Chương 12: Nụ hôn thứ mười hai

Đáng thương

Bất kể cô làm gì, làm đúng, làm sai, cũng có thể được tha thứ. Từ trước đến nay chưa từng nói đạo lý.

Anh phải ghi nhớ.

Hoa hồng không có nguyên tắc.

--

Phó Tuyết Lê rùng mình.

Dáng vẻ vừa rồi của Hứa Tinh Thuần, còn có ánh mắt của anh, thật sự quá đáng sợ.

Bàn tay lạnh như băng kề sát cổ họng cô, giống như tiện tay sẽ càng siết chặt hơn, không tới một giây tiếp theo thì sẽ bóp chết cô vậy.

Cô lại chắc chắn lần nữa là tâm lý anh có một chút biếи ŧɦái.

Không.

Không chỉ một chút.

Hứa Tinh Thuần chính là một người không bình thường.

Cô thở hổn hển cả buổi, lúc ngẩng đầu lên nhìn anh, trong lòng trăm vị hỗn độn.

"Hận em như vậy, vừa rồi muốn gϊếŧ em?" Vành mắt Phó Tuyết Lê đỏ lên, cắn răng, nhịn đau, chống đầu gối đứng lên, gần như gằn từng câu từng chữ hỏi, "Em đi được chưa, như vậy anh hài lòng chưa?"

Hứa Tinh Tinh không nói tiếng nào, vẻ mặt lạnh nhạt, không khác gì lúc thường.

Đứng rất lâu không cử động, anh mới mở miệng.

Giống như nhánh cây gầy gò mà vững chắc vậy. Thẳng, nhưng có thể dễ dàng gãy. Giọng anh khàn khàn, có chút tự giễu, “Được."

Đợi cả buổi, chính là câu trả lời này.

Thật ra Phó Tuyết Lê vẫn không chịu tin là Hứa Tinh Thuần thật sự hận cô.

Bây giờ anh đã không giống như trước đây, bất kể cô làm gì, nói gì, Hứa Tinh Thuần đều luôn luôn nhường nhịn tất cả, chịu đựng bao dung toàn bộ của cô vô điều kiện.

Không nói được là cảm giác gì, cảm thấy trong lòng trống trải.

"Được rồi, là anh nói đấy, đừng hối hận." Cô dừng sức nhắm mắt lại, đè nén khó chịu trong lòng xuống, nói xong lập tức xoay người đi ra ngoài.

Đi được mấy bước, lúc sắp đi tới cửa, nước mắt lạch tạch một tiếng lập tức trào ra, cô lại không nhịn được quay đầu lại nhìn, trong lòng bỗng chốc dao động. Lần này, ánh mắt không di chuyển nữa.

Hứa Tinh Thuần giống như một cây đũa sắp bị gãi. Anh cúi người, động tác rất từ tốn, dọn dẹp cháo trước đó cô ăn xong.

Trong không gian chật hẹp không có ánh sáng, chỉ có bóng tối. Ánh cúi đầu, động tác máy móc, giống như vẫn luôn cô đơn một mình.

Từ trước đến nay, anh vẫn luôn là một người độc lai độc vãng.

--

Khuất phục một lần thì lần thứ hai sẽ đơn giản hơn nhiều.

Phó Tuyết Lê dựa vào cửa kính xe xuất thần, dáng vẻ rời rạc, mùi vị trong lòng vô cùng phức tạp.

Không nên vả mặt quá nhanh như tốc độ ánh sáng.

Vừa rồi rõ ràng đi chưa được mấy bước thì đã không nhịn được quay lại tìm anh.

Khoảnh khắc đứng trước mặt Hứa Tinh Thuần, quả thật cô không dám nhìn biểu cảm của Hứa Tinh Thuần.

Phải nói chuyện da mặt dày này quả thật Phó Tuyết Lê cũng khâm phục bản thân mình. Cũng đã một bó tuổi rồi, một giây trước còn đang cáu kỉnh nói đoạn tuyệt quan hệ, một giây tiếp theo đã tự nhiên quay lại rồi. Mặc dù vốn dĩ cô cũng không phải là một người thiên về kiên trì nhưng vẫn còn ôm chút suy nghĩ với Hứa Tinh Thuần.

Hổ thẹn, nhớ nhung... nói cũng không nói rõ được.

