Chương 10

Sự kiện mẹ Giang Diệp Húc chặn đường tôi lại vẫn là bị lan truyền ra khắp công ty. Hơn nữa, việc tôi ly hôn và được Chu Dương theo đuổi đã thành công biến tôi thành tâm điểm của những lời đàm tiếu.

Có một lần vào lúc ăn trưa, Mạnh Giảo không nhịn được nữa mà hỏi tôi, “Chị Chu Manh, cái kia… có phải chồng trước của chị đang quen một cô nàng nhà giàu không?”

Không đợi tôi trả lời, Chu Dương liền hỏi, “Hôm nay cô cho nhiều muối vào đồ ăn lắm à?”

Mạnh Giảo bối rối, “Không có.”

Tôi chịu trách nhiệm giải thích, “Ý của cậu ta là xem ra em rất nhàn rỗi.” Nói xong, cô ấy không nói nên lời liếc nhìn Chu Dương, “Từ đồng âm có nghĩa là trừ tiền.”

Chu Dương cãi lại, “Nếu thành công thì sẽ chia cho chị phân nửa tiền lương tháng này.”

“Chà, giàu như vậy à.”

“Nụ cười người đẹp đáng giá ngàn vàng, không lỗ.”

M.ẹ n.ó đ.ồ t.h.ầ.n k.i.n.h

“Tôi nghĩ đồ ăn của cậu cho nhiều dầu quá rồi đấy.”

“Đường cũng nhiều nữa.”



Mạnh Giảo nhìn chúng tôi anh một câu, tôi một câu, vẻ mặt ngày càng kỳ lạ, “Hai người các cậu…”

Tôi và Chu Dương đồng thanh nói, “Tướng thanh* cộng tác thôi, không có gì!”

*Tướng thanh (tấu nói/crosstalk) là một là hình thức nghệ thuật truyền thống, được cho rằng có từ thời nhà Thanh (khoảng giữa 1800s).

Mấy ngày trước lúc còn mơ hồ không rõ, tôi cùng cậu ấy trao đổi một chút, quyết định trước hết cứ như vậy thì nhảm quá. Nếu có người hỏi, chỉ cần nói rằng chúng tôi đang hợp tác diễn tướng thanh với nhau là được. Về phần chúng tôi ở nhà có diễn tập hay không, Chu Dương cũng tính chuẩn bị cho tôi thêm lần nữa.

Tôi nói cậu như vậy cũng quá tầm thường đi.

Lúc đó, cậu ta đã nói thế này, “Còn hơn là không rõ ràng ở bên nhau rồi lại tách ra, không bằng suy nghĩ cẩn thận rồi hẵng nói sau. Dù sao, em cũng có linh cảm rằng sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ ở bên nhau.”

Tên này có vẻ giỏi nhỉ.

Mạnh Giảo cuối cùng cũng biết được nội dung câu chuyện giữa tôi và Giang Diệp Húc, cảm động nói: “Đúng là tình tiết lãng mạn trong tiểu thuyết ngôn tình mà.”

Tôi và Chu Dương liếc nhìn nhau một cái, đồng thời xác nhận ánh mắt của đối phương: Cô gái nhỏ này nhìn như thế nào cũng giống đầu óc có vấn đề.

“Thái độ đó của hai người là sao vậy?” Mạnh Giảo chú ý tới, vội vàng giải thích cho bản thân, “Không phải rất nhiều tiểu thuyết có dạng cua lại vợ hay sao? Giữa nam nữ chính đan xen không ít ân oán, tiếp đó thì nữ chính theo đuổi nam chính, nhưng ngay từ đầu nam chính lại rất lạnh nhạt. Sau khi nữ chính thoái chí nản lòng, thì nam chính mới nhận ra tình cảm thật sự của mình và đuổi theo trở lại. Chị rất giống với phần đầu của tiểu thuyết đó chị Chu Manh.”

