghiêm túc yên tĩnh như thế, trong lòng Phó Tuyết Lê không hiếm lạ cũng không được. Đoàn người đi theo phía sau, đi qua bên cạnh một bức tượng màu trắng, toàn bộ mỗi mặt đều là kính, cô liếc thấy đồng phục trên người mình.

Thật là tuyệt...

Vậy mà có một ngày cô lại có thể mặc đồng phục cảnh sát đi dạo trong Cục công an.

Nhân viên công tác bàn bạc với nhau, lục tục chuẩn bị hiện trường quay phim. Cục trưởng Triệu vỗ vỗ vai đạo diễn Ngô, giới thiệu với ông ấy, "Lần này chúng tôi đặc biệt lựa chọn thanh niên xuất sắc, có thể phối hợp với mọi người, có gì cần có thể trực tiếp nói."

Giọng ông ấy hơi kích động, còn có chút kiêu ngạo nho nhỏ, "Những chàng trai này tướng mạo từng người đều rất đoan chính, chọn lựa từ Cục phân khu tới."

"Đâu chỉ đoan chính." Mặt đạo diễn Ngô đầy ý cười, rất thuận đường đón ý hùa theo, "Ngài xem sau lưng tôi, mỗi người đều là minh tinh lớn tuyến một đang nổi tiếng, có lẽ so với những thanh niên này của ngài cũng chỉ có hơn chứ không kém đấy!"

Những người khác sôi nổi phụ họa.

Tình cảm thật chân thành nói lời khách sáo đầy cảm động như thế, làm cục trưởng Triệu ha ha mừng rỡ, thịt mỡ trên mặt cũng cười đến rung lên. Khuôn mặt đầy đắc ý, Phó Tuyết Lê nhìn thấy trong lòng trực tiếp hừ lạnh.

Cô cười xòa rạng rỡ đến khuôn mặt cũng sắp cứng đờ rồi, đứng bên cạnh đoàn người. Chờ đợi nhàm chán, tầm mắt bắt đầu phiêu đãng lung tung khắp nơi.

Rơi vào trên người chàng thanh niên trẻ đối diện dáng người cao ngất, lúc nào không chú ý là có thể đối diện với tầm mắt của người kia, làm người đối diện sắc mặt đỏ bừng.

Biết rõ có không ít người đang nhìn trộm cô. Phó Tuyết Lê mặc kệ, tùy ý tiếp tục lướt qua, trong lòng không xem trọng, quan sát một vòng, ánh mắt cô híp híp lại, cố định ở nơi nào đó.

Có một người rất giống Hứa Tinh Thuần, ở nơi trời đất ban ngày trời xanh rực rỡ thế này, anh đứng vô cùng ổn định chuyên tâm. Yên lặng, bị ngăn cách chỉ thấy hơn phân nửa sườn mặt, lúc ẩn lúc hiện, áo nhét vào trong quần quy củ, áo sơ mi màu nhạt, quần dài màu đen, cánh tay rũ xuống tự nhiên, da hơi có chút trắng.

Phó Tuyết Lê lại dụi dụi mắt, mới phát hiện...

Đây có chỗ nào giống Hứa Tinh Thuần chứ...

Đây vốn chính là anh!

Đột nhiên cô giật mình, tim giống như bị thứ gì đó bóp một cái. Nhìn một lúc, anh cũng không có ý định nhìn lại. Cô chỉ có thể giả vờ giống như không thèm để ý, dời mắt sang hướng khác, nắm chặt tay.

Dùng sức nắm chặt bình nước.

Trong lòng đầy bực bội.

---

Tục ngữ nói rất hay: Rất khó khăn, vô cùng khó khăn, nói ra cũng không khó khăn.

Tổng cộng buổi chiều có vài cảnh cần quay, ngoại trừ {Hừng đông} thì không có bộ phim nào có thể nhận được mức độ ủng hộ thế này trong Cục công an.

Không chỉ phòng làm việc đăng hình ảnh phim trường thực tế, ngay cả nhóm diễn viên cũng là cảnh sát chân chính ra trận, còn không lấy tiền, diễn xuất miễn phí.

Phó đạo diễn đeo loa phóng thanh, đang sắp xếp hiện trường cảnh thứ ba.

Khai thông một chút với một đoàn người có kỷ luật là được, chỉ cần chỉ điểm một vài câu là có thể hiểu rõ. Dựa theo nội dung kịch bản, các chàng trai của chi đội điều tra tội phạm rối rít mặc áo khoác xếp thành một hàng, đường nét góc cạnh sắc bén, khí thế cứng rắn, phong thái hiên ngang tự nhiên.