Nhưng nói trắng ra Phó Tuyết Lê cô chính là một người dung tục, tham tiền háo sắc, quý trọng sinh mạng.

Yêu phải thẳng thắn nhanh nhẹn, bất cứ lúc nào cũng có thể rút lui rời khỏi.

Bên ngoài trời đã tối, đã đến lúc không còn thời gian để tiếp tục kéo dài.

Đường Tâm gọi điện thoại tới không biết đã bị ngắt bao nhiêu cuộc, cuối cùng liếc nhìn điện thoại di động, Phó Tuyết Lê vui vẻ lên, quay đầu qua phía Hứa Tinh Thuần nhưng ánh mắt không dám nhìn lên.

Không có lời muốn nói cũng muốn tìm chút gì đó để nói, "Này, việc đó, em thật sự phải đi rồi, qua bên Malaysia quay phim."

"Ừ."

Mở đầu một câu, câu tiếp theo cũng dễ nói hơn.

"Không biết lúc nào mới trở về."

"..."

"Sau này nếu như anh không muốn gặp em, có lẽ chúng ta cũng sẽ không thể nào gặp nhau được."

"Ừ."

"Mặc dù buổi chiều là em nói lời tức giận... nhưng anh thật sự hận em như thế sao?"

Hứa Tinh Thuần hơi hé môi, "Không có."

"Vậy có phải anh vẫn luôn trách em, lâu như thế..."

Thật ra cô biết câu trả lời, nhưng không biết tại sao mình phải khó chịu, dựa vào cái gì mà uất ức.

Anh có oán hận cô cũng là bình thường.

Chẳng qua vẫn có sức cố chấp, không nghĩ muốn bắt đầu lại lần nữa với Hứa Tinh Thuần, kì thực dáng vẻ lại thấp kém không hơn. Con người chính là có một loại tính tình ngây thơ lại tham lam hèn hạ này, càng không có được càng không bỏ được.

Loại chuyện quý trọng và hối hận này, quả thật chính xác không cần ai giảng giải.

Dù sao một ngày nào đó, tự mình vấp ngã mấy lần thì tự nhiên bản thân sẽ được dạy dỗ. Ai cũng chạy không thoát.

Cảm giác chua xót quay cuồng trong ngực, cuối cùng Phó Tuyết Lê tháo dây an toàn trên người ra.

Ngây ngốc ở cùng anh sắp một ngày một đêm, đột nhiên có chút luyến tiếc.

Mở cửa xe, xuống xe, cả người nghiêng ra ngoài, cô nghe thấy Hứa Tinh Thuần nói, "Xin lỗi."

Giọng anh nghe vừa lạnh nhạt lại trơn tru.

Động tác Phó Tuyết Lê hơi dừng lại, trở tay đóng cửa xe lại.

Nghe được tiếng phịch, cô đi được hai bước, giống như bị rút mất một khúc xương, sức lực cũng theo đó mà rút hết sạch.

Cô không dám quay đầu lại, trực tiếp bước nhanh rời khỏi.

Phó Tuyết Lê chỉ có thể tự nhủ.

Không sao.

Không cần gấp.

Không sao.

--

Căn cứ theo địa chỉ, tìm được chỗ đỗ xe của Đường Tâm đưa dưới hầm đỗ xe.

Ló đầu ra nhìn, Đường Tâm và Tây Tây đã sớm chờ trên xe bảo mẫu. Thấy Phó Tuyết Lê, Đường Tâm đen mặt, ánh mắt sáng rực, nghiến răng nghiến lợi nói, "Cho em năm phút, chị thật sự muốn gϊếŧ người đấy Phó Tuyết Lê, em mấy tuổi rồi, cũng không biết phân biệt nặng nhẹ, là em muốn chị gấp chết phải không?"

Phó Tuyết Lê không dám dây dưa, nhét điện thoại di động vào trong túi, sửa sơ lại trang điểm một chút, nhanh chóng đổi xong đồ trang bị. Khẩu trang, mũ toàn bộ đeo kín.

Phóng viên thăm dò được không ít tin đồn, cùng một số người hâm mộ đã sớm biết được lịch trình nên bị chặn ở cửa sân bay, vì {Hừng đông} và nhiệt độ xào cp, độ quan tâm của Phó Tuyết Lê hiện tại tăng vọt.

