Chương 6

Bất đắc dĩ đi làm, tôi nhìn thấy một hũ kẹo vị bạc hà trên bàn làm việc.

Cô gái ngồi đối diện với tôi có vẻ như là người mới, cô ấy ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của tôi, liền cười, “Chị là Chu Manh phải không? Em mới tới đây, em tên là Mạnh Giảo.”

Nghĩ lại thì, Chu Dương nói với tôi rằng bởi vì công ty đang thử nghiệm làm về Otome game*, cho nên tổ biên tập tuyển dụng thêm rất nhiều người mới, Mạnh Giảo chính là một trong số đó. Nhớ không lầm thì hình như giao cho tôi hướng dẫn.

*Otome game: một thể loại video game dựa theo cốt truyện với mục tiêu hướng tới một thị trường dành cho nữ giới.

“Chào cô,” tôi làm bộ gật đầu, ngồi xuống ghế, liếc nhìn hũ kẹo trên bàn, “Kẹo này của ai đây?”

Mạnh Giảo thò đầu nhìn sang, “À, anh Dương phía bên cạnh đưa nó cho chị, vừa mới rời đi thì chị đã tới rồi.”

Ha, anh Dương. Thằng nhóc này thật biết cách giả vờ.

Tôi chia cho cô ấy mấy viên kẹo, “Cầm lấy đi, tôi vẫn còn một ít ở đây.”

Mạnh Giảo có chút ngượng ngùng, “Hình như không tốt lắm đâu… anh Dương nói cái này là cho riêng chị.”

“Cô đừng nghe cậu ta nói lung tung, có chút kẹo thôi tính toán làm gì.” Tôi có chút buồn cười, “Hơn nữa, hai người đều là người mới giống nhau, không cần thiết phải gọi cậu ta là anh.”

Mạnh Giảo chớp chớp mắt, đột nhiên tức giận nói: “Em biết ngay anh ấy lừa em mà! Còn nói mình là nhân viên có thâm niên ở đây.”

Tôi ngậm một viên kẹo, cười ra tiếng, “Cậu ta chỉ hơn cô một tuổi thôi. Nói cho cô biết, ngoại trừ công việc ra, tốt nhất là đừng coi những gì Chu Dương nói là thật.”

Cô bé ngạc nhiên nói: “Chị Chu Manh, anh ấy thật sự đang theo đuổi chị sao?”

Mới vừa làm quen đã bị hỏi một câu như vậy, suýt chút nữa thì tôi nghẹn họng, “Khụ… cậu ta nói cô à?”

Mạnh Giảo ngơ ngác trả lời, “Vâng, anh ấy nói sắp thành công rồi.”

Tôi yên lặng nuốt nước miếng, “Từ giờ trở đi, cô có thể nghe lời cậu ta trong các tập phụ.”

Mạnh Giao trợn tròn mắt: “Tức là tử vi còn chưa viết?”

Tôi lặng lẽ uống thêm một ngụm nước: “Vẫn còn cách một trăm tám nghìn dặm”.

Rõ ràng, Chu Dương theo đuổi tôi thật sự rất ầm ĩ, ầm ĩ đến mức chỉ sau một tháng, văn phòng cùng tầng của chúng tôi đã biết rằng cậu ta đang theo đuổi tôi. Thời điểm tôi đi nộp hồ sơ, giám đốc vẫn còn đang suy nghĩ chuyện phiếm: “Này, cô định có mùa xuân thứ hai sớm vậy sao?”

Tôi lui về phía sau thông cảm nhìn sợi tóc lòa xòa của anh ta, “Giám đốc, trước hết tôi nghĩ anh nên nghiên cứu cách làm cho mái tóc của mình hồi xuân lần thứ hai.”

Giám đốc: “…”

《 Mỗi ngày một mẹo nhỏ để từ chức》

Quả nhiên, kế hoạch của Mạnh Giảo đã bị bác bỏ. Nói chung, các dự án của thực tập sinh đều sẽ bị phê bình một chút, nhưng với Mạnh Giảo thì vô cùng thảm thiết, tôi thực sự không muốn thừa nhận rằng cái mỏ hỗn của mình có thể là nguyên nhân chính.

