Trải qua sinh nhậtCuối tuần trời mưa rả rích, vốn thích hợp ở nhà ngủ. Nhưng lúc này Phó Tuyết Lê rũ mắt xuống, vành mắt đen đậm, hơi híp mắt, chịu đựng thợ trang điểm cầm cọ phấn trang điểm trên mặt cô.
Hôm qua cô uống rượu suốt cả đêm, lúc này phải kiên cường chống đỡ không nôn ra.
"Gần đây rất vất vả nhỉ, nhìn trạng thái tinh thần của cô không tốt." Thợ trang điểm đỡ bả vai Phó Tuyết Lê, thưởng thức gật gật đầu, sau đó lấy tay hơi nâng cằm cô lên, ra hiệu nhìn trong gương, "Chậc chậc, nhìn đại mỹ nhân một chút xem, hoàn thành rồi đấy."
Người phụ nữ trong gương, ngực mềm mại môi đỏ mọng, khuôn mặt yên tĩnh xinh đẹp vô cùng, nhìn xuống làn da trắng như tuyết mới trên chiếc váy màu hồng đào lộ vai, thật sự giống như viên ngọc quý sẽ phát sáng vậy. Trong thành thục mang theo chút yêu mị, mềm mại mà không quyến rũ, giơ tay nhấc chân là một cổ phong tình. Cho dù giới giải trí trăm hoa đua nở, tướng mạo tinh xảo đẳng cấp thế này cũng có thể xếp vào số trên cao.
Nghe vậy, Phó Tuyết Lê chỉ miễn cưỡng nhìn lướt qua, cười cười, cầm điện thoại trên bàn lên kiểm tra tin tức. Thuận tay mở một túi kẹo ăn.
Ghi hình chương trình tạp kỹ này thật ra chính là phối hợp tuyên truyền phim mới sắp lên sóng, xào nóng nhiệt độ. Dựa theo cách làm thường lệ một nhóm lớn người trên sân khấu sẽ tương tác với người chủ trì, có trở ngại ném tới thì Phó Tuyết Lê tiếp nhận. Dù sao cũng không phải là nữ chính, cô cũng không có gắng cướp sự nổi trội, chỉ yên lặng nghiêm túc làm phông nền.
Nhưng cho dù muốn nghiêm túc làm một phông nền, cũng có người khiến cô phải không yên ổn nhàn hạ. Bởi vì trước kia tham gia một chương trình thực tế, Phó Tuyết Lê và Hà Lục xào cp ngay lập tức hot lên, lúc này liên tục bị người chủ trì lấy ra trêu chọc.
Chỉ vì điểm đó mà phá vỡ tỉ suất người xem...
Ngoài mặt Phó Tuyết Lê cười, nói đùa giả vờ nghe không hiểu. Thật sự không phải là cô cố ý qua loa giả ngốc, chỉ là đứng bên cạnh Minh Hách Kỳ fan khinh thường có đến mười nghìn người.
Thật ra chuyện của Minh Hách Kỳ và Hà Lục đại đa số người trong giới đều biết, chỉ là không thể mang ra nói công khai trước mặt. Lúc này bạn gái tin đồn và bạn gái chính quy đang đứng cùng nhau, người chủ trì vẫn còn có tinh thần ở một bên trêu chọc Phó Tuyết Lê, thành tâm thành ý ép người ta hết sức khó xử.
Toàn bộ quá trình Phó Tuyết Lê chịu đựng nóng giận, đối phó trả lời xong câu hỏi, không phản ứng lại chuyện của Hà Lục này. Cô nghĩ cuối cùng cũng tiến vào phân đoạn trò chơi, lại không nghĩ tới hai nữ khách quý vẫn phải đứng trên con lật đật đẩy nhau.
Phó Tuyết Lê chỉnh sửa lại quần áo thể thao vừa mới thay đổi, kẹp mic trên cổ áo, làm động tác tay ra hiệu bản thân mình ổn rồi. Nụ cười trên mặt Minh Hách Kỳ từ từ sâu hơn, cũng quay đầu theo gật đầu với điều khiển phía sau.
Sức lực hai người phụ nữ đều vừa phải, loại trường hợp trò chơi phổ biến này, Phó Tuyết Lê giang tay ra, phối hợp rụt tay rụt chân, cô tới tôi đi nhẹ nhàng thăm dò.
