Chương 19: Nước lạnh

"Em muốn chết?"

Hứa Tinh Thuần nghiến răng, hỏi lại lần nữa. Nét mặt không biểu hiện gì nhiều nhưng khí thế lại có chút tàn nhẫn bức người.

Cả người anh đều bị xối ướt hết, áo sơ mi dính sát da thịt.

Toàn thân Phó Tuyết Lê đang run rẩy, tinh thần không minh mẫn, lạnh run cầm cập, khuôn mặt đầy nước mắt, dáng vẻ vô cùng thảm hại.

Cô ngọng nghịu, nói năng không rõ ràng lắm, "Đúng vậy... Là em muốn chết đó, bây giờ anh buông em ra, em đi chết ngay đây, chết cũng tốt, chết thì không cần gặp lại."

Tác dụng còn lại của rượu cồn bắt đầu phát huy. Thế nhưng thật ra không có gì có thể khiến người ta hoàn toàn uống say, nhiều lắm là tê liệt cảm xúc, khiến bản tính bại lộ mà thôi.

Uất ức và đau lòng đều không thể giấu kín chút nào.

Trên bả vai liên tục truyền tới đau đớn giống như đâm vào lòng, cô cảm thấy mình sắp bị anh bóp nát, bỗng nhiên lại không hề sợ chút nào.

Thậm chí, đột nhiên Phó Tuyết Lê còn muốn cười.

Dáng vẻ giả vờ của kỹ nữ lúc nào cũng mê hoặc hơn so với lời nói thật của thục nữ.

Hứa Tinh Thuần vẫn luôn không hiểu được. Đã nhiều năm như vậy, cũng không tiến bộ chút nào.

Từ nhỏ anh chỉ thếu tình yêu, một câu nói tùy tiện của cô đã có thể khiến anh vô cùng đau đớn, đến ranh giới gần như mất khống chế.

Mái tóc đen tới bả vai bị nước làm ướt tản ra, từng sợi từng sợi dính sát trên làn da mịn màng trắng nõn, đôi mắt đen nhánh ướŧ áŧ. Vòng eo cô mềm mại như hoa đào sắp nở.

"Anh đừng chạm vào em." Phó Tuyết Lê dùng sức đẩy cánh tay Hứa Tinh Thuần ra, đẩy anh, lảo đảo đi về phía trước.

Vừa mới đi được hai bước đã ngã trên mặt đất. Đầu gối đập thẳng xuống nền gạch men trơn trượt, đau buốt như kim châm.

Thật sự rất đau.

Chính là kiểu đau từ tủy sống chạy thẳng đến da đầu.

Chậm chạp vài giây, Phó Tuyết Lê biết người sau lưng đang nhìn cô. Cô cắn răng, vịn bồn rửa tay bên cạnh, nhịn đau chuẩn bị bò dậy. Đột nhiên một cánh tay bị người kia kéo mạnh qua, được người đó ôm ngang lên.

Phòng bếp.

Trong khoảnh khắc bị ném mạnh xuống đất, Phó Tuyết Lê hoàn toàn sững sờ.

Người này sao nói trở mặt là trở mặt chứ?

Cũng không thương hương tiếc ngọc chút nào ư?

Chân cô vẫn còn đau đấy.

Hứa Tinh Thuần ngồi xổm xuống, ánh mắt âm u lạnh rùng mình, đối mặt với cô, "Phó Tuyết Lê, em muốn chết phải không?"

"......"

Phó Tuyết Lê vùng vẫy lùi về sau, nước mắt lại trào ra.

"Phía sau em có dao đấy." Hứa Tinh Thuần nhẹ nhàng vuốt ve cổ cô, sau đó động tác cực kỳ dịu dàng, nhéo cằm cô, xoay mặt cô qua, "Chết đi, anh nhìn."

Yên tĩnh mấy giây.

Phó Tuyết Lê cắn chặt đôi môi nhợt nhạt. Không dám có bất kỳ động tác nào, mồ hôi lạnh trên sống lưng rịn ra.

Anh nghiêng người qua, gác cằm trên bả bai cô, hơi thở phả ra bên tai cô, "Không dám chết thì sau này không được nói những lời như vậy trước mặt anh."

Toàn thân cô nổi da gà, đột nhiên giống như bị một chậu nước lạnh tạt xuống.

"Hu hu hu, Hứa Tinh Thuần anh chính là một tên biếи ŧɦái đúng không?" Trong đầu Phó Tuyết Lê nổ ầm một tiếng, càng khóc lớn tiếng hơn, sắp hết hơi, "Người hèn hạ như anh, anh dám chết thì anh chết đi, em mới không chết đấy."

