Đối với La Xán Xán, Nguyên Nghị vĩnh viễn như một vị thần để cô ngắm nhìn từ xa.
La Xán Xán từ một tiếp viên hàng không bình thường, được thăng chức tới khoang hạng nhất. Cứ nghĩ công việc mình đang trên đà thăng tiến, chưa kịp vui mừng, đã bị tiếp viên trưởng nhìn chằm chằm, suốt ngày gây khó dễ. Chính vì vậy, cô thầm thề, cô nhất định phải trở thành tiếp viên trưởng trong tương lai.
Nguyên Nghị nói: “Trở thành tiếp viên trưởng rồi có bị bắt nạt nữa không?”
La Xán Xán suy nghĩ, trên tiếp viên trưởng còn có trưởng khoa tiếp viên trưởng, giám đốc bộ phận, tổng giám đốc. Cô than thở rằng làm tiếp viên trưởng cũng bị bắt nạt.
Nguyên Nghị: “Muốn không bị bắt nạt, cách tốt nhất là…”
La Xán Xán nhìn anh, chờ đợi câu trả lời của anh.
Khóe môi Nguyên Nghị nhếch lên một nụ cười nhạt: “Nói cho anh, cùng anh đi tố cáo.”
***
Nguyên Nghị là “anh rể” của La Xán Xán (Chị gái qua đời nhưng không phải là chị ruột. Xán Xán được 10 tuổi thì chị theo bố mẹ ra nước ngoài sống, Xán Xán ở một mình. Chị qua đời rồi bố mẹ La mới trở về nước. Lần đầu Xán Xán thấy Nguyên Nghị thì anh chưa phải anh rể.) Nếu không thích, chớ nhảy hố.