Dưới sân khấu có khán giả bắt đầu reo hò ồn ào lên.
Phó Tuyết Lê nhìn ra phía sau, đột nhiên cảm giác có một sức lực đẩy qua hướng bên này, theo bản năng lùi về phía sau mấy bước. Đột nhiên Minh Hách Kỳ hét lên một tiếng.
Cô vừa quay đầu lại, đã thấy Minh Hách Kỳ mất cân bằng, tư thế ngã xuống theo chiều ngang, đầu gối chạm đất trước, thịt đυ.ng xuống sàn nhà phát ra một âm thanh nặng nề.
Trong lòng lộp bộp một cái, theo bản năng đối diện với ánh mắt của Minh Hách Kỳ. Trong mắt người phía sau đã ngấn nước mắt, vô cùng gầy yếu, chẳng qua lúc ánh mắt rơi vào trên người Phó Tuyết Lê, một chút căm hận thoáng qua không che giấu được.
Những người xung quanh rối rít tập trung lại kiểm tra tình hình, trong lòng Phó Tuyết Lê mắng mẹ nó, sau lưng thấm ra một lớp mồ hôi lạnh, cũng lập tức thuận theo đi xuống con lật đật.
Hiện trường xảy ra tình huống, một mảnh hỗn loạn, bất đắc dĩ tạm dừng ghi hình. Tất cả đều rơi vào máy quay phim trong góc bắt được.
Minh Hách Kỳ nghỉ ngơi nửa tiếng, sau khúc nhạc đệm nho nhỏ, chương trình lại tiếp tục ghi hình. Chơi thêm hai ba trò chơi, rất nhanh không khí lại được hâm nóng lên. Một người khách quý nửa đường xuất hiện, trong người thường cũng được coi như xinh đẹp, nhưng đứng trong một nhóm minh tinh bên cạnh, lập tức đã xuất hiện sự so sánh.
Phân đoạn thứ tư là tất cả khách quý ngồi chung một chỗ, lần lượt lật thẻ nói thật lòng hay là mạo hiểm. Đến lượt Phó Tuyết Lê, cô thật sự không muốn giày vò nữa, không do dự gì lập tức chọn nói thật lòng.
Chỉ hai con đường, dù sao có thể nói mò, tiết kiệm sức lực hơn so với chơi đại mạo hiểm.
Người chủ trì lật thẻ câu hỏi:
Q1: Thời học sinh từng thích kiểu nam sinh nào?
Q2: Thời niên thiếu có từng làm chuyện điên cuồng gì không?
Câu hỏi này mập mờ, nhất thời gây ra chút xôn xao với những người đang ở hiện trường. Ánh mắt tất cả mọi người trong sân khấu đều rơi vào trên người Phó Tuyết Lê, cô co cánh tay lại, đặt mi-crô ngang cằm nghiêng đầu, tóc buộc đuôi ngựa, dáng vẻ vừa xinh đẹp lại duyên dáng.
Thời học sinh?
Trước ống kính, Phó Tuyết Lê nhíu mày lại, suy nghĩ say mê.
Loại câu hỏi thế này... có thể liên tưởng đến, hình như chỉ còn lại Hứa Tinh Thuần.
Trong ấn tượng của cô, thật ra Hứa Tinh Thuần cười không quá vui vẻ, lúc nào cũng im lặng. Bởi vì thành tích tốt, lại là lớp trưởng, được bạn học và giáo viên vô cùng hoan nghênh. Trên người anh luôn có cảm giác cô độc, thoát li khỏi mọi người, dù sao cảm giác tính tình cũng đặc biệt lạnh nhạt.
"Tuyết Lê còn chưa nghĩ ra sao?" Người chủ trì nói đùa, miễn cưỡng gọi tinh thần Phó Tuyết Lê trở về.
Cô ờ ờ hai tiếng, làm dáng vẻ suy nghĩ hai giây, sau yên lặng ngắn ngủi vô cùng thành khẩn nói, "Tôi à, từng thích một học bá tương đối hướng nội một chút."
