Chương 6: Nụ hôn thứ sáu



Quay phim

"Chúc anh ta sinh nhật vui vẻ? Em thật đúng là khoa trương." Ngồi trên xe, Đường Tâm nghe mà phụt cười, đột nhiên đánh giá.

Lát sau, Phó Tuyết Lê ngừng nói chuyện.

"Không đúng." Đường Tâm đổi cách nói, "Em là... vô cùng can đảm, khoe khoang."

"Đúng rồi, vậy em và những người bạn đốt pháo hoa kia của em sau đó có bị trường học xử phạt không?" Trong lòng Đường Tâm nổi lên chút hiếu kỳ, lại hỏi.

Dừng một lát, Phó Tuyết Lê hừ một tiếng, "Từ nhỏ đến lớn bọn em vi phạm bị phạt bao nhiêu, còn để ý tới cái này sao?"

Đường Tâm cúi đầu chơi điện thoại di động, dặn dò cô xem kịch bản, suy nghĩ nhân vật. Nụ cười trên khóe môi cô ấy chưa thu lại, cầm điện thoại di động của mình lướt Weibo.

Phó Tuyết Lê nhấn lên huyệt thái dương, không có việc gì làm mở kịch bản ra, vừa mới không tập trung nhìn hai đoạn lời thoại, đột nhiên bên tai vang lên tiếng kêu hoảng sợ. Đường Tâm nghiêng người đưa điện thoại di động trong tay cô ấy qua, giọng điệu hưng phấn nâng lên, "Ôi ôi ôi, em xem, vừa rồi còn nhắc tới cái này đấy."

Lời còn chưa dứt, ánh mắt Phó Tuyết Lê đã liếc qua, nhìn thấy một tiêu đề nổi bật:

[Cô gái bị sát hại, trong vòng hai ngày nam nghi phạm sa lưới.]

Cô giật điện thoại di động, nhấn vào xem, tài khoản chính thức của Tân Văn Thần Báo đứng vị trí đầu tiên trong các điểm nóng thời gian thực:

Vào khoảng hơn 21 giờ tối ngày 9 tháng tư, đã xảy ra một vụ án gϊếŧ người bằng dao ở phía Tây công viên nhân dân Bắc Ninh khu vực Kim Lương, Thân Thành, kẻ tình nghi sau khi gây án mang theo dao nhanh chóng trốn khỏi hiện trường. Theo tin tức từ cảnh sát, kẻ tình nghi bị bắt vào chạng vạng tối ngày 10.

Kèm theo có mấy tấm ảnh.

Một tấm nhìn rất quen mắt, là tấm ảnh hiện trường vụ án được cảnh sát kiểm soát đêm mưa hôm đó. Tấm ảnh thứ hai là mấy cảnh sát vây chung một chỗ chỉ trỏ về hướng máy tính.

Đến tấm ảnh thứ ba...

Ánh mắt chạm đến phía sau đột nhiên sững sờ, mặc dù chỉ có hơn phân nửa gò má trong ảnh, nhưng Phó Tuyết Lê nhìn một cái lập tức nhận ra là ai.

"Chậc chậc, không nghĩ tới lên hot search. Bây giờ cảnh sát cũng thật lợi hại, nhưng gần đây sao lại có nhiều loại văn bản thông báo như vậy, phát huy mạnh mẽ chủ nghĩa xã hội tốt đẹp sao..." Đường Tâm cười ra tiếng.

Bài này bắt đầu truyền ra mấy ngày trước đột nhiên chấn động, vụ án thi thể nữ ở khu phố xá sầm uất lên hot search Weibo, còn nhấn mạnh tuyên dương cảnh sát phá án thần tốc thế nào, bảo vệ quần chúng nhân dân an toàn hiệu suất cao. Ngay cả bài phỏng vấn và tổng kết đều vô cùng □□.