Mạnh Giảo uất ức c.h.ế.t đi sống lại, ở trong phòng vệ sinh hồi lâu mới trở về với hai mắt đỏ bừng. Tôi sờ vào lương tâm đang cắn rứt của mình, nói phải mời cô ấy một bữa.

Cơm bình dân mà thôi. Có điều cô nàng lạc quan Mạnh Giảo vẫn vô cùng vui vẻ, vừa ăn vừa phàn nàn với tôi: “Em thực sự không hiểu rốt cuộc giám đốc muốn kiểu nhân vật nam như thế nào. Ông ấy hết muốn một con chó săn, lại tới một con chó nhỏ, đây là nhân cách phân liệt đúng không?

Otome game lần này dự kiến có tổng cộng năm nam chủ, tổ chúng tôi phụ trách một trong số họ, không biết có phải cố ý hay không, mà là dạng nhân vật em trai.

“Đây không phải là năm sắc thái đen sao?” Tôi cười chết mất, “Yêu cầu này cô chỉ cần tiếp thu một chút là được rồi, tính cách của một nhân vật tuyệt đối không phải là thứ mà một con chó sói hay chó nhỏ đơn giản có thể thể hiện được.”

“Chó sói gì cơ?” Mạnh Giảo còn đang muốn nói thêm, người nào đó không biết xấu hổ bưng một khay đựng thức ăn ngồi xuống bên cạnh tôi, nói tiếp.

Tôi trả lời theo thói quen: “Tôi đang tính nuôi một con chó để đề phòng sói.”

Chu Dương “ừ” một tiếng, không biết xấu hổ thốt ra: “Vậy thì nuôi em là được.’

Mạnh Giảo lộ ra vẻ mặt cực kỳ ghét bỏ, “Này — Chu Dương, anh theo đuổi lộ liễu như vậy sao?” Bởi vì trước kia Chu Dương luôn đùa giỡn cô nàng, hơn nữa người đàn ông này luôn chạy đến chỗ của tôi, Mạnh Giảo thật sự không muốn nhìn thấy anh ta.

Chu Dương đắc ý nhướn mày, đáp lại: “Thế nào? Không lẽ tôi phải đào một đường hầm để bí mật theo đuổi à?”

Tôi bình tĩnh tiếp lời, “Cũng không phải không thể, có khi tỷ lệ thành công còn cao hơn một chút.”

Chu Dương tự nhiên nói tiếp: “Vậy lúc trở về, em sẽ nghiên cứu như thế nào để đào một cái đường hầm lên đến tầng thứ ba."

“Chậc, tôi nghĩ anh nên thử leo ống nước xem thử.” Mạnh Giác cuối cùng cũng đỡ hơn một chút, quay lại nói: “Tốt nhất là anh mặc áo len màu đỏ và quần bảo hộ màu xanh lam, cosplay Mario đi.”

Tôi tưởng tượng hình ảnh đó một chút, cười ra tiếng, “Chu Dương, nói không chừng hai chúng ta có thể thành nếu cậu làm thế.”

Cậu ta thực sự có chút đăm chiêu suy nghĩ về điều đó.

Tôi lười để ý đến cậu ta, nói với Mạnh Giảo: “Tạm thời em không cần bận tâm về việc thiết lập nhân vật nữa, trước mắt cứ suy nghĩ về tuyến cá nhân đã, có thể sẽ dễ dàng hơn trong việc xây dựng tính cách nhân vật trong mỗi cảnh.”

Mạnh Giảo nhíu mày: “Nhưng em chưa có mối tình nào, huống hồ, em thậm chí còn chưa từng theo đuổi ai."

Tôi lơ đễnh đáp, “Có khi trải nghiệm qua rồi mới là viết không được đấy. Bản thân Otome game chỉ là dệt nên giấc mộng đẹp cho người chơi. Bên cạnh diễn biến của cốt truyện, nó chỉ là ăn uống, xem phim, đi công viên giải trí linh tinh thôi.”

