Huấn luyện quân sự [phiên ngoại]Buổi chiều đột nhiên lại mưa to, tiếng sấm hơi lớn. Mã Huyên Nhụy ở nhà thu dọn đồ đạc muộn, cô ấy đeo túi, vội vàng xông lên xe buýt. Lòng bàn chân vẫn còn ướt, suýt chút nữa lại té ngã một lần nữa.
Trường học bao xe đến chỗ huấn luyện quân sự, mỗi lớp một chiếc xe buýt, thời gian kéo dài hai tuần.
Cô ấy tới muộn, sau khi lên xe cơ bản không thể chọn vị trí. Quan sát một chút, phía sau có một nhóm con trai đã kêu gào bắt đầu đánh bài, trong xe bị bọn họ làm cho vô cùng ồn ào.
Mã Huyên Nhụy âm thầm nhíu mày, lại đi về phía trước mấy bước, bước chân đột nhiên dừng lại.
Hứa Tinh Thuần ngồi sát lối đi, trên người bao phủ ánh sáng nhạt giống như lụa mỏng vậy, đeo một cái tai nghe, cúi đầu, hình như đang xuất thần.
Ánh mắt chạm đến, một sự vui sướиɠ lờ mờ dâng lên trong lòng.
Theo đó lại có sự ngượng ngùng, băn khoăn.
Đứng trên lối đi cân nhắc do dự một lúc, trong lòng cô ấy âm thầm cho mình một cổ sức lực cố gắng lên. Cuối cùng bước từng bước đi tới, nhẹ nhàng đưa tay, chọc chọc bả vai cậu.
Hứa Tinh Thuần ngẩng đầu, lông mi dày rậm, sắc môi rất nhạt, ánh mắt dừng lại trên người cô ấy.
"Vị bạn học này... bên cạnh cậu có người không?" Mã Huyên Nhụy ấp a ấp úng nói.
"Ừ..."
Cậu dừng một chút, chữ ừ hơi kéo dài giọng.
Lúc này phía sau truyền tới một giọng nữ không kiên nhẫn, "Này, em gái cản đường rồi, nhường chút đi, nhanh lên."
Theo ánh mắt Hứa Tinh Thuần, Mã Huyên Nhụy quay đầu nhìn qua. Trông thấy một bóng người đơn độc đi xuống.
Cách đó không xa, Phó Tuyết Lê đã đứng sau lưng cô ấy, trong con người hình như nổi bật lên ánh sáng lấp lánh trong vắt. Cô nhìn lướt qua Mã Huyên Nhụy và Hứa Tinh Thuần, lạnh nhạt và không kiên nhẫn nói lại lần nữa: "Ngây ra làm gì, nhường đường đi."
"À à, xin lỗi." Sắc mặt Mã Huyên Nhụy lúng túng lại có chút khó hiểu, không biết chọc tới vị đại tiểu thư này chỗ nào. Cô ấy mím môi, ôm chặt cặp sách, nghiêng người qua.
Đợi Phó Tuyết Lê đi qua, Mã Huyên Nhụy lại quay đầu trở về, chỉ nghe thấy giọng Hứa Tinh Thuần nhạt nhẽo, "Không có người."
-
"Đứng lên, nhường chỗ cho tôi." Phó Tuyết Lê một cước đá văng Tống Nhất Phàm, ngồi xuống chỗ sát cửa sổ cạnh cậu ta.
Tống Nhất Phàm kêu gào một tiếng, "Chuyện gì xảy ra thế này, nổi giận đùng đùng, đại Lê Tử cậu ăn thuốc nổ sao. Hôm nay uống thuốc chưa?!"
Tạ Từ ở hàng trước bực bội nâng vành mũ lưỡi trai trên mặt lên, cánh tay ôm ngực, chống thân trên dậy xoay lại nghiêng đầu, giọng nói tản ra sự mệt mỏi, "Tống Nhất Phàm, bảo cậu nhỏ tiếng chút, ông đây buồn ngủ, nói mấy lần rồi."
Xấu xa quá rồi, từng người một đều lấy cậu ta ra trút giận!
Tống Nhất Phàm oan ức, thế là hướng về phía một nam sinh đánh bài bên cạnh gào lên, "Nghe thấy không nghe thấy không, anh Từ chê các cậu ồn ào, anh Từ nói anh ấy buồn ngủ! Đều ngừng chơi cho tôi!"
Một nhóm người vô tôi bên cạnh trúng đạn:......
Mưa mùa hè tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, Xe buýt chạy lên đường cái quanh núi, dao động lắc lư, hơn phân nửa người trên xe đều mơ màng buồn ngủ.
Kéo tấm rèm che ánh sáng chói mắt, quả thật Tống Nhất Phàm rảnh rỗi đến buồn chán, thế là nhỏ giọng trò chuyện với Phó Tuyết Lê, "Lê Tử, cậu nhìn thử xem ánh mặt trời mạnh thế này thật là làm người ta lo lắng quá, làm tôi bị phơi nắng đen thì làm sao."
Phó Tuyết Lê hơi say xe, không muốn nói chuyện cho lắm, "Cậu đã như thế rồi, còn có thể đen thành thế nào, lo lắng con khỉ."
Lời này Tống Nhất Phàm không thích nghe, suy nghĩ tìm câu gì đó phản kích, đột nhiên ánh sáng trong đầu hiện ra, mở miệng chính là, "Phải phải phải, sao có thể trắng như Hứa Tinh Thuần chứ, cậu trắng, cậu ta trắng, các người trắng nhất."
"Thần kinh."
"Thô tục."