Cái gì mà mạng lưới pháp luật tuy thưa nhưng khó lọt, bọn họ chấp hành sứ mạng đảng và nhân dân giao phó, sau lưng gánh vác chính là công bằng và chính nghĩa, truyền bá năng lượng chính trực...

Phó Tuyết Lê không kiên nhẫn, đọc nhanh như gió nhảy đến cuối cùng:

"Đáng phải nhắc đến lần phá án này người có công chính là một vị cảnh sát hình sự kiệt xuất, bởi vì từng phá được các vụ án lớn ở phía Nam, hiện tại đảm nhiệm nhân viên pháp y trong trung đội kỹ thuật đại đội cảnh sát hình sự cục công an thành phố, kiêm nhiệm đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự phòng chống ma túy."

Dựa theo đồng nghiệp giải thích, bình thường anh xem như là nhân viên pháp y kiêm người làm nghiệp vụ kỹ thuật hình sự, lượng công việc vô cùng lớn. Trừ nghỉ phép, xuất hiện ở hiện trường, những thời gian khác cơ bản đều ở trong phòng thí nghiệm. Mỗi ngày ít nhất làm việc từ mười tiếng trở lên, vô cùng chuyên nghiệp."

Phó Tuyết Lê thoát ra ngoài, nghĩ đến cái gì đó, ngoài mặt không cười mở tấm ảnh thứ ba ra nhìn kỹ gò má kia.

Người đàn ông ngồi trước bàn làm việc lật xem tài liệu, cảnh phục khoác trên người chỉnh tề hoàn toàn cẩn thận tỉ mỉ, quân hàm trên vai tỏa sáng lấp lánh.

Thời điểm anh không cười, toàn bộ không khí quanh người đều biến mất. Gò má gầy gò, khí chất lạnh nhạt yên tĩnh bậc nhất. Quả thật giống như người mẫu nam theo phong cách cấm dục đặc biệt mời tới chụp ảnh vậy.

Đúng như dự đoán bình luận bên dưới bùng nổ, mấy bình luận nóng phía trên đều là:

[Đây là đang chụp ảnh phim truyền hình đúng không?!! Một cảnh sát lại có thể đẹp trai như vậy, hoàn toàn là khuôn mặt mối tình đầu á, thật sự bị say đến...]

[Tôi nông cạn... cho nên... không biết chú cảnh sát ở tấm ảnh số ba có Weibo không (mong đợi) (mong đợi) (mong đợi)]

[Tuy rằng là trong phạm vi trách nhiệm, nhưng vẫn muốn cho vị cảnh sát đẹp trai này điểm khen ngợi thật to!]

[Người quang minh chính đại chỉ nói thật, không quanh co lòng vòng, xin anh trai nhỏ này lập tức lập tức phát sinh quan hệ với tôi (đầu chó)]

[Đây là người đàn ông thứ 567 tôi yêu trên Weibo...]

[Không phải là cảnh sát hình sự sao, không hiểu tại sao lại không làm mờ mặt chứ, thế này không sợ bị phần tử phạm tội trả thù sao, sẽ rất nguy hiểm thì phải?!]

Ánh mắt chạm đến bình luận này, sau lưng Phó Tuyết Lê lạnh lẽo, sắc mặt lập tức khó coi, lo lắng nói: "Không đúng, tấm ảnh này của Hứa Tinh Thuần sao lại có thể phát tán ra ngoài chứ? Liệu có bị đe dọa an toàn thân thể không?!"

Ánh mắt Đường Tâm bỗng chốc dừng lại trên mặt cô, "Uổng công em lăn lộn nhiều năm như vậy trong giới giải trí nhỉ?"

"Sao cơ?"