Mạnh Giảo cắn chiếc đũa: “Nghe có vẻ... giống như tình yêu trong hiện thực cũng vậy, chỉ là ra ngoài ăn uống, vui chơi giải trí rồi lại shopping.”

Tôi gật đầu: “Đúng là quá trình không khác biệt cho lắm, nhưng trong trò chơi họ sẽ luôn tạo ra rất nhiều tia lửa, mà trên thực tế, có rất nhiều người chia tay trong hoàn cảnh không mấy vui vẻ. Hơn nữa, thông thường các cặp đôi đều ở chung một chỗ trong hiện thực, chẳng qua là tình cảm bị mài mòn bởi đủ thứ vụn vặt trong cuộc sống mà thôi. Trò chơi sẽ bỏ qua những thứ này và tập trung vào những bước ngoặt của tuyến tình cảm, đại khái chỉ nêu lên ưu điểm chứ không đề cập đến nhược điểm.”

Mạnh Giảo bị tôi làm cho sửng sốt, “Chị giỏi quá đi.”

Tôi mỉm cười bí hiểm.

Chà, thực ra thì tôi cũng không giỏi giang gì mấy. Tất cả mọi người đều là lần đầu làm về Otome game, có thể giỏi hơn ai được đây. Chỉ có cô nàng ngốc nghếch như Mạnh Giảo mới bị những lời lẽ không hợp logic của tôi hù dọa.

“Em cảm thấy không đúng cho lắm.” Trầm mặc hồi lâu, Chu Dương đột nhiên mở miệng, “Tình cảm của giữa hai người với nhau vốn là được xây dựng từ những chuyện nhỏ nhặt nhất.

Tôi liếc cậu ta một cái, “Ý của cậu là trong hiện thực hay trò chơi?”

Cậu ta nở nụ cười vô lại với tôi: “Ý em là hai chúng ta.”

Mẹ nó, đồ thần kinh.

Thấy tôi trợn tròn mắt, Chu Dương cười phá lên, “Sao vậy? Không phải do đồ ăn ngon thì chẳng lẽ do độ đẹp trai của em làm chị khóc à?”

Tôi giật lấy miếng khăn giấy trên tay cậu ta, quay đầu đi, mang theo giọng mũi đặc sệt nói: “Do nước lẩu cay quá mà thôi.”

Cậu ta trở lại chỗ ngồi của mình, tốt bụng đáp: “Vâng vâng, tất cả là tại em. Lẽ ra lúc trước em chỉ nên gọi mỗi lẩu cà chua.”

Sau đó, cả hai chúng tôi đều ăn ý mà không đề cập đến chuyện gì khác, ăn lẩu xong, Chu Dương tiễn tôi đến dưới lầu căn hộ của mình. Ánh nắng màu da cam chiếu xuyên qua đối diện, cậu ấy nghiêng người, che khuất bóng chiều tà phía sau lưng, hơi cúi đầu nhìn tôi, “Chị à, phải ăn thử mới biết thịt bò chín hay chưa. Cũng giống như chuyện của hai chúng ta, thử mới biết được.”

Tôi ngẩng đầu, không nhìn rõ vẻ mặt của cậu ấy, có lẽ không giống như bộ dạng cợt nhả trước đây.

Cậu ấy rất nghiêm túc.

Tôi mất tròn một ngày mới tiếp nhận được chuyện này.

“Em biết là em nói điều này có hơi sớm một chút,” Cậu ấy thấy tôi im lặng, liền ho khan rồi tiếp tục, “Nhưng em chính là muốn chị biết rằng, ngoài chức danh “em trai” này ra thì em càng muốn làm đối tượng của chị hơn. Em không bắt chị phải chấp nhận em ngay lập tức, nhưng ít nhất, đừng đẩy em ra xa sớm như vậy.”

Tôi sờ mũi, “Cậu đột nhiên nghiêm túc như vậy, tôi có chút không quen.”

Cậu ấy có vẻ tủi thân, “Có một số chuyện vẫn nên nghiêm túc thì hơn. Em làm em trai của chị cả một năm rồi.”