Nhanh chóng điều chỉnh lại động tác đồng loạt, cơ thể nam giới tráng kiện mạnh mẽ, quả thật hormone đang kêu gào dâng lên, khó hiểu làm cho người ta có một loại rung động tráng lệ. Cảm xúc phó đạo diễn mạnh mẽ giống như núi lửa phun trào vậy, hoàn toàn bị thiêu đốt, ở một bên hiện trường lớn tiếng chỉ đạo di chuyển ống kính, ngay cả NG cũng không nỡ hô lên.

Các minh tinh lớn nhỏ cùng với một số nhân viên công tác bình thường đều dồn một bên, nhàn rỗi đứng bên ngoài quan sát nói chuyện phiếm. Một số cô gái nhỏ chưa từng thấy qua việc đời nhìn thẳng đến trợn mắt há mồm.

Quá tàn khốc...

Phó Tuyết Lê cũng ẩn trong đoàn người, đang làm tổ nghỉ ngơi trên ghế, giống như đang mở kịch bản nghiên cứu, thực tế thì lặng lẽ nhìn lén.

Tiểu Trương ngồi sau lưng cô đưa tay chỉ chỉ, nhắm ngay Hứa Tinh Thuần trong đoàn người, "Mọi người nhìn người phía sau ảnh đế Giang kia xem, là tiểu thịt tươi mới ra mắt sao, đẹp trai như thế sao tôi nhìn nửa ngày cũng không nhớ nổi là ai chứ?"

Có người si mê, đấm ngực cảm thán: "Đúng vậy đúng vậy, thật mê người mà, thật là có hương vị đàn ông, toàn bộ quá trình tôi đều nhìn anh ấy chăm chú, hô hấp cũng sắp không thông rồi."

"Ồn ào, suốt ngày đều không làm việc chuyên tâm." Một giọng nói yếu ớt vang lên, Phó Tuyết Lê thong thả khép kịch bản lại, giả vờ đứng lên. Ánh mắt cô lơ đãng quét một vòng, vòng cánh tay ôm ngang ngực, buồn phiền nói: "Còn phải đợi bao lâu, chỉ quay cảnh có mấy giây, sao còn chưa quay xong nữa?"

Không ai dám tiếp tục nhiều lời nữa, đợi Phó Tuyết Lê trách mắng xong, đưa mắt nhìn nhau lặng lẽ trợn trắng hai mắt.

Đột nhiên, không biết ai ở bên cạnh lớn tiếng truyền đạt một câu: "—— Mau tránh ra."

Phó Tuyết Lê mờ mịt một lúc, theo bản năng nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, trong nháy mắt lông tơ sau lưng dựng hết lên.

—— Một con chó săn lớn vung chân chạy như điên xông thẳng về bên này!

??!!!

Nghe được tiếng hét chói tai, đoàn người nhanh chóng phân tán ra, mọi người đều chạy tán loạn trốn sang hướng bên cạnh, đang đứng dọc theo bên ngoài Phó Tuyết Lê lập tức bị dọa liên tiếp bỏ chạy. Cô cũng muốn chạy trốn nhưng chân mềm đến gần như không nhúc nhích được.

Cảm giác chỉ mấy giây nữa là sắp nhào tới ống quần, trong chớp mắt như vậy, đầu ngón tay Phó Tuyết Lê đều run rẩy, cuối cùng kịp phản ứng bỏ chạy. Có người ở đó hét to, cô đừng chạy.

Nhưng lúc này, làm sao nghe được lời như thế?

Càng nói như thế, càng sợ hãi.

Cộng thêm từ nhỏ cô chỉ sợ chó, siêu cấp sợ siêu cấp sợ siêu cấp sợ, chính là loại sợ đến không còn lý trí! Phó Tuyết Lê hoảng sợ chạy không chọn đường, bắp chân va chạm đυ.ng phải thứ gì đó đều không phát hiện. Vừa quay đầu lại muốn nhìn xem chó có đuổi theo hay không, phát hiện con chó săn lớn kia đang giương miệng to như chậu máu, chỉ còn cách xa mấy mét.

Chỉ mấy giây này, trong lòng cô tràn đầy tuyệt vọng, đột nhiên cánh tay bị một cổ sức mạnh kéo đi, tiếp theo mạnh mẽ đυ.ng vào cái ôm trong ngực một người, sức lực va chạm làm hai người đều suýt nữa đứng không vững.

Chó săn dừng lại lượn vòng quanh chân hai người.

"—— Đại Hắc!" Người đuổi theo chạy tới lớn tiếng mắng.

Rất nhanh, Hứa Tinh Thuần đã ý thức được không ổn, buông lỏng cánh tay ôm cô gái vào trong ngực, đỡ bả vai Phó Tuyết Lê kéo khoảng cách giữa hai người ra.

Cô không chịu, "Đừng mà, em sợ!!"