Phòng họp chi cục công an Thân Thành.

"Clonazepam?"

"Đúng, kiểm tra được trong cơ thể người chết." Lâm Cẩm lật xem hồ sơ và tài liệu, "Tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy. Lúc Minh Hách Kỳ được phát hiện nằm trong bồn tắm, trên người mặc bộ váy đỏ ngâm trong nước. Bởi vì mất máu quá nhiều, da toàn thân đã có màu xanh tím nhưng kỳ lạ là trên mặt lại trang điểm đậm xinh đẹp."

Chân mày Lưu Kính Ba nhíu chặt, "Ý cậu là cô ta bị hạ độc?"

"Thuốc này là gì thế, cũng chưa từng nghe nói qua, liệu có phải là người không chuyên nghiệp giới thiệu không?" Tuối tác tiểu Vương còn nhỏ, rất nhiều chuyện chưa từng gặp qua, ngồi bên cạnh nghe đến mức cực kỳ mơ hồ.

"Thứ này không màu không vị, người bình thường sau khi ăn thời gian có tác dụng khoảng 20 phút, thời gian phát tác kéo dài đến bốn tiếng đồng hồ. Con người sau khi ăn xong sẽ hoàn toàn rơi vào trạng thái bất tỉnh." Lâm Cẩm trực tiếp giải thích.

Lưu Kính Ba càng ngày càng nghi hoặc, "Đúng, có một chỗ tôi cảm thấy rất kỳ lạ chính là chỗ này, cậu nói xem tự sát thì tự sát thôi, trước khi cắt cổ tay còn trang điểm thay đổi thật đẹp, còn uống loại thuốc kỳ lạ hiếm gặp, nghĩ lại đều cảm thấy kỳ lạ."

Lâm Cẩm lắc đầu, "Không loại trừ khao khát muốn sống của người chết quá thấp, vừa sợ bản thân mình đổi ý, uống trước khi cắt cổ tay để giảm bớt đau đớn."

Nhưng trang điểm như vậy lại là vì cái gì chứ.

Lên đường cũng phải đi xinh đẹp một chút sao?

Vụ án lần này của bọn họ có chút nhức đầu, sau khi trợ lý phát hiện Minh Hách Kỳ tự sát, trước tiên là nhanh chóng gọi 120, đợi bác sĩ tới mới báo cảnh sát, sau đó Minh Hách Kỳ được cấp cứu tại chỗ không có hiệu quả nên tử vong.

Sau nữa không biết thế nào, tin tức truyền đi quá nhanh, phóng viên và người qua đường đều vây quanh xem náo nhiệt. Hiện trường đầu tiên hoàn toàn bị phá hỏng, chi tiết có thể giữ lại để bọn họ điều tra rất ít.

Minh tinh chết trong khách sạn vô cùng nhanh chóng gây nên sự chú ý, các phương tiện truyền thông đều đang chờ đợi tin tức từ phía cảnh sát.

Lâm Cẩm đứng dậy xoa xoa trán, dựa vào mép bàn họp, giọng nói nặng nề, "Căn cứ theo giám định bước đầu từ phía đội trưởng Hứa và lão Tần, thời gian tử vong của người chết có thể là khoảng mười một giờ sáng. Nhưng nếu dựa vào quan sát phân tích nồng độ Clonazepam trong máu, dưới tình huống bình thường thời gian uống thuốc chắc là một đến hai tiếng trước so với thời gian tử vong, nói cách khác, sau khi thuốc phát huy tác dụng thì người chết mới cắt cổ tay."

"Nhưng thế này không phải mâu thuẫn sao..." Tiểu Vương lật xem hồ sơ phát hiện hình ảnh chụp lại hiện trường, "Không biết có phải do hiện trường lộn xộn quá hay không, lúc chúng ta đi lục soát mấy lần cũng không phát hiện công cụ Minh Hách Kỳ cắt cổ tay tự sát."

Cách Minh Hách Kỳ cắt cổ tay là cắt theo động mạch, chuyện thế này chỉ có ôm quyết tâm liều chết mới có thể làm như vậy.

Rõ ràng trên người không có dấu vết giãy giụa. Cổ tay bị loại vật nhọn sắc bén cắt đứt bộ phận dưới da sâu đến năm centimet tám li, tốc độ chảy máu rất nhanh. Trước khi được người khác phát hiện thì đã chết.