Dáng vẻ nhiệt tình này của cậu ấy khiến tôi nhớ tới bản thân mình trước kia, nói cho cùng tôi vẫn mềm lòng. Hơn nữa, với cái tính cách này của cậu ấy, nếu như không đáp ứng, không chừng còn dấy lên một trận chiến không hồi kết.

Tôi nở nụ cười, “Vậy thì… phải xem biểu hiện của cậu như thế nào.”

Ngay tức khắc cậu ta liền lộ ra bộ mặt thật, thậm chí còn chào tôi một cách trịnh trọng, “Được rồi, quý cô hãy đợi đấy.”

Đây rõ ràng không cùng một người mà!

Ai không biết còn tưởng tôi đang tự đối thoại một mình.

Tôi buồn cười đuổi cậu ta đi, “Rồi rồi, cậu về nhà đi.”

Cậu ấy vui vẻ đáp ứng, nhưng vẫn không nhúc nhích, “Em đợi chị lên lầu.”

Tôi đi lên cầu thang, lại nghe cậu ấy ở phía sau nói một câu: “Chị còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”

Tôi dừng bước chân, quay đầu lại nhìn cậu ấy đứng dưới ánh nắng mặt trời.

Giọng nói ngớ ngẩn của cậu ấy truyền tới.

“Chị nhìn em nở nụ cười đẹp hết sức.” Khi đó tôi thế nào nhỉ, cười rộ lên so với khóc hẳn là khó coi hơn đi.

Thời điểm Chu Dương mới gia nhập công ty, ba tôi vừa qua đời do tai nạn lao động. Tôi ngồi trong hành lang bệnh viện gọi điện thoại cho Giang Diệp Húc, người đang đi bồi dưỡng ở nước ngoài.

Tôi gọi năm, sáu cuộc đều không bắt máy.

Sau đó, tôi ở nhà không ăn không uống, trằn trọc cả đêm, anh ta mới gọi điện lại, vẫn là thái độ không kiên nhẫn như mọi khi, “Có chuyện gì?”

Tôi cũng không biết nghĩ như thế nào, buột miệng nói: “Giang Diệp Húc, chúng ta ly hôn đi.”

“Cô lại phát điên cái gì vậy?”

Tôi mới ý thức được bản thân vừa nói gì, nhưng cũng không định giải thích, lại tiếp tục, “Ba tôi mất rồi. Giang Diệp Húc, tôi không còn ba nữa, anh hài lòng chưa?”

Tôi không tính nói như vậy, rõ ràng là muốn tỏ ra yếu thế hơn, nhưng cuối cùng lời đến bên miệng lại nồng nặc mùi thuốc súng.

Đầu dây bên kia hồi lâu không có âm thanh, cuối cùng “bíp” một tiếng, cúp máy.

Ngay lúc đó tôi đã đưa ra quyết định, tôi muốn ly hôn với anh ta. Tôi đã mất một năm để xóa Giang Diệp Húc ra khỏi trái tim mình, và khi tôi đang loay hoay không biết tìm lý do để ly hôn, tôi phát hiện ra việc anh ta nɠɵạı ŧìиɧ. Đối phương là học muội theo đuổi anh suốt hai năm đại học, hai người gặp lại nhau khi đi du học, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.

Lúc ấy, tôi giống như con cá mắc cạn một lần nữa trở về biển, rồi lại quên mất nguyên lai bản thân là cá nước ngọt, tôi ngậm nước biển nuốt không được mà nhổ cũng không được.

Cảm giác ngột ngạt đánh thức tôi bừng tỉnh từ trong mộng, và tôi nhận ra rằng máy điều hòa đang phả lên mặt mình.

Ổn thôi.

Ngày đó cùng Chu Dương ăn lẩu xong, tôi ở nhà ngủ hai ngày hai đêm, trừ bỏ lúc đi vệ sinh có hơi đau, còn lại đều tốt.

Tiếc là vẫn phải đi làm.

Bởi vì giám đốc đã chuyển tiếp một dòng tweet” 《 Nếu nhân viên không đến làm việc thì sao? Mọi ông chủ đều làm như thế này! 》

Tôi nhấp vào, và có hai từ lớn: SA THẢI.

(Còn)