Chu Dương đưa mắt nhìn tôi, quái gở đứng lên: “Không thể nào? Sẽ không có ai đem tiểu thuyết làm cho nó trở thành hiện thực đúng không?

Mạnh Giảo cũng ý thức được bản thân đã lỡ lời, lúng túng nói: “Em chỉ là thuận miệng nói thôi! Trên thực thế… người bình thường khẳng định không thể chấp nhận được. Chị Chu Manh à, chị đừng để trong lòng nhé.”

Tôi không có phản ứng gì, “Không sao, em có nói nữ chính trong tiểu thuyết chắc chắn sẽ không chặn hết tất cả thông tin liên hệ của nam chính mà nhỉ.”

Hơn nữa đối với nam chính, nếu muốn theo đuổi lại nhất định sẽ nghĩ mọi biện pháp để liên lạc với nữ chính, còn Giang Diệp Húc đây thì một chút tin tức cũng không có.

Tôi cũng mong hắn tránh xa tôi ra.

Chỉ có điều lúc tôi đi đến dưới lầu, khung cảnh có hơi giống một cuốn tiểu thuyết ngôn tình lãng mạn.

Trương Tiêu đang đứng dựa vào một chiếc ô tô màu đen hút thuốc, khi nghe thấy âm thanh trò chuyện của tôi và Chu Dương thì nhìn sang, sau đó nheo đôi mắt xếch và nở một nụ cười xấu xa.

“Đã lâu không gặp, bạn gái cũ của tôi.”

Giọng nói tràn đầy từ tính lan ra trong gió đêm đầu thu khiến da đầu người ta ngứa ngáy.

WTF.

Trương Tiêu, tên bạn trai cũ mà tôi đã hẹn hò trong một ngày.

Anh ta là chủ tịch câu lạc bộ Taekwondo của trường đại học, lúc tôi vừa gia nhập câu lạc bộ, anh ta nói lần đầu tiên nhìn thấy tôi thì đã biết rằng tôi đang giả vờ làm một cô gái biết vâng lời.

Tôi nói anh khách sáo rồi, hai chúng ta cũng không phải dạng người tốt lành gì cho lắm.

Vì thế, tôi đã bị anh ta mời đi ‘thảo luận’ một chút.

Trên danh nghĩa là để học hỏi lẫn nhau, nhưng thực chất là sự ngược đãi tàn bạo từ một phía.

Kể từ đó, tôi đành chịu thiệt thòi công nhận hắn là một người cha.

Người này đánh nhau rất giỏi, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn nhưng dáng vẻ lại rất có tính lừa gạt, có lẽ là một ví dụ điển hình về kiểu nam chính ‘mặt người dạ thú’ trong tiểu thuyết.

À không phải tiểu thuyết ngôn tình, mà là đam mỹ.

Đúng vậy, người này là nam, hơn nữa anh ta thích đàn ông. Đáng tiếc vào thời điểm học đại học không có mắt nhìn, lại yêu một người thẳng như sắt thép. Khi đó chúng tôi quả thực là đồng bệnh tương liên ăn khớp với nhau.

Thế là chúng tôi thường xuyên rủ nhau chơi game, nhân tiện trò chuyện một chút về căn bệnh mang tên yêu đơn phương.

Rồi đến một ngày kia, tôi giống như bị động kinh, nói đùa rằng hay là chúng ta cứ thế ở bên nhau đi.

Anh ta đang cầm điều khiển điên cuồng thao tác, nghe thế cũng chỉ đáp một tiếng: “Được thôi.”

Một cặp đôi yêu nhau thường sẽ làm gì đây? Không ai trong chúng tôi biết. Vẫn là Trương Tiêu lên mạng tìm thấy một bài post, nói rằng hãy đưa tôi đến công viên giải trí.