Lâm Cẩm tiếp tục suy nghĩ, "Căn cứ theo ghi chép do khách sạn cung cấp, cùng ngày Minh Hách Kỳ chết cửa phòng từng xuất hiện ba người."

"Một người là đưa thức ăn bên ngoài, không vào phòng, cái này tạm thời loại trừ."

"Một người là đàn ông trẻ tuổi đeo khẩu trang màu đen đội mũ lưỡi trai, trải qua điều tra chắc là Hà Lục. Nhưng dựa theo khẩu cung của anh ta, trước khi xuất phát đi Ô Giang ghi hình tiết mục chẳng qua anh ta chỉ đến thăm bạn gái một lát, hơn nữa nói rằng cảm xúc của Minh Hách Kỳ lúc đó tương đối ổn định."

"Còn có một người là trợ lý sinh hoạt phụ trách chăm sóc Minh Hách Kỳ, khoảng thời gian xảy ra vụ án đúng lúc cô ấy ra ngoài mua đồ giúp người chết."

"Lời khai của ba người cơ bản đều nhất trí, cũng cơ bản khớp với giám sát của khách sạn."

Tiểu Vương gãi gãi đầu, "Vậy chính là nói, Minh Hách Kỳ đúng là tự sát sao?"

Lâm Cẩm lắc đầu, "Không đơn giản như vậy."

"......"

Thảo luận đến trưa cũng không có tiến triển gì đặc biệt. Trước khi giải đáp được hàng loạt ẩn số thì không thể vội vàng đưa ra quyết định được.

Có điều vụ án này phải giải quyết cực kỳ nhanh chóng, không thể trì hoãn quá lâu.

Đến giờ ăn trưa, tiểu Vương thu dọn một chồng hồ sơ vụ án xong, xoa bả bai mỏi nhừ đứng dậy.

Những người xung quanh lần lượt đi qua, tiểu Vương bước nhanh theo sau lưng Lưu Kính Ba, nhỏ giọng thần bí hỏi: "Đội trưởng Lưu, hỏi anh chuyện này nhé?"

Lưu Kính Ba nhìn cậu ta, "Chuyện gì."

"À chuyện là, gần đây em lên mạng, rất nhiều chuyện không thể nghĩ tới đang lan truyền mù quáng, em nhìn mà gấp đến phát hoảng. Chính là cái cô minh tinh Phó Tuyết Lê đó, anh biết chứ, ôi bị chửi vô cùng thê thảm. Sau đó đột nhiên em lại nhớ tới, hình như cô ấy còn là người quen cũ của đội trưởng Hứa đấy."

Lưu Kính Ba nghe đến không kiên nhẫn, cắt ngang, "Rốt cuộc cậu muốn nói gì?"

Tiểu Vương cười hì hì, "Em nghe nói chỗ trung tâm tắm rửa và trung tâm giải trí ở Hàn Nhai lại xảy ra mấy vụ án đám người tụ tập hít ma túy, chắc gần đây đội trưởng Hứa rất bận nhỉ, làm gì còn lòng dạ đặc biệt để ý tới chuyện này?"

Tuy Hứa Tinh Thuần là nhân viên pháp y trong hệ thống cảnh sát nhưng thân phận đầu tiên của anh lại là một cảnh sát phòng chống ma túy. Hai năm gần đây biểu hiện của anh rất xuất sắc, trên cơ sở rèn luyện trong mấy năm qua, đã phá được hàng trăm vụ án ma túy. Năm ngoái mới được điều biên chế tới Thân Thành, nghe nói là do cấp trên sắp xếp, bọn họ cũng không rõ lắm, tóm lại chỉ biết bình thường Hứa Tinh Thuần vô cùng bận rộn, đều không thấy bóng dáng đâu. Trừ công việc nhân viên pháp y, rất nhiều thời điểm còn phải gánh vác công việc cảnh cảnh sát liên quan đến truy bắt ma túy.

"Vậy thì sao?" Lưu Kính Ba hỏi.

Vẻ mặt tiểu Vương hóng chuyện cộng thêm biểu cảm mơ màng nói, "Vậy nên em muốn hỏi anh đó! Đội trưởng Hứa và Phó Tuyết Lê kia, lẽ nào thật sự bọn họ có quan hệ gì đó không thể nói ra được? Anh biết lần trước em nhìn thấy gì không? Em thấy Phó Tuyết Lê trong phòng nghỉ tạm của đội trưởng Hứa đấy! Lúc đó em đã rất kinh ngạc, không biết có phải mình bị mù rồi không. Vậy nên mấy ngày nay em vẫn luôn suy nghĩ... thật ra đội trưởng Hứa chính là bạn trai bí mật của đại minh tinh, anh cảm thấy có khả năng không?!"

