- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Đợi Gió Gửi Em Nụ Hôn Nồng
- Chương 14: Nụ hôn thứ mười bốn
Đợi Gió Gửi Em Nụ Hôn Nồng
Chương 14: Nụ hôn thứ mười bốn
Tựu trường [phiên ngoại]
Mùa tựu trường mỗi năm một lần Nhất Trung Lâm Thành.
"Cậu nghe nói chưa, hình như chính là từ lần huấn luyện quân sự này của chúng ta mới thay đổi. Trời ơi, thời tiết nóng thế này lại có thể chạy đến một nơi chim không thèm ị ngây ngốc nửa tháng, thế này phải sống làm sao chứ, thật là số khổ mà."
Diêu Tĩnh kéo cánh tay Mã Huyên Nhụy, cánh tay cong lại giơ lên, mu bàn tay che trên trán, ngăn cản ánh mặt trời chói mắt. Hai người theo dòng người đến quảng trường quốc kỳ mở đại hội, đều mặt trang phục huấn luyện quân sự mới vừa phát xuống, mùi keo khô khó ngửi vẫn chưa tản đi.
Mã Huyên Nhụy lắc đầu, "Mình cũng không biết... đợi lát nữa xem thử đại hội nói thế nào thôi."
Các cô là học cùng trường trung học cơ sở, vì đã tham gia thi đấu khiêu vũ cùng nhau, xem như quen mặt. Vừa mới tựu trường đã phân vào chung một lớp làm bạn cùng bàn, chưa tới một buổi sáng đã quen thuộc.
Giữa đường đi tới quảng trường, một mảnh người đông nghịt, đội ngũ các lớp lác đác gần như đã đứng ngay ngắn.
Nhưng vấn đề là...
Toàn bộ đều mặc quần áo giống nhau, bảng hiệu lớp không đánh dấu gì cả, Diêu Tĩnh và Mã Huyên Nhụy có chút luống cuống.
Thế này...
Thế này làm sao tìm được lớp của mình đây?
Mọi người đều là bạn học mới vừa quen nhau buổi sáng, không quen thuộc với nhau, vốn là nữ sinh lại khá ngại ngùng. Ánh mắt cũng không dám nhìn loạn, luôn cảm thấy có nam sinh xa lạ bên cạnh đang nhìn mình.
Chỉ sợ ánh mắt chạm vào sẽ khó xử.
"Nếu không thì... chúng ta lên phía trước hàng ngũ tìm thử nhé?" Diễu Tĩnh cắn môi đề nghị, "Cũng không còn cách nào khác, hình như trên mặt đất trước hàng ngũ mỗi lớp mới viết số từng lớp."
Mã Huyên Nhụy khó xử. Mặc dù cảm thấy tìm lớp trước mắt mọi người như vậy rất mất mặt, vả lại còn gượng gạo, nhưng hiện tại cũng không có biện pháp gì.
Trong phát thanh truyền tới âm thanh thúc giục của thầy chủ nhiệm, "—— Học sinh đến trễ động tác nhanh chóng một chút, đại hội cổ vũ sắp bắt đầu rồi! Nhanh đứng vào lớp của mình đi, đừng lề mề nữa, tất cả đều đứng dậy chạy."
"Đi thôi." Diêu Tĩnh bất chấp, đưa tay sửa lại tóc.
Mã Huyên Nhụy cúi đầu, đi theo phía sau Diêu Tĩnh. Diêu Tĩnh phóng khoáng hơn một chút, đi phía trước dẫn đường, không ngừng nhỏ giọng nói cho qua. Cô ấy vẫn luôn cúi thấp đầu đi, bả vai rụt lại, cố gắng hết sức hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.
"Chắc là chỗ đó! Mình biết bạn học nam kia, chính là lớp chúng ta." Giọng Diêu Tĩnh đột nhiên hưng phấn, bước chân cũng tăng nhanh.
Thời gian không đủ, trong phát thanh lại truyền tới âm thanh thúc giục, thế là hai người các cô đều vùng lên chạy, lao vào trong đoàn người cẩn thận qua lại không ngớt.
Mã Huyên Nhụy bị kéo cổ tay, dịch ra một chút, đi theo phía sau Diêu Tĩnh, không thấy rõ đường đi cho lắm.
"Đến rồi đến rồi sắp đến rồi!" Trước mặt truyền tới giọng Diêu Tĩnh.
Đột nhiên không để ý dưới chân, không biết thế nào lại vấp một cái, cả người Mã Huyên Nhụy không vững, nhào về phía trước. Vừa mới phát ra tiếng hét chói tai từ trong cổ họng, cánh tay đã được một sức lực kéo lại.
Có người nhanh tay lẹ mắt đỡ cô ấy.
Khó khăn lắm cơ thể mới ổn định.
Diêu Tĩnh cũng bị dọa giật mình, quay đầu lại gấp gáp kiểm tra tình hình.