Nhóm người bọn họ làm người khác vô cùng chú ý, vừa xuất hiện trong tầm mắt đã có một đoàn người chen chúc qua. Chen lấn quá đông, Phó Tuyết Lê bị người vây quanh, gần như nửa bước khó đi, dùng tốc độ không thể chậm hơn được nữa di chuyển về phía trước.

Xung quanh tất cả đều là tiếng hét chói ta kích động ——

"Có thể ký tên cho tôi được không!"

"Vợ ơi anh rất thích em! Đi quay phim nhất định phải chú ý thân thể hu hu hu, chăm sóc tốt bản thân mình."

"Ôi chao trời ơi, vừa rồi là Phó Tuyết Lê nhìn tôi sao?! A a a á á á!"

"Có thể chụp chung một tấm ảnh không?"

Tây Tây bảo vệ cho Phó Tuyết Lê, cổ họng nôn khan hét lên, "Mọi người lùi sang bên cạnh một chút, chú ý an toàn, chú ý an toàn nhé, đừng kích động! Đừng chụp đừng chụp."

Sắp bị chen chúc thành bánh hồng, lúc Phó Tuyết Lê cố gắng hướng về phía người hâm mộ chào hỏi, trong đầu đột nhiên bật ra một suy nghĩ, cô quay đầu lại nhìn thử.

Đoàn người chen lấn, sảnh sân bay không ít người vây quanh, rất nhiều người giơ cao cánh tay cầm điện thoại di động và máy chụp hình tách tách tách tách.

Chỉ mấy giây, Phó Tuyết Lê cảm thấy, hiện tại Hứa Tinh Thuần vẫn đang đứng trong một góc nào đó.

Im lặng, cứ như vậy nhìn cô đi xa.

Anh luôn luôn cơ đơn như vậy, lại rất yên tĩnh.

--

Nửa tiếng cuối cùng trước khi cất cánh, trên máy bay chờ đợi nhàm chán, Phó Tuyết Lê không có chuyện gì làm, đặt máy tính xách tay trên đầu gối lướt tin tức giải trí. Ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình, suy nghĩ một lát, gọi điện thoại cho anh họ Phó Thành Lân.

Qua cả buổi bên kia mới nhận, giống như loại cậu ấm hư hỏng mỗi ngày đều quanh quẩn trong vạn bụi hoa như Phó Thành Lân này, hiện tại nhất định lại đang sống mơ mơ màng màng ở đâu đó.

"A lô, anh."

"Ôi, đây không phải là ngôi sao lớn của chúng ta ư, sao lại có thời gian rảnh rỗi quan tâm tới loại dân thường như cái rắm là tôi đây?"

"Anh có thể nói chuyện dễ nghe chút được không?"

Phó Tuyết Lê ngồi thẳng người, mở bài đăng mới nhất ra, tựa đề viết: Lý Đào một tiểu hoa trong đội hình sau 90.

Cấp bậc đầu tiên: Phó Tuyết Lê, Minh Hách Kỳ, Phí Na Na, Trần Tiễn Thu.

Cấp bậc thứ hai: xxx xxxxxxxxxxxxxxxxx

Bạn bè trên mạng nhắn lại:

1: Giả vờ không nhìn ra ai muốn khoe khoang.

2: Triển vọng tương lai mà thôi đi.

3: Nói thật trong này thì kỹ thuật biểu diễn của Phó Tuyết Lê giống như đống phân vậy, toàn dựa vào hút máu Hà Lục, diễn xuất của tôi còn đáng tin hơn so với cô ta.

4: Minh Hách Kỳ không có dấu ấn đầu tiên nào, các tác phẩm truyền miệng xếp cuối bảng, phim điện ảnh chương trình tạp kỹ trên ti vi đều là tuyến mười tám. Chết tiệt Đông Nam Á lại tới tự xào rồi.

5: Hình như Phó Tuyết Lê và Minh Hách Kỳ có một câu chuyện, có ai tung tin thử xem?

Thứ lung tung bực bội gì thế.

Phó Tuyết Lê đóng máy tính lại một cái bộp, ném cho Tây Tây, tiếp theo đứng dậy, đổi một tay khác nắm chặt điện thoại di động, chuyên tâm gọi điện thoại, "Gần đây chú thế nào."

"Rất tốt."

"Vậy còn anh?"

Phó Thành Lân không kiên nhẫn, "Anh cũng rất tốt."