Trong chốc lát những người ngồi bên cạnh còn tưởng rằng mình nghe lầm, cướp lời trêu chọc nói: "Chậc chậc, cô lại có thể thích kiểu thế này sao? Nhìn không ra đấy."
"Vậy anh cho rằng tôi thích kiểu gì?" Phó Tuyết Lê quay đầu, nhíu mày nhìn anh ta.
Người kia đáp, "Kiểu cuồng dã."
Không khí hiện trường sôi nổi, người chủ trì tiết kiệm thời gian, lại hỏi câu thứ hai.
Bởi vì câu hỏi đầu tiên, trong đầu Phó Tuyết Lê vẫn còn đang suy nghĩ chuyện liên quan tới Hứa Tinh Thuần. Cô thoáng suy nghĩ, ngước mắt lên, từ từ nói, "Có, trước kia từng giúp một nam sinh làm sinh nhật, tôi còn cảm thấy rất kí©h thí©ɧ."
Có vẻ như người chủ trì cảm thấy cực kỳ hứng thú, "Hả? Có thể nói cụ thể một chút không, việc này rất lãng mạn nha, có gì điên cuồng không?"
Phó Tuyết Lê cự tuyệt rất thản nhiên, "Trước kia tuổi còn nhỏ tương đối hồ đồ, vẫn là đừng nói ra làm hư các bạn nhỏ, nếu không đến lúc đó tựa đề hot search chẳng phải chính là tôi sao."
Tính cách cô bướng bỉnh, trở thành nhân vật công chúng, từ trước đến nay cũng không che giấu quá khứ thiếu nữ bất lương của mình.
Người chủ trì không ép buộc, cười ha ha dẫn dắt qua, tiếp tục đặt câu hỏi cho người kế tiếp. Bởi vì phân đoạn câu hỏi này của người bên cạnh, đều bắt đầu nhớ lại chuyện thú vị lúc đi học, tiếng cười nói tràn ngập trong phòng ghi hình. Sau đó Phó Tuyết Lê nói chuyện ít đi, thờ ơ nghe những người khác chia sẻ, cảnh tượng ngày xưa lại tái hiện trong đầu.
Cấp ba khi đó, bên cạnh đều là đám bạn bè xấu giống như Tống Nhất Phàm và Tạ Từ vậy. Mọi người không có chuyện gì làm, học hành cũng kém cỏi, tiêu hao thời gian sống vui vẻ cũng không thấy lãng phí.
Có một lần Tạ Từ giúp Hứa U làm sinh nhật ở bãi tập, một đám người nghe tin chạy tới, đều ở phía sau đùa giỡn đến ồn ào lên. Mọi người đều biết Tạ Từ tốn không ít sức lực theo đuổi học sinh chuyển trường có thành tích đặc biệt tốt này. Tính tình Tạ Từ không tốt, bình thường trước mặt cũng không dám tùy tiện trêu chọc hai người, hiện tại hiếm thấy đυ.ng phải cơ hội tốt như vậy, đâu chịu dễ dàng bỏ qua.
Bọn họ bao vây Hứa U lại chính giữa, nhất định muốn ép Tạ Từ tự tay bôi bánh ngọt trên mặt cô ấy. Nói như vậy mới có không khí.
Mặc dù Hứa U không biết phải làm sao, nhưng tính khí tốt cười, không muốn phá hủy hứng thú của mọi người, cũng không cự tuyệt, chỉ đứng tại chỗ cười.
Tạ Từ cà lơ phất phơ đứng trước mặt cô ấy quơ tới quơ lui, bưng bánh ngọt trong tay, một lúc lại nhìn cô ấy một cái, dường như đang cẩn thận nghiên cứu bôi hướng nào thì tốt, lát sau trong miệng còn trêu chọc, "Hứa U, cậu không phản đối, tôi bôi thật thì đừng khóc nhé?"
Hứa U miễn cưỡng đồng ý, khóe mắt thấy Tạ Từ trước mặt nâng tay lên, vẫn sợ hãi theo phản xạ nhắm mắt lại.
Đợi hồi lâu, đột nhiên nghe được âm thanh chạy tán loạn của những người xung quanh.
"Ôi mẹ kiếp —— anh Từ đỉnh nha nha anh Từ!"
"Đệch, người anh em anh điên rồi sao ha ha ha ha ha ha??!"