Cảm giác được có không ít ánh mắt xem náo nhiệt xung quanh tụ lại đây, Mã Huyên Nhụy như có gai trên lưng. Cô ấy chậm rãi thở ra một hơi, nam sinh kéo cánh tay cô ấy đã nhanh chóng thả tay ra.
Trên đỉnh đầu truyền tới một giọng nói, "Không sao chứ."
Vô cùng điềm đạm, là giọng nói thuộc về thiếu niên, có chút trầm, lại mang theo chút khàn.
Mã Huyên Nhụy ổn định lại tinh thần, lúc này mới dám ngẩng đầu lên.
Ánh mặt trời sáng rực, màu da nam sinh trước mặt trắng như men gốm sứ, khuôn mặt gầy gò rất anh tuấn. Một đôi mắt dưới mí mắt mỏng, nhìn cô ấy chăm chú, ánh mắt dịu dàng lại yên tĩnh.
Giống như được vẽ trong một bức tranh cổ, trong ngày xuân có một làn gió nhẹ ấm áp, lại rất mộc mạc.
Tim cô ấy đập thình thịch, như bị nóng đến mức bắn ra vậy, lui lại hai bước. Cảm thấy từ trước đến nay trong đầu chưa từng trống rỗng như vậy, hai chân hơi nhũn ra, không dám đối mặt với cậu, hơi cúi đầu ấp a ấp úng, "Tôi... Tôi không sao, cảm ơn cậu."
Mặt thiếu nữ xấu hổ đỏ bừng, răng cắn môi dưới, có phần ngọt ngào trẻ trung thuộc về độ tuổi này.
"Ừ."
Hứa Tinh Thuần yên lặng nhìn lướt qua cô ấy, gật đầu một cái, không nói tiếp nữa. Thậm chí trên mặt anh không có chút cảm xúc dư thừa nào.
--
Sau khi về hàng đối chiếu xếp theo thứ tự chiều cao, vóc dáng Mã Huyên Nhụy tương đối nhỏ nhắn, lập tức đứng hàng phía trước. Cô ấy nghiêm túc nhìn chằm chằm mũi chân. Chỉ cần ánh mắt hơi nhìn lên là có thể thấy người đứng hàng đầu tiên trước mặt.
Sườn mặt thon dài cân đối.
Chắc cậu là lớp trưởng nhỉ, cũng có thể là ủy viên thể dục?
Vóc dáng thật sự rất cao, hơi gầy một chút, đồng phục huấn luyện quân sự lớn nhỏ nhưng lại vừa vặn, mặc lên người cũng không lộ ra chút rộng lớn nào.
Đứng ở hàng đầu tiên vô cùng đúng mực, vẫn luôn im lặng không nói chuyện. Không ồn ào ầm ĩ như bạn đồng trang lứa chút nào, thậm chí tách biệt với cảnh tượng náo nhiệt bên cạnh. Như cây trúc xinh đẹp ẩn dấu.
Đầu óc Mã Huyên Nhụy thất thần một lúc, từ từ thở ra một hơi. Nghĩ tới vừa rồi hình như trán cô ấy chạm vào bả vai chàng trai kia...
Chỉ chạm một cái.
Còn ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người cậu, rất sạch sẽ, giống như vô tình làm đổ lọ mực.
Cô ấy đứng ngơ ngác, trong lòng thấp thỏm một lúc, tái diễn lại trong đầu cảnh tượng ngã xuống ngắn ngủi mấy phút vừa rồi thật nhiều thật nhiều lần.
Nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần khoảnh khắc đối diện với ánh mắt của cậu.
Tay cậu có phần hơi lạnh giá. Sức lực nắm lấy cánh tay cô ấy hơi lớn, ổn định vững vàng lại cơ thể sắp ngã xuống của cô ấy.
Mặc dù không thể nói rõ Mã Huyên Nhụy hấp dẫn ánh mắt người khác bao nhiêu, nhưng ít nhất cô ấy cũng có thể coi là người thanh tú xinh đẹp, thuộc mức trên trung bình trong những người bình thường. Cộng thêm từ nhỏ thành tích đã đặc biệt xuất sắc, tính cách lại dịu dàng, lúc đầu trong lớp cũng có không ít người thầm mến. Vì vậy cô ấy đối với điều kiện của bản thân xem như khá có tự tin.
Nhớ tới anh mắt dịu dàng chuyên chú vừa rồi của cậu, trong lòng cô ấy đã không nhịn được hơi sợ hãi.
Đang thất thần, trước mặt lại truyền tới tiếng ồn ào.
"Đám người lớp chín kia, các em đang làm gì thế, đang đùa với uy phong à?! Tới trễ còn không biết nhanh hơn một chút! Chậm như rùa đang đi dạo ở công viên à?! Chạy! Chạy nhanh lên!"