Cảm xúc có đôi khi thật sự không thể khống chế được. Dưới ánh nhìn chăm chú của biết bao nhiêu người, Phó Tuyết Lê đã hoàn toàn quên mất kiêng dè, cô lại cố chấp kề sát lên, trốn sau lưng Hứa Tinh Thuần. Nhắm mắt thật chặt, tim đập như sấm, hai cánh tay vòng ôm eo anh thật chặt.

Cô nghiêng đầu, bộ ngực đè lên lưng anh, lúc ra sức thở hổn hển hơi nóng phun ra. Chóp mũi thấm ra một lớp mồ hôi mỏng, trong mắt cũng bị hoảng sợ ứa nước mắt.

Chỉ chốc lát, người kia vội vàng chạy tới kéo con chó, thấy vậy sững sờ tại chỗ.

Những người còn lại nhao nhao xông tới la hét om sòm, "Tuyết Lê không sao chứ, trời ạ trời ạ!"

Sống sót sau tai nạn, đầu óc Phó Tuyết Lê như hồ dán loạn thành một đoàn, tạp âm gì cũng đều không nghe rõ, trong màng nhĩ tất cả đều là âm thanh tim mình đập như trống bùm bùm bùm.

Đợi cô từ từ tỉnh lại, cô vẫn còn ôm Hứa Tinh Thuần. Ôm thật chặt, gần như dán vào nhau chặt chẽ không một khe hở. Toàn thân anh căng cứng, thậm chí ngay cả cơ bụng của anh cô cũng cảm giác được... Mặt Phó Tuyết Lê từ từ đỏ lên, cô chậm chạp mở mắt ra. Cô ngẩng đầu lên một chút, hai mắt ngấn lệ mông lung, từ góc độ này chỉ có thể nhìn được sống mũi và một đoạn cằm lộ ra của anh. Cô vừa mới hí mắt nho nhỏ một chút, lại nhanh chóng nhắm lại.

Da anh thật là đẹp, trơn bóng trắng sáng như gốm sứ.

Hứa Tinh Thuần chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu con chó săn, không ngờ con chó kia ngoan ngoãn đứng lên, ngồi xổm dưới đất, dùng trán cọ cọ lòng bàn tay anh, móng vuốt cào cào trên đất.

Chó săn lớn há miệng, nước miếng ướt dầm dề rơi tách tách, cái lưỡi dài rũ xuống, cổ bị dây buộc lại, vẫn rất dọa người. Thấy Phó Tuyết Lê ngẩng đầu, lại tung tăng vui mừng bổ nhào lên trên người cô.

Cô còn chưa kịp hoàn hồn trở lại bình thường, bị dọa đến hét lên một tiếng, có chút sụp đổ hét lên, "Hứa Tinh Thuần anh, anh mau đuổi nó đi mà, em sợ!"

Bởi vì lãnh đạo đều ở đây, người khác không dám tùy tiện ồn ào lên. Ánh mắt bốn phía đều bắn thẳng tới, không ít người nhướng mày, đều lộ vẻ xem thường mang theo chút nghiền ngẫm. Còn có người không nhịn được trực tiếp cười lên.

Bị vài câu phê bình, sĩ quan cảnh sát nhỏ kéo con chó một bên xin lỗi, một bên nhỏ giọng giải thích gì đó. Cậu ta lau lau mồ hôi trên trán, ánh mắt chuyển lên người Phó Tuyết Lê, do dự, thăm dò nhỏ giọng hỏi, "Việc đó, có phải trên người cô có thứ gì không?"

Phó Tuyết Lê: ".........?"

Sợ cô không nghe thấy, giọng cậu ta lại hơi lớn hơn một chút, giải thích một lần, "Có lẽ Đại Hắc ngửi được trên người cô có thứ gì đó, mới chạy tới."

"Thì ví dụ như..." Sĩ quan cảnh sát nhỏ có chút khó mở miệng, "Ăn cái gì đó?"

Phó Tuyết Lê còn đang liều chết kéo vạt áo Hứa Tinh Thuần không buông tay. Trong lòng cô bây giờ rất loạn, trên dưới lật đổ. Lau qua loa nước mắt hai bên quai hàm một chút, đưa một cánh tay ra lần mò tìm kiếm trong túi.

Tìm kiếm lại tìm kiếm một lát lấy ra mấy túi thịt bò khô. Là đồ ăn vặt nhỏ cô ăn trên xe.

Sĩ quan cảnh sát nhỏ cạn lời nói: "Đúng rồi, chắc là Đại Hắc ngửi được mùi thịt bò khô, nó, nó hơi đói..."

"..."

Phó Tuyết Lê hít sâu mấy hơi, trong lòng thậm chí có suy nghĩ muốn chết.

Con chó tham ăn chết tiệt này...

Làm hại cô lần này xấu hổ vứt hết mặt mũi!!

Tác giả có lời muốn nói:



Thịt bò khô: Làm phiền rồi.



Hứa Tinh Thuần: Online rồi.



Có bug hoan nghênh chỉ ra chỗ sai.