Cả anh ấy và tôi đều là những người hướng ngoại nên tất cả các trò kí©h thí©ɧ chúng tôi đều chơi qua, cảm giác vô cùng sảng khoái. Nhưng đến khi tôi ra khỏi địa điểm chơi tự do và nhìn thấy bên cạnh có một chàng trai đang buộc dây giày cho bạn gái của mình, đột nhiên tôi cảm thấy tủi thân.

Trương Tiêu mua cho tôi một ly kem, tôi liền vừa ăn vừa khóc, vẻ chật vật của tôi đã thu hút không ít ánh mắt của người qua đường.

Trương Tiêu ghét bỏ nói, “Đừng làm ra vẻ như tôi đang bắt nạt em.”

Tôi lườm anh ta một cái, vụng về chửi một câu, “M.ẹ n.ó chứ, anh là gay mà còn đồng ý hẹn hò với tôi thì chính là ức hϊếp tôi đấy."

Anh ngẩng đầu nhìn lên trời, nói: “Đúng vậy, vì thế có một số việc chỉ khi thực hiện cùng người mình thích mới có ý nghĩa.”

Suốt khoảng thời gian đó, hai anh em tôi lỳ lợm đến mức đi đến trời tối mịt mù, năm trăm con bò cũng không tài nào kéo về được.

Sau khi tốt nghiệp đại học thì Trương Tiêu liền ra nước ngoài. Bởi vì người con trai mà anh ấy thích đã có người bên cạnh.

Chúng tôi đã không còn liên lạc với nhau nhiều năm. Lúc kết hôn, tôi có gửi cho anh một email, và nó giống hệt như đồng nghiệp trao đổi công việc với nhau, anh ấy chỉ đáp lại với một lời chúc mừng. Thời điểm ly hôn, tôi cũng gửi email cho anh kể về chỗ ở mới, anh cũng chỉ trả lời bằng một câu chúc mừng.

Nhưng sau bao nhiêu năm xa cách, gặp lại cũng không có vẻ gì là ngượng ngùng.

“Làm một điếu đi?” Anh đưa qua một điếu thuốc.

Tôi xua tay, "Cai rồi.”

“Ồ ~ Đây là bạn trai nhỏ của em à?” Anh nhớ ra vừa nãy tôi đi về cùng Chu Dương, híp mắt cười nói.

Anh ta đúng là xấu tính, cho rằng tôi và Chu Dương có quan hệ không bình thường nên cố tình nhắc đến thân phận bạn trai cũ để hù họa.

Trước mặt anh, tôi không nói lời khách sáo, chỉ nhún vai, “Chưa đâu.”

Anh hiểu ra, "Ồ, cậu ta vẫn đang theo đuổi em sao.” Sau khi đánh giá, còn nói thêm, “Chà, chỉ kém một bước nữa thôi.”

Tôi lườm anh một cái, “Rốt cuộc anh là nha sĩ hay nhà tâm lý học vậy?”

Anh nở nụ cười, không lên tiếng đáp.

“Anh đặc biệt trở về nước chỉ để phá hỏng nhân duyên của em à?”

Anh dập điếu thuốc, mở cửa xe phía sau và lấy ra một tấm thiệp mời.

“Anh sắp kết hôn rồi.” Anh ta thản nhiên nói.

Tôi cầm lấy tấm thiệp, ngờ vực nhìn anh, vừa mở ra xem vừa nói, “Vợ anh đáng thương như vậy, tôi nói cho anh biết, nếu anh dám làm thế thật — “

Tên của người kia là Agustin, rõ ràng là một người đàn ông.

“Anh muốn di cư đến nước E,” Trương Tiêu thản nhiên nói, “Hôn lễ của anh và anh ấy cũng sẽ được tổ chức ở đó."

Tôi suy nghĩ một chút rồi nói, “Anh đi xa hàng ngàn cây số như vậy chỉ để gửi thiệp mời thôi à.”

Anh hiểu ý tôi: "Yên tâm đi, anh đã lo vé máy bay khứ hồi cho em rồi. Hơn nữa, quy mô của hôn lễ không lớn, ở Trung Quốc anh chỉ mời mỗi em thôi.”