"Phóng viên nên phỏng vấn cái gì, có thể phỏng vấn cái gì, có thể đăng cái gì, nhất định toàn bộ đều giao cho bộ phận tuyên truyền giới hạn hết mức, bài đăng lên em nhìn thấy cũng chính là bản thông báo sau khi sắp xếp xử lý. Tóm lại tất cả chỗ có thể giẫm phải mìn, toàn bộ đều sẽ được chú ý xóa đi, hình ảnh đăng ra ngoài đều không làm mờ, vậy đã chứng minh phía cảnh sát không có yêu cầu làm mờ, tính cảnh giác của chú cảnh sát người ta cao hơn nhiều so với người làm truyền thông đấy."

Một lúc lâu Phó Tuyết Lê không nói tiếng nào, nhấn vào tấm ảnh phóng to nhìn tới nhìn lui.

"Đừng xem nữa, nói không chừng đợi một lát là xóa. Giữ lại không bao lâu, em còn không mau trả điện thoại lại cho chị, muốn xem ảnh thì tự lấy điện thoại mình xem đi chứ!" Đường Tâm nhíu mày, thấp giọng nói: "Em quan tâm người ta như vậy, người ta còn nhớ đến em ư?"

Trong nháy mắt Phó Tuyết Lê thu thần sắc trên mặt lại, để điện thoại di động xuống. Cô quay đầu, sắc mặt bắt đầu khó coi: "Chị có ý gì, trước đây ——."

Nói đến đây, khó hiểu lại nghĩ tới tâm sự phiền lòng mấy hôm trước. Trong lòng cô vẫn còn vì thái độ đối phó lạnh nhạt chán ghét của Hứa Tinh Thuần lập tức không còn tâm trạng nói thêm gì nữa.

Mắt thấy tính tình lại bắt đầu nổi lên, Đường Tâm khoát tay cắt ngang cô, lạnh lùng thở ra cười, "Dù sao mấy năm nay chị cũng hiểu rõ em là người thế nào. Cũng đã qua nhiều năm như vậy, cứ đàng hoàng, toàn tâm toàn ý phát triển sự nghiệp nghệ thuật của em, cũng đừng đi trêu chọc người khác."

"Sao vậy, em là người thế nào, ngược lại chị nói em nghe một chút xem." Qua hồi lâu, trong lòng Phó Tuyết Lê không phục lại buồn phiền, đốt điếu thuốc, sương khói lượn lờ.

"Người dung tục." Đường Tâm tức giận, thuận tay nhấn mở cửa kính xe, "Đúng rồi chị nói cho em biết, lần này Trần Tiễn Thu cũng muốn đi thử vai của đạo diễn Ngô, nói rõ ràng là người ta chán ghét chúng ta đây, em tranh giành chút khí thế cho chị. Bộ phim này là công ty chúng ta cạnh tranh được, em nắm chắc ưu thế này."

Nhắc tới Trần Tiễn Thu vẫn có liên quan tương đối với Phó Tuyết Lê, lúc đầu người này là trợ lý dưới tay cô. Trái lại tướng mạo cũng rất tốt, từng sửa sắc đẹp, sau đó mượn cơ hội treo lên một ông chủ trong giới, nhảy sang công ty khác. Thay đổi cách ăn mặc bên ngoài và thân phận một chút thì ra mắt, năm ngoái bởi vì một bộ phim cổ trang rất nổi tiếng đột nhiên nhảy một bước lên cao vào hàng tiểu hoa lưu lượng.

Nhưng chuyện này trong giới giải trí cũng gặp thường xuyên, ngược lại không đáng để ý. Phụ nữ xinh đẹp muốn nổi tiếng quá nhiều đi, người bình thường làm gì có đường tắt có thể đi, thích sạch sẽ còn lăn lộn cái rắm. Nhưng điểm chính là, bộ phim cổ trang vô cùng nổi tiếng của Trần Tiễn Thu là tài nguyên cướp được từ trong bàn tay ngang trời của Đường Tâm, việc này cực kỳ vô đạo đức.

Vì vậy chính từ lúc đó âm thầm kết mối thù này.

--

"Đời người có tám cái khổ:

"Sinh lão bệnh tử, yêu mà ly biệt, hận lại gặp gỡ, cầu mà không được, không bỏ được."

Những lời này in trên bìa kịch bản tạm thời, là kịch bản mới {Hừng đông} của một đạo diễn lớn trong giới ở Bắc Kinh. Bộ phim này căn cứ theo vụ án truy bắt ma túy gây chấn động cả nước trong chín năm qua cải biên lại phần lớn quan điểm chính. Đề tài tương đối nhạy cảm, lần này bên làm phim có hợp tác với Bộ công an. Nói chính xác hơn, là Bộ công an kêu gọi đầu tư đưa vào quay phim.

Lần này nhà đầu tư tìm tới đạo diễn, đưa tất cả tài liệu đã chỉnh sửa cho ông ấy, chuẩn bị một hai năm, nhiều lần tổ chức họp trước khi tuyển chọn diễn viên, thay đổi hơn chục kịch bản giao cho Bộ công an xét duyệt, đảm bảo doanh thu phòng vé không thấp hơn năm trăm triệu. Có tiếng gió truyền ra trước đó, chính là miếng bánh vô cùng tuyệt vời.

Lầu 37 khách sạn Mạn Đức, Phó Tuyết Lê xem sơ lược lại toàn bộ cốt truyện, phần lớn trọng điểm là thương nghiệp, thật ra phần của nữ chính trong phim cũng không nhiều. Trong lúc nhàm chán nhìn xung quanh phòng. Ba nhân viên công tác của tổ phim chuyển dụng cụ quay phim, lần lượt gõ cửa vào phòng, còn có mấy phóng viên nhìn quen mắt trong giới ở bên cạnh hút thuốc chờ đợi.

Đây là lần tuyển chọn cuối cùng cho nhân vật nữ chính, nam chính đã xác định Giang Chi Hành cũng tới cuộc cạnh tranh bộ phim này.

Giang Chi Hành ra mắt sớm, nhiều năm qua chỉ xuất hiện trên màn ảnh lớn, nhưng con người không có chút kiêu căng nào. Gương mặt người tình trong mộng, đảm nhận được danh hiệu nam thần quốc dân này. Trừ ngoại hình đẹp, kỹ năng diễn xuất cũng tỉ mỉ, mấy năm trước lại lấy được giải thưởng nam chính xuất sắc nhất của giải Kim Mã, gần đây đang vô cùng hưng thịnh, nghe nói thù lao trả cho một phim đã lên đến hơn tám con số.

Còn nhớ buổi lễ trao giải lần đó, lần đầu tiên Phó Tuyết Lê nhìn thấy người thật Giang Chi Hành, đã luôn cảm thấy trong lòng rất kỳ lạ. Ngũ quan cũng không tìm ra khuyết điểm nào, nhưng chỉ là nhìn thế nào cũng không được tự nhiên.

Dường như trong đầu lập tức thoáng qua, quên mất thứ gì đó quan trọng, nên vô cùng chán ghét.

Cô ngồi dưới sân khấu, nhìn Giang Chi Hành nhận giải trên sân khấu phát biểu cảm nghĩ đoạt giải. Phía sau là màn ảnh lớn, lần lượt chiếu các tác phẩm phim gần đây anh ta tham gia. Giang Chi Hành dáng cao chân dài, mặc âu phục đen quy củ, áo sơ mi trắng. Anh ta hơi cúi đầu tay vịn trên mi-crô, ánh mắt rất đẹp, bình thường nhìn lạnh nhạt, cười rất nông nhưng khuôn mặt mơ hồ ẩn chứa tình cảm.

Nhìn chăm chú khuôn mặt anh ta nhìn lại nhìn, Phó Tuyết Lê thu hồi ánh mắt, cuối cùng nhớ đến anh ta giống ai rồi.

"Tuyết Lê, em xem thử đoạn thứ ba của phim đi. Cho mọi người mấy phút chuẩn bị, sau đó em và A Hành thử tìm chút cảm giác, có lẽ hôm nay bắt đầu với nhau không sai biệt lắm sẽ quyết định." Đạo diễn đội một cái mũ bóng chày màu trắng đứng lên từ trên ghế sô pha, cuộn kịch bản cầm trong tay lại, trong phòng chỉ còn lại người của đoàn phim.

Phó Tuyết Lê cũng không biết tại sao lại được vị đạo diễn danh tiếng lẫy lừng này vừa ý. Bộ phim này là tài nguyên lớn, lúc cô thử lại lần thứ hai thậm chí chưa nói được mấy lời thoại, đạo diễn đã hô ngừng, hơn nữa nói chắc chắn, "Phó Tuyết Lê phải không, chúng tôi đã xem qua tư liệu của cô, cảm thấy cô rất thích hợp với nhân vật này."

Phó Tuyết Lê thật sự được yêu thích mà lo sợ, ngoại trừ mang vốn gia nhập tổ, đây còn là lần đầu tiên thuận lợi thông qua tuyển chọn diễn viên như vậy. Từ lúc ra mắt tới nay, về cơ bản cô không tiếp xúc chính diện nhân vật không bình thường nào, con đường phim ảnh rất hạn hẹp, đến mức tới bây giờ nhân duyên với khán giả rất kém. Lần này có thể nhận được loại phim cấp bậc này, cũng làm Đường Tâm vô cùng vui mừng, đồng thời trong lòng cũng không có gì chắc chắn.

Vai nữ chính Thành Tranh của phim này, thời niên thiếu chính là bản khắc họa lại Phó Tuyết Lê. Hai người không chênh lệch bao nhiêu, gien phần tử xấu cũng giống nhau như đúc.

Thành Tranh lại là một người vô cùng say mê thâm tình thanh mai trúc mã, cũng chính là vai nam chính Lý Kỳ Viêm của bộ phim này.

Hai người một người là nữ pháp ý tính cách phản nghịch một người là đội trưởng đội phòng chống ma túy đại đội cảnh sát hình sự.

"Đoạn này là đoạn tình cảm trong phim đấy, Thành Tranh còn chưa thích Lý Kỳ Viêm, em nhớ lại một chút trong cuộc sống có người đàn ông nào theo đuổi em cực kỳ sát sao không, nhưng thật ra thì em rất chán ghét loại bức bách này, một mặt lại có chút tình cảm với cậu ta."

Lúc sân khấu đang được chuẩn bị, đạo diễn đang kiên nhẫn giải thích bộ phim với hai người, "Còn A Hành, cậu đúng lúc ngược lại, tình cảm của cậu trong phim tương đối phức tạp, cậu phải nhớ kỹ, nhân vật họ Lý này vô cùng cô quạnh và tự phụ, ngoài mặt vô cùng xuất sắc, thật ra lại cô độc nhạy cảm. Tính cách hướng nội, nên tình cảm cậu ta đối với Thành Tranh là nóng rực lại sâu nặng, tìm được sự nóng bỏng và khao khát nhưng lại phải che giấu thật kỹ thật sâu. Trọng điểm là rất bình tĩnh, không thể biểu hiện quá rõ ràng. Mặc dù chúng ta quay phim hành động, nhưng cảnh yêu đương cũng là một phần không thể thiếu, cậu phải nắm bắt được sự yêu thích của khán giả."

Có người mang đạo cụ lên đặt giữa phòng. Phó đạo diễn bắt chéo hai chân ngồi trên ghế sô pha, hô action, nhân viên công tác bên kia giơ bảng số cảnh đánh xuống.

Ánh mắt trong phòng đều tụ lại trên hai người.

"Hỏi anh đó, tại sao lúc nào anh cũng theo tôi về nhà, có phiền hay không chứ?" Phó Tuyết Lê nghĩ một lát, lười che giấu, xoay người trực tiếp nhập vai. Cô biết dùng giọng điệu gì để đối phó anh ta, biểu cảm gì, thậm chí ngay cả cái nhíu mày cũng có thể vừa đẹp vừa xinh.

Đèn đỏ trên máy quay phim sáng lên, những người ở đây cũng yên lặng nín thở.

Một tay Giang Chi Hành cong lại đặt trên bàn làm việc, một tay nắm cây bút máy, rũ mắt lập một tập hồ sơ vô hình. Qua cả buổi cũng không trả lời.

"Này, tôi hỏi anh đấy! Lý Kỳ Viêm! Anh là người câm à! Anh còn như vậy, tôi sẽ đi xin thuyên chuyển ngay!"

"Hồ sơ của em đã chuyển giao xong rồi, sau này làm việc cho tốt." Giọng người đàn ông đầy từ tính nhàn nhạt vang lên, ném cây bút trong tay, vô hình tạo thành một cổ khí thế.

Phó Tuyết Lê không kiên nhẫn, nóng nảy vỗ một chưởng trên tập hồ sơ vô hình kia, không quá vui vẻ, "Tôi cảnh cáo anh, tôi có bạn trai rồi, sau này anh ——"

Bàn tay cô bị người đàn ông nắm lại. Phó Tuyết Lê muốn rút tay về, nhưng phát hiện bị Giang Chi Hành nắm rất chặt.

Hai người đều nhập vai rất nhanh, dung hòa vào nhân vật một cách tự nhiên. Lúc bốn mắt nhìn nhau, cô mới nhìn rõ trong mắt anh ta dường như có hơi nước, giống như che giấu sự đau khổ chân thành tha thiết. Cuối cùng anh ta mở miệng, gằn từng chữ một nặng nề gọi tên cô, "Thành Tranh, em thật nhẫn tâm."

Máy quay phim hướng về phía hai người, Phó Tuyết Lê ngây ngẩn nhìn thẳng, thuận theo đó mà nổi da gà, không đuổi kịp tiết tấu chút nào.

Giang Chi Hành và Hứa Tinh Thuần quá giống nhau...

Ánh mắt bọn họ trầm tĩnh lại biết nói chuyện.

Trong nháy mắt nào đó, thậm chí cô đã hoàn toàn quên mất đang diễn xuất, không phân biệt rõ hiện thực. Mặc dù trong lòng biết giờ phút này không phải lúc, nhưng trong đầu cô lại khó hiểu nhớ đến những chuyện cũ không liên quan gì.

Quên mất là ngày nào tháng nào năm nào, dù sao cũng là một buổi chiều rất bình thường. Chuông tan học reo reng reng, cô từ trong giấc mơ bị ồn ào đánh thức, nghiêng đầu vào trong khuỷu tay, sức lực còn chưa lên.

Một tay Hứa Tinh Thuần chống đầu, dưới vầng trán trơn bóng là hàng mi dày rậm, sống mũi thẳng.

Năm ngón tay anh đan xen qua tóc mái, môi mím thành một đường, cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ đề bài. Hình dáng đôi môi bên sườn mặt rất mỏng, độ cong lại xinh đẹp tinh tế.

Phó Tuyết Lê nhìn chằm chằm nhìn đến say mê. Một giây, hai giây, ba giây...

Giây thứ tư, trong lòng cô suy nghĩ, Hứa Tinh Thuần này bình thường canh suông ít nước, nhìn thật kỹ hình như cũng không tệ lắm.

Bạn gái này làm cũng không thiệt thòi.

Tác giả có lời muốn nói:

Đời người có tám cái khổ lấy từ thơ ca phổ biến của Đạt-lai Lạt-ma

Thuần Thuần rơi vào cái thứ hai, nhớ cậu ấy.