"Ừ... Vậy..." Phó Tuyết Lê do dự, vừa nhìn trái phải lại nói với anh ta, "Vậy gần đây anh đang làm gì?"

"Anh đi làm kiếm tiền cua em gái, tập luyện cơ bụng đó, hiện tại đang đặt phòng tập thể thao tập luyện đây."

"Chỉ cơ bụng năm mươi tệ của anh, luyện tới luyện lui không phải cứ như vậy sao." Phó Tuyết Lê không nhịn được nhổ vào.

"Ơ, em cái người này, có biết nói chuyện không hả?!" Phó Thành Lân hứ một tiếng, "Không có chuyện gì thì anh cúp điện thoại đó, cuộc sống về đêm phong phú lắm đấy, làm ơn đừng quấy rầy ok không?"

"—— Nè nè, anh đợi chút đợi chút!" Phó Tuyết Lê nhìn xung quanh, đi tới trước cửa sổ sát đất, hạ thấp giọng nói xuống, "Em muốn hỏi anh một việc, không phải."

Cô sửa lại cách nói, giọng phát ra càng nhỏ hơn, "Là xin chỉ bảo."

"Mẹ kiếp, anh biết ngay mà, trong lòng anh còn nói không có chuyện gì sao em lại thuận tiện nhớ tới người anh này chứ." Phó Thành Lân hiểu ý cười, dáng vẻ uể oải nói, "Chuyện gì thế, em nói đi, để anh chỉ bảo cho em."

Tay Phó Tuyết Lê đặt trên lan can, nhìn về hướng xa xa, "Bây giờ em hơi hối hận."

"Sao?"

"Em cảm thấy em làm chuyện sai rồi."

"Chuyện gì?"

"Thì gần đây... em phát hiện em thật sự có chút có lỗi với một người."

"Ôi, hiếm thấy nha, có thể làm cho ngài áy náy, đây là em đã làm chuyện kinh thiên động địa gì với người khác thế." Phó Thành Lân đúng là hiểu rõ tính tình của cô, nên càng kinh ngạc, "Nam hay nữ?"

"Nam."

"Còn có người đàn ông em không giải quyết được à?"

"À, Hứa Tinh Thuần thì phải?" Trong nháy mắt Phó Thành Lân kịp phản ứng, nói ra tên của anh, sau đó lại nói thêm một câu.

Da đầu Phó Tuyết Lê tê dại. Trong lòng căng thẳng, hoàn toàn không nghe nổi nữa, trực tiếp ngắt điện thoại.

Trên bầu trời bay tới Malaysia, Phó Tuyết Lê kéo tấm thảm qua, nhìn những đám mây đêm bên cạnh. Từ từ thất thần.

Sắc mặt cô trắng bệch, ngực phập phồng.

Rạng sáng ba giờ tỉnh lại, lăn qua lộn lại cũng không có cách nào tiếp tục ngủ nữa.

Cách đây mấy tiếng trước, cô nhìn Hứa Tinh Thuần thu dọn chén cháo trắng kia, trong chốc lát nhớ lại một hình ảnh rất nhiều năm trước đây.

Khiến bước chân hoàn toàn không bước ra được.

Hôm đó cô dẫn Hứa Tinh Thuần đi uống rượu.

Ban đêm gió lớn mát lạnh, anh uống say, đi đường cũng không vững. Trên bậc thang dưới ánh đèn đường, Hứa Tinh Thuần co bả vai lại, xương bướm trên bả vai rất gầy.

Mặt anh vùi vào eo cô, cặp lông mày đen xinh đẹp nhíu lại, gối đầu trên đùi cô nói mớ.

Ngay cả say rượu thổ lộ tâm sự vẫn kiềm chế như cũ.

Cô nghe thấy Hứa Tinh Thuần nhẹ nhàng nói, "Phó Tuyết Lê, anh thật sự sẽ không khóc. Em đừng rời xa anh."

Phó Tuyết Lê không hiểu những lời này có ý gì, chỉ cảm thấy anh vẫn luôn nắm chặt tay cô không buông.

Trong bóng tối cô cười lên.

Anh thật sự sợ bị người ta vứt bỏ.

--

Hứa Tinh Thuần?

À...

Ý mày là anh ấy ư?

Không phải anh ấy đã sớm quỳ xuống trước mặt mày rồi sao.

Tác giả có lời muốn nói:



Thuần Thuần: Tại hạ chính là người đàn ông đáng thương đó