Hứa U không đợi được trò đùa dai như trong dự đoán. Lông mi cô hơi run, có chút mờ mịt từ từ mở mắt ra.
Những người khác đang cười đùa ầm ĩ, tất cả đều đang ồn ào lên theo, bầu trời sau bãi tập như đám mây lửa.
Tạ Từ đứng trước mặt, trên gương mặt tuấn tú dính đầy bơ, dáng vẻ lười biếng uể oải, tay tùy ý đút vào túi, cười nhìn cô.
Anh ném cái đĩa trong tay vừa nãy mới bôi trên mặt mình, trong mắt chứa đầy ý cười hài hước, hơi khom người xuống đến gần, ánh mắt thấp xuống nhìn sau tai cô ấy, thổi một hơi, "Ông đây nỡ chạm vào cậu?"
Vì sự kiện này, cũng dẫn tới một trận xao động trong lớp. Mọi người sôi nổi khoác lác xem làm thế nào giúp đối tượng trải qua sinh nhật.
Hứa Tinh Thuần và Phó Tuyết Lê ngồi cùng nhau rất khiêm tốn. Người xung quanh biết cũng không tính là nhiều, cô nhìn bọn họ bàn bạc sôi nổi, chua xót, một câu cũng không chen vào được. Tiếp theo lại suy nghĩ một chút, hình như từ trước tới nay bản thân mình cực kỳ không để tâm tới anh...
Đúng lúc sắp tới sinh nhật của Hứa Tinh Thuần. Tan học hôm đó, đột nhiên Phó Tuyết Lê nghĩ tới chuyện này, ngồi tại chỗ gọi Hứa Tinh Thuần, "Này, Hứa Tinh Thuần, nói một việc với cậu nhé."
Cô chỉ chỉ mình, sau đó búng ngón tay, tùy tiện nói: "Tối nay, tôi giúp cậu trải qua một sinh nhật khó quên."
Hứa Tinh Thuần đang giảng đề cho người khác, nắm bút sững sờ, rõ ràng không ngờ tới.
Phản ứng một lúc, mới nhớ lại gật gật đầu. Vốn còn muốn hỏi gì đó, suy nghĩ một lát, vẫn không nói ra.
Trong lớp, Phó Tuyết Lê rất ít chủ động tìm anh nói chuyện.
Người phía trên kinh ngạc, lén lút nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: "Lớp trưởng, hôm nay là sinh nhật cậu sao?"
"Ừ."
"Vậy... Cậu và Phó Tuyết Lê là quan hệ thế nào vậy?"
Câu hỏi cuối cùng này không nhận được câu trả lời.
Thật ra thì việc sinh nhật nhắc tới cũng không có gì khó quên, thậm chí phải gọi là rối loạn.
Vốn ban ngày còn rất tốt, ban đêm hơn mười giờ, đột nhiên bắt đầu một trận mưa mùa thu bất ngờ.
Sau tiết tự học buổi tối của lớp mười hai, ánh đèn trong sân trường thưa thớt, vô cùng yên tĩnh. Chẳng qua Phó Tuyết Lê lo lắng một lúc, lập tức quyết đoán kéo Hứa Tinh Thuần, dẫn anh trèo tường cổng sau ký túc xá nữ.
Tùy tiện chọn một tảng đá trơn nhẵn trên mặt đất, gác lên để yên xong, lưu loát giẫm chân trèo qua.
Mưa phùn li ti làm ướt tóc và áo khoác hai người, đèn đường mờ tối. Phó Tuyết Lê dẫn đường phía trước sức sống tràn trề. Thỉnh thoảng ló đầu ra kiểm tra, có ánh đèn pin tuần tra của bảo vệ trong trường hay không.
Hứa Tinh Thuần chuyên chú nhìn bóng lưng cô, rũ mắt xuống, cười lên.
Sau đó được cô dẫn tới trên bục kéo cờ quảng trường trước tòa nhà dạy học. Phó Tuyết Lê đứng trên bậc thang từ trên cao nhìn xuống, nhìn xung quanh, nhấn lên xương bả vai gầy yếu của anh, nghiêm túc dặn dò, "Cậu cứ đợi ở chỗ này đừng di chuyển, tôi lập tức tới tìm cậu."