Mặt Phó Tuyết Lê không có cảm xúc gì chửi cậu ta, "Tiện nhân."
"Tôi thật không thể nào hiểu nổi!" Trời sinh Tống Nhất Phàm chính là một nhà biên kịch, biểu cảm đau lòng ôm đầu làm rất đúng chỗ, tình cảm chân thành tha thiết nó: "Phó Tuyết Lê, tôi thật sự không hiểu nổi, người chỉ số thông minh cao như Hứa Tinh Thuần vậy cậu ta thích cái gì ở cậu? Thích cậu ngực lớn nhưng không có đầu óc sao? Thích cậu hạ lưu thô tục sao?"
"Cậu lặp lại lần nữa?"
"Không dám không dám."
"Đừng nói với tôi về cậu ta được không?" Phó Tuyết Lê nghe thấy tên Hứa Tinh Thuần là cô lập tức buồn phiền, nóng nảy nện cậu ta một quyền, sau đó từ trong hàm răng nặn ra mấy chữ, "Cậu ta thích tôi vóc dáng xinh đẹp, thế nào, cậu có ý kiến?"
Mười giây sau, Tống Nhất Phàm cười lên, "Ôi, có lẽ người ta chỉ là thích kiểu không học thức như cậu thôi."
"Ngu ngốc."
Phó Tuyết Lê tức giận.
Dĩ nhiên, cô càng tức giận hơn chính là Hứa Tinh Thuần.
Thời gian ngắn như vậy.
Cậu lại im lặng không lên tiếng đã thông đồng ở cùng với một cô gái nhỏ rồi.
Qua một lát, Tống Nhất Phàm lại đến gần hỏi, "Phó Tuyết Lê..."
"Cái gì."
"Hỏi cậu chuyện này."
Phó Tuyết Lê liếc cậu ta một cái, không lên tiếng.
Vẻ mặt Tống Nhất Phàm nghiêm túc, ánh mắt vô cùng tha thiết, "Trong lòng cậu, tôi quan trọng hay là Hứa Tinh Thuần quan trọng?"
Phó Tuyết Lê không có tâm trạng nghe cậu ta nói xằng nói bậy, nhắm mắt lại lần nữa, qua loa hừ lạnh, "Đều không quan trọng."
--
Toàn bộ hành trình gần ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến mục tiêu, vậy mà có thể là trên núi. Trên núi điều kiện gì cũng không cần nhắc đến nữa, nhưng thật sự làm cho tất cả mọi người sững sờ là ——
Nơi này ngay cả chỗ ở cũng không có! Chỉ có căn nhà duy nhất là phòng y tế dùng gạch xây lên.
Nhiệm vụ đầu tiên khi tới chính là phải dựng lều bạt ở...
Tuy rằng đã qua giữa trưa, nhiệt độ còn lại cũng không giảm, ánh mặt trời vẫn thiêu đốt như cũ. Buổi trưa Phó Tuyết Lê chưa ăn cơm, vốn dĩ cô còn có chứng tuột huyết áp, được nuông chiều từ bé, chỉ cần mắc phải thì cả người sẽ như nhũn ra đổ mồ hôi lạnh. Phơi nắng không bao lâu, cơ thể đã bắt đầu khó chịu. Mở miệng thở hổn hển, cổ họng khát khô, trước mắt biến thành một màu đen không nghe được người khác nói chuyện.
Cuối cùng ngồi tại chỗ nghỉ ngơi rất lâu mới làm giảm, có người chú ý tới sự khác thường của cô, tới dìu cô đến phòng y tế.
Trong đó có máy điều hòa không khí, Phó Tuyết Lê nửa choáng váng nửa không choáng váng, nằm trên một cái giường chống lên tạm thời. Vừa mệt lại khó chịu, vô tình đã ngủ mất.
Một tay Diêu Tĩnh ôm một đống đồ lớn, đẩy cửa phòng y tế ra. Tay cô ấy cắt bị thương, dự định xin ít đồ khử trùng. Vừa mới đi chưa được hai bước, ánh mắt nâng lên nhìn thấy gì đó, bị dọa đến ngây người tại chỗ.
Mấy phút sau, cô ấy mới phản ứng được, che miệng lại xoay người hít một ngụm khí, lập tức nhanh chóng lùi ra ngoài theo đường cũ.
Trời, trời ạ...
Vừa rồi...
Vừa rồi chàng trai kia là lớp trưởng thì phải?
Chính là đại diện học sinh sáng sớm hôm nay phát biểu!
Vừa rồi cậu ấy lại...
Lại đang hôn cổ Phó Tuyết Lê?!
Chạy xa mấy mét, Diêu Tĩnh trốn trong góc tường, vẫn luôn trong trạng thái tinh thần mơ hồ, trong đầu đều nghĩ đến cảnh tượng vừa nhìn thấy. Tình cảnh một màn kia.
Hứa Tinh Thuần quay lưng về phía ánh sáng, cúi người, hai cánh tay chống bên tai Phó Tuyết Lê, nhìn thẳng cô gái chăm chú.
Cô gái hơi cong người, cổ tay buông thõng, hình như vẫn còn đang ngủ say.
Trước tiên cậu ấy chỉ là dùng môi nhẹ nhàng đυ.ng chạm, trán, mí mắt, chóp mũi, cằm... từ từ hạ xuống, đến cổ.
Không thể giải thích được.
Sau đó thuận thế mở miệng, cắn ngậm.
Cằm cậu ấy góc cạnh, lúc hôn yết hầu hơi chuyển động.
Còn dùng đầu lưỡi liếʍ, từng chút một, từ tốn tỉ mỉ, một lần lại một lần.