“Ôi trời, em mà cũng có mặt mũi lớn vậy sao.”

Anh dựa vào xe, cười nói, “Đúng vậy. Sau khi anh đi nước ngoài, mọi liên hệ trong nước căn bản đều đã cắt đứt. Chỉ là có người nào đó kết hôn hay ly hôn đều nói cho anh biết, đến lượt anh kết hôn không phải cũng nên trở về thông báo một tiếng hay sao.”

Tôi khẳng định với anh ấy, “Được đó sếp.”

“Chu Manh,” anh ngước mắt nhìn bầu trời, đột nhiên nói, “Trước kia, có người từng nói tính cách của anh là chưa đυ.ng tường Nam chưa quay đầu*, nhưng không phải vậy. Đối với anh mà nói, vĩnh viễn không có cái gì gọi là tường Nam trên con đường theo đuổi một ai đó, bởi vì anh hoàn toàn có thể bỏ qua tất cả mọi trở ngại. Nhưng điều tuyệt vọng nhất không phải là quãng đường dài đằng đẵng, mà là ngay từ đầu người kia đã không ở điểm kết thúc của con đường này.”

*Thành ngữ (不撞南墙不回头): ý chỉ sự cố chấp, chưa đến mức bế tắc thì không chịu hồi tâm chuyển ý.

Ngày trước, Trương Tiêu còn tuyệt vọng hơn tôi, tình yêu của anh ấy mãi mãi không có cách nào được đáp lại.

Tôi dựa vào bên cạnh anh, nhìn thấy ánh đèn của tầng trệt, “Nhưng bây giờ anh đã thay đổi lộ trình rồi đúng không?”

Anh đột nhiên nở nụ cười, “Là anh ấy dẫn anh vượt qua quá khứ. Cảm giác có người luôn kiên định chờ đợi ở vạch đích thật sự rất tuyệt.”

Tôi không nói nên lời, “Ồ, vậy ra mục đích thật sự của anh là đến để nhét cơm chó cho em.”

Anh nhẹ nhàng ‘a’ một tiếng, “Bị em phát hiện mất rồi.”

CMN!

“Không nói với anh nữa.” Anh nhận ra liền tiến tới gần, “Thật ra còn có một nguyên nhân khác, anh về nước là bởi vì hợp tác một hạng mục, vậy nên em đoán xem người phụ trách của công ty kia là ai.”

Tiếng chuông báo động trong đầu tôi đột ngột vang lên, “Đừng nói là…”

“Là chồng cũ của em.”

“V.ã.i thật,” tôi chửi thề một tiếng, “Máu c.h.ó quá đi mất.”

“Hẳn là anh ta đã móc nối quan hệ với cô nàng họ Vương kia. Hồi đó học đại học, Vương Tuệ Na không phải đã theo đuổi anh ta rất lâu sao? Hạng mục này là do Vương thị phụ trách.”

Tôi đỡ trán, “Cuối cùng tôi cũng hiểu được rằng tôi và các anh không cùng một thế giới. Anh ở chỗ này mà tự đóng phim truyền hình đi.”

“Đừng gộp anh vào. Anh không ở cùng nhóm người này đâu.” Anh ‘chậc’ một tiếng, “Giang Diệp Húc nhận ra anh, liền thuận tiện hỏi thăm về tình hình gần đây của em.”

Tôi cảnh giác ngẩng đầu lên, “Anh nói những gì?”

Trương Tiêu ngay lập tức trả lời, “Anh nói là cút đi.”

“Anh cũng rút lui khỏi dự án này rồi. Lúc trước chỉ là muốn tìm một cái cớ để về nước mà thôi.”

Tôi vui mừng vỗ vai anh, “Em đã chặn tất cả thông tin liên lạc của anh ta rồi, cảm ơn anh nhé. Nhất định em sẽ gửi anh một phong bì thật lớn.”

