Chương 55

Thấy lỗi thì comment mình sửa lun nhe mn, iu <3

_________________________________________

Hạng Tây thức dậy sớm hơn mười phút, tắm rửa một cái, thuận tiện giặt luôn quần áo ngày hôm qua.

Quần áo đều được phơi ở bên ngoài cửa sổ phía sau, cũng chính là cửa sau của siêu thị. Ở đó chỉ có một cái hẻm nhỏ, không có ai đi, chỉ có mấy hộ gia đình ở trên dựng xe điện này kia thôi.

Bình thường lúc đi phơi cũng không cảm thấy gì, hôm nay lúc phơi quần áo, Hạng Tây lại thấy chột dạ, sau khi phơi xong lại đón ánh nắng nhìn tiếp một hồi, sau đó mới cúi đầu rời đi.

Thực ra cái gì cũng không nhìn ra, dù cho là nhìn ra được, cũng không có ai lúc đi qua đây còn ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào qυầи ɭóŧ đang phơi của người khác, còn là một cái qυầи ɭóŧ của nam...

Bữa sáng của Hạng Tây chỉ đơn giản giải quyết ở trước cửa siêu thị. Trước cửa có một tiệm ăn sáng, chủ quán là một chị gái, mỗi ngày đều tủm tỉm cười. Hạng Tây luôn mua bữa sáng ở đây, tâm trạng sẽ tốt đẹp.

"Vẫn là sữa với bánh bao hả?" Chị gái vừa thấy cậu đi đến đã cười hỏi.

"Hôm nay lấy súp ngô đi." Hạng Tây suy nghĩ: "Lại thêm hai cái bánh bao... với một chai sữa đậu nành."

"Được, hôm nay ăn nhiều hơn bình thường nhỉ." Chị gái nhanh nhẹn lấy một cái túi to bỏ bánh bao vào cho cậu: "Mùa hè nên tiêu hao (tinh lực) nhiều ha."

"...Chắc là vậy." Hạng Tây hơi chút ngượng ngùng lên tiếng.

Tiêu hao nhiều?

Cũng không... nhiều bao nhiêu ha...

Chỉ tiêu hao có một chút thôi... (con tui mới lớn cưng thiệt sự :))))

Không biết bình thường Trình Bác Diễn có tiêu hao không?

Không tiêu hao thì là bệnh rồi!

Hạng Tây cầm túi to, lúc xoay người trở về siêu thị còn chậc một cái, cả ngày trong đầu toàn nghĩ đến cái gì vậy chứ!

Hôm nay khách hàng vẫn không ít, hoạt động bên sân vận động còn thêm hai ngày nữa. Hạng Tây đi lại trong siêu thị, vẫn có kẽ trộm vặt, đêm qua có đồng nghiệp trước khi tan ca kiểm tra đồ đạc thì phát hiện thiếu đồ.

Hạng Tây cảm thấy những kẻ tới đây thuận tay lấy đồ chắc không phải là trộm chuyên nghiệp, chủ yếu là do đồng nghiệp không nhìn ra. Đến nơi này căn bản cũng không trộm được cái gì quý giá, những kẻ trộm thật sự lúc này phải tụ tập lại bên sân vận động đông đúc rồi.

Trước đây cậu và Man Đầu...

Nghĩ đến Man Đầu, suy nghĩ của Hạng Tây đột nhiên đứt đoạn, đứt tại nơi thân ảnh Man Đầu biến mất trong ánh nắng trắng xóa hôm qua.

Cậu khe khẽ thở dài, dựa vào kệ hàng nhìn vào những khách hàng đang chọn lựa.

Bận rộn hết một ngày, Trương Hân lại thu xếp gọi vài người bọn họ đi ăn, Hà Tiểu Như cả mặt đầy mong đợi chờ cậu trả lời.

"Không đi được, buổi tối em có chuyện rồi." Hạng Tây nói: "Rất quan trọng."

"Nè, chuyện gì mà quan trọng vậy?" Vu Bảo Toàn ở cạnh bên hỏi một câu: "Ăn xong rồi đi không được hả? Hay cậu đi ăn với người khác?"

"Ừm." Hạng Tây gật đầu, lúc xoay người đi về phòng còn tiếp thêm một câu: "Với bạn gái."

Những lời này vốn có thể không cần nói, nhưng cậu vẫn chọn nói ra. Thái độ của Hà Tiểu Như khiến cậu có chút không đành lòng. Cô bé luôn thẹn thùng, xem chừng đợi đến mấy tháng cũng không đợi được cô mở miệng để từ chối.

Vô tình nói ra một cậu như vậy cũng rất tốt, không quá thương tổn đến tự tôn.

"Đệch-" Vu Bảo Toàn cười cười mắng một tiếng.

Trương Hân và Hà Tiểu Như đều không lên tiếng, Hạng Tây cũng không quay đầu lại nhìn. Đây là lần đầu tiên cậu nói những lời như vậy, cũng không dày mặt đến mức quay đầu lại nhìn được, vùi đầu trực tiếp trở về phòng của mình.

Hôm nay rất mệt, nhưng cậu vẫn định tùy tiện ăn chút gì đó, rồi lại theo địa chỉ Trình Bác Diễn cho mà đi tìm Lục lão kia, đến ngày nghỉ còn vài ngày nữa, cậu không đợi được.

Cậu tự lo cho mình cho tốt.

Nếu không gặp lại Man Đầu, không nghe được những lời này của Man Đầu, cậu có lẽ cũng sẽ không sốt ruột như vậy.

Nhưng hiện tại, cậu có chút sợ hãi, cậu sợ rằng bất cứ một chút "chờ đợi" nào cũng sẽ khiến cậu trượt lùi, cậu sợ mình sẽ giống như Man Đầu, sợ cái giọng điệu bình thản đến không giải thích được lúc cuối cùng của Man Đầu.

Giọng điệu này cậu rất quen thuộc, chính cậu cũng từng như vậy, bình thản như là nhìn thấu tất cả, nhưng thật ra chẳng qua là bất lực và tuyệt vọng.

Đi tìm Lục Lão cũng không có gì để chuẩn bị, vốn định mang một chút lễ vật, nhưng nghĩ lại tiền thì người ta không thích nhận, mua đồ người ta cũng không hiếm lạ gì, hơn nữa cũng không biết mang theo cái gì mới tốt.

Nhẹ thì không có thành ý, nặng thì thấy tiếc.

Thực ra chủ yếu vẫn là tiếc tiền...

Hạng Tây đeo túi lên, cũng không định đi ăn ở đâu mà chỉ lấy hai cái bánh ú nhỏ trong siêu thị, vừa đi vừa ăn.

Ăn xong, lúc đứng đợi xe buýt ở trạm xe buýt thì Trình Bác Diễn gọi điện thoại đến.

"Hôm nay anh rảnh hả?" Hạng Tây có chút bất ngờ, lúc này Trình Bác Diễn đều là canh từng giây từng phút tranh thủ khám cho những bệnh nhân còn lại.

"Không