Một đám đông người oai nghiêm đi tới, khí thế vô cùng nhàn nhã, chính là kiểu trên tay xách thêm cái l*иg là có thể nuôi chim. Dù sao cũng không thèm quan tâm đến thầy chủ nhiệm thở hổn hển trách mắng. Trong đám người kia, có nữ có nam, nhưng khí chất quyền quý trên người rất rõ ràng.
Từng người một, chỉ còn thiếu viết trên trán bốn chữ "vô học bất tài".
"Lớp chín ở đây hả? Mẹ kiếp, tìm cả buổi, phơi nắng chết rồi." Một giọng nữ trong trẻo vang lên.
Còn có người phát ra một câu, "Nhìn gì mà nhìn, xem chúng tôi là khỉ à?!"
Mấy nữ sinh đứng trước lớp chín líu ríu tạm thời ngừng câu chuyện, ánh mắt tất cả nhóm người Mã Huyên Nhụy đều rơi vào trên người Phó Tuyết Lê, cũng không hề chớp mắt cái nào.
Cô đứng trong đám người kia, mơ hồ có tư thái dẫn đầu. Toàn bộ tóc đều chải lên, buộc thành một cái đuôi ngựa thật cao, lộ ra vầng trán trơn bóng, trời sinh một cặp lông mày thanh tú, ngũ quan xinh xắn tinh xảo.
Áo khoác huấn luyện quân sự cứ tùy ý mở rộng như vậy, bên trong chỉ có một dây đeo màu trắng, eo vô cùng nhỏ, yểu điệu động lòng người. Chỗ ngực là một mảng lớn da thịt giống như ngó sen non vừa mới lột vỏ, sáng ngời trắng nõn có thể đâm vào mắt người khác.
Kiểu xinh đẹp này, khiến người ta cực kỳ không yên tâm.
Mã Huyên Nhụy không biết phải hình dung thế nào. Từ trước đến nay cô ấy chưa từng nhìn thấy cô gái xinh đẹp kiều diễm như vậy, tùy ý phóng khoáng, thậm chí đạt tới mức có tính xâm lược. Trong lòng dường như có loại dự cảm nào đó, quay đầu qua nhìn Hứa Tinh Thuần trước mặt.
Cậu nhìn chăm chú về hướng Phó Tuyết Lê mấy giây.
Rơi vào mắt Mã Huyên Nhụy, trong lòng cô ấy mơ hồ cảm thấy mất mác.
--
Đại diện học sinh phát biểu, không ngoài dự đoán chính là Hứa Tinh Thuần lên.
Một đám nam sinh sau lớp chín thích thừa cơ hội gây rối, thấy đại diện lớp trong lớp mình, lập tức nhiệt liệt vỗ tay, không ngừng khen ngợi, có người còn điên cuồng huýt sáo. Khoe mẽ như thế, giống như vinh dự này thuộc về mình vậy, làm cho học sinh mấy lớp bên cạnh ào ào liếc xéo.
"Chào mọi người, tôi tên Hứa Tinh Thuần, đến từ khối mười lớp chín, rất vinh hạnh có thể đứng tại đây phát biểu với tư cách là đại diện học sinh."
Cậu rũ mắt, vẻ mặt ung dung yên tĩnh. Giọng nói không kiêu ngạo không gấp gáp, giống như một trận gió mát yên bình từ trong rừng thổi tới.
Trên quảng trường quốc kỳ truyền tới tiếng vỗ tay.
Bên dưới đã có lớp bùng nổ.
"Oa á á á á á á mẹ ơi, đại diện học sinh mới chúng ta cậu biết là ai không, sao lại đẹp trai vậy chứ?"
"Hứa Tinh Thuần? Biết chứ, chúng tôi cùng một trường trung học cơ sở, thi vào đây đứng đầu thành phố."
Một người tò mò nói, "Đứng đầu thành phố?! Thì ra chính là cậu ấy, trước đó đã từng nghe nói, nhưng thành tích tốt như vậy sao phải tới trường tư nhân? Có phải có tin tức gì để tám chuyện không, nói nghe thử xem, nhanh lên chút, ví dụ như có bạn gái chưa, hay là thích kiểu con gái thế nào."
"Nè cái người hoa si như cậu. Tôi cũng không biết rõ lắm, cậu ấy học lớp bên cạnh bọn tôi." Trong mắt nữ sinh nói chuyện có một loại hào quang lấp lánh, giọng nói trở nên không giống, "Những thứ khác không biết, chỉ biết cậu ấy đặc biệt thông minh, tham gia thi đấu thường xuyên đoạt giải, hơn nữa thành tích cực kỳ tốt. Nghe nói tính tình cũng rất tốt, cậu ấy thích ai tôi không biết, nhưng tôi biết rất nhiều nữ sinh ở trường tôi đều thầm mến cậu ấy đó."
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Đợi Gió Gửi Em Nụ Hôn Nồng
- Chương 14: Nụ hôn thứ mười bốn