"..."

"Chỉ là cũng thật xấu hổ, em vô cùng thích một thần tượng đã nhiều năm rồi. Em chỉ muốn nói là có thể nào nhờ đội trưởng Hứa thử, có thể xin giúp em một chữ ký được không, hì hì."

Lưu Kính Ba như đang nhìn một kẻ ngốc, đánh mạnh vào đầu cậu ta một cái, "Tiểu Vương, tôi nói cậu quanh năm suốt tháng không phá được mấy vụ án chính đáng, thì ra toàn bộ đầu óc đều đặt vào chuyện này phải không?"

"Ui da ui da đừng đánh, có chuyện gì từ từ nói!" Tiểu Vương ôm đầu lẩm bẩm, "Không phải em đang quan tâm đội trưởng Hứa sao."

Phó Tuyết Lê mơ một giấc mơ.

Trong mơ cô đi ăn cùng một đám bạn, những người khác lên lầu trước, chỉ có mình cô đi thang máy lên, sau khi vào trên bảng điểu khiển toàn bộ đều là năm.

Chưa kịp tiếp nhận tay đã nhấn vào 10 năm trước, cửa thang máy mở ra, cô bước ra ngoài, trong phòng học đang lên lớp.

Trong tiếng đọc sách lanh lảnh, Hứa Tinh Thuần mặc đồng phục sạch sẽ, đứng trên bục giảng viết bảng.

Mọi người đồng loạt nhìn lên chăm chú.

Đột nhiên Phó Tuyết Lê rất sợ hãi, muốn quay trở lại thang máy, vừa xoay người mới phản ứng được tòa nhà dạy học không có thang máy, chỗ lúc nãy đã biến thành hành lang.

Cô bị hù dọa tỉnh lại.

Mờ mịt mở mắt ra, nhìn trần nhà trên đỉnh đầu thở hổn hển.

Qua rất lâu mới phản ứng được thì ra là đang nằm mơ.

Lại tốn thêm mấy phút mạch suy nghĩ mới từ từ hồi phục. Vừa rồi cô đang ở phòng tằm...

Bị Hứa Tinh Thuần chặn ngang ôm lên trong phòng tắm.

Sau đó...

Sau đó...

Sau đó bị anh ôm đến phòng bếp, Hứa Tinh Thuần nói muốn cô chết.

Sau đó thì không nhớ gì nữa cả.

Mí mắt Phó Tuyết Lê nặng nề, cố gắng chống người dậy, vén chăn trên người xuống giường. Đi chân trần, mở cửa phòng ngủ ra.

Chợt ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt trong không khí, giống như mùi thức ăn.

Cô đi tới, thấy trên bàn phòng ăn đặt một chén cháo. Đã không còn hơn nóng, không biết đã để đây bao lâu.

Không cần nhìn cũng biết là ai đã dọn ra đây.

Phó Tuyết Lê kéo ghế ra ngồi xuống, đưa một muỗng vào miệng, sau đó từ từ nuốt vào.

Một miếng rồi một miếng, mặc dù rất khó ăn nhưng cô lại ăn hết.

Hơn nữa trong lòng trăm cảm xúc lẫn lộn.

Lần mò lấy điện thoại di động trên ghế sô pha, mở máy. Suy nghĩ lung tung một lúc, cô hạ quyết tâm nhấn dãy số của Hứa Tinh Thuần.

"Tút... tút... tút..."

Đột nhiên có tiếng chuông loáng thoáng vang lên bên tai, không xa không gần, không phân biệt được vị trí cụ thể, có lẽ là hướng trên sân thượng.

Hứa Tinh Thuần không đi ư?

Sâu trong lòng Phó Tuyết Lê thở phào nhẹ nhõm. Cô đi theo âm thanh, do dự, kéo cửa ban công ra.

Trong ánh nhìn chăm chú của cô, Hứa Tinh Thuần ấn điện thoại di động, kết thúc cuộc điện thoại. Anh mặc áo sơ mi phong phanh, gió trên sân thượng rất lớn.

Phó Tuyết Lê dừng bước.

Đã lâu không gặp, chột dạ lại hồi hộp.

"À thì..." Cô ngập ngừng một lát sau đó nói.

"Cháo lần trước, cũng là anh nấu ư."