Sau khi tiễn Trương Tiêu, tôi mới phát hiện rằng Chu Dương đã gửi rất nhiều tin nhắn WeChat.

Chu Dương: Nhà em hết dấm rồi, sang nhà chị mượn một chút được không?

Chu Dương: Không muốn nấu ăn nữa, bởi vì không có dấm.

Chu Dương: Hai người nói chuyện gì mà lâu vậy? Đứng dưới đó cũng không thấy lạnh à?

Chu Dương: Cuộc sống chính là một bãi c.ứ.t c.h.ó



Tôi vừa lướt xuống tin nhắn vừa cười, cười đến nỗi toàn thân đều run lên, cuối cùng run tay nhấn gọi điện thoại.

Chuông reo một tiếng, cậu ta bắt máy nhưng không nói lời nào.

Tôi nhịn cười, nói: “Người đó là Trương Tiêu — bạn trai cũ của tôi.”

“Hừ, em biết. Chơi game vô cùng giỏi.”

Tôi chọc cậu ấy, “Làm sao đây Chu Dương, tôi thật sự không biết trên thực tế có theo đuổi lại vợ được hay không.”

Chu Dương tặc lưỡi, “Lò thiêu* kia biến thành tro cốt thì có cái r.ắ.m đuổi theo được, sao không đuổi từ đầu?”

*Câu của chị Manh bản gốc là ‘truy thê hỏa táng tràng (追妻火葬場)’, ý anh Dương ở đây cắt nghĩa ra thì chỉ còn (火葬場): lò thiêu =)))))))))))))

Cuối cùng tôi cũng cười thành tiếng, khúc khích cười nói, “Dịp nghĩ lễ Quốc khánh vào tháng sau cậu có rảnh không?”

“Để làm gì? Ghé thăm lò thiêu à?”

Tôi nghịch ngón tay, thờ ơ nói: “Bạn trai cũ của tôi sắp kết hôn với bạn trai anh ấy, anh ấy mời tôi đến dự hôn lễ, tôi cần một người bạn đi chung.”

Đêm hôm đó trước khi rời đi, Trương Tiêu nói tôi có thể dẫn theo Chu Dương đi cùng, vé máy bay anh ta sẽ lo liệu.

M.ẹ k.i.ế.p, đúng là nhà giàu.

Đối phương trầm mặc một hồi mới nói, “Chu Manh, em cảm thấy chị có chút đáng thương.”

Tôi vừa tức vừa buồn cười, “Cậu có đi hay là không đây.”

Cậu ta vội trả lời, “Đi chứ, sao lại không đi. Việc cải tạo lò thiêu trở thành viện bảo hộ sơ sinh, chuyện thiêng liêng như vậy, nhất định phải đi.”

Chỉ có tôi mới hiểu được phép ẩn dụ điên rồ này, m.ẹ nó.

《Tiểu kịch trường》

Tác giả: Chu Dương này, một số độc giả không hiểu ẩn dụ của bạn trong đoạn cuối, bạn có thể giải thích được không?

Chu Dương (nhìn về phía Chu Manh)

Chu Manh: …Đại khái nghĩa là hôn lễ này tượng trưng cho tình yêu trước đó đã bị lò thiêu đốt thành tro tàn, mà tình yêu mới thì giống như một đứa trẻ sơ sinh vậy, dù sao thì ý của câu này chính là tượng trưng cho sự khởi đầu của một cuộc sống mới. (thật vô nghĩa)

Chu Dương: Nói rất hay! Phần đọc hiểu tiếng Trung của chị chắc chắn phải đạt điểm tối đa.

Chu Manh: Đồ thần kinh.

Chu Manh: Vậy tôi nói có đúng hay không? (không quá tự tin)

Chu Dương: Chị nói gì cũng đúng.

Tác giả bị nhét thức ăn cho chó: CMN.