Hứa Tinh Thuần trở tay đỡ cánh tay cô, sợ cô không cẩn thận té xuống, dịu dàng nhắc nhở: "Cậu chạy chậm một chút, đường trơn."
Anh đứng dưới ánh đèn, trong mắt tràn đầy ý cười, gò má bên phải có lúm đồng tiền hơi lõm xuống.
"Nè nè nè, cậu chỉ cần đứng ngay ngắn thế này." Phó Tuyết Lê điều chỉnh vị trí đứng của anh, tay chỉ đối diện, "Hướng về phía tòa nhà dạy học, chỉ như thế, tốt lắm, đừng cử động."
Gò má anh gầy còm, trong bóng đêm vẫn luôn lẳng lặng nhìn cô. Trong mắt có thứ làm người ta nhìn không hiểu.
"Phó Tuyết Lê."
Hứa Tinh Thuần thu dáng vẻ tươi cười lại, nhẹ giọng gọi tên cô. Khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Phó Tuyết Lê lui về phía sau hai bước, cực kỳ khó hiểu, "Làm gì?"
Mỗi lần cô bị anh nhìn chằm chằm kỹ càng như vậy, lông tơ sau lưng đều dựng lên, cả người ẩm ướt lạnh lẽo khó chịu. Phó Tuyết Lê không kiên nhẫn, đột nhiên đẩy Hứa Tinh Thuần một cái, luôn cảm thấy bị lực tay anh nắm làm có chút đau đớn, "Cậu thả tôi ra, tôi lập tức quay lại."
"Ừ." Môi dưới Hứa Tinh Thuần kéo căng, đè thấp giọng nói có chút khàn khàn, ẩn giấu tình cảm không che giấu được. Anh đồng ý buông cổ tay cô ra.
Phó Tuyết Lê chạy nhanh như một làn khói.
Sau đó mấy phút, trong đài phát thanh sân trường đột nhiên vang lên một khúc quân hành hùng dũng của vận động viên, sau đó hai ba giây lại đổi thành bài hát sinh nhật vui vẻ, động tĩnh thậm chí thức tỉnh những học sinh nội trú chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Trong đêm khuya, bên tai là tiếng mưa và gió lạnh vi vu, trong sân trường vắng vẻ đột ngột vang lên bài hát kỳ lạ.
Đột nhiên, rất đột nhiên, trên hành lang lầu bốn tối tăm của tòa nhà dạy học, tách tách tách từng ngọn đèn theo thứ tự sáng lên một hàng rõ ràng. Hứa Tinh Thuần nghe thấy động tĩnh, trong lòng hơi thay đổi, nghe âm thanh ngẩng đầu lên. Hình ảnh rơi vào mắt anh, vừa vặn, không sai một giây một phút.
Sân thượng tòa nhà dạy học đột nhiên có pháo hoa ngũ sắc rực rỡ nổ tung!
Ánh sáng óng ánh nhỏ vụn rơi xuống, giống như đốt cháy nửa bầu trời đêm, hoàn toàn chiếu sáng một vùng bóng đêm kia. Sau đó lầu bốn soạt soạt soạt, trong nháy mắt một câu chúc phúc dài màu đỏ "Sinh nhật vui vẻ" theo gió mở ra!
"Hứa Tinh Thuần ——"
Xa xa, Phó Tuyết Lê cười lớn gọi anh, cầm loa, cong lưng, nằm bò dọc theo mép hành lang vẫy tay. Vừa kiêu ngạo lại tự do.
Cô cất tiếng, mang theo sự đơn thuần tùy ý, kêu gào gần như phá vỡ nửa quảng trường quốc kỳ, được gió mang theo truyền đến bên tai anh.
"—— Hôm nay sinh nhật vui vẻ không?!!"
Phải hình dung cảm giác thế nào đây?
Trong nháy mắt khi nhìn thấy hình ảnh này.
Hứa Tinh Thuần ngẩng đầu lẳng lặng nhìn cô cách rất xa, ngay tại khoảnh khắc đó, trái tim cũng nặng nề rơi xuống từ tòa nhà cao tầng.
Tác giả có lời muốn nói: Ổn định, còn có thể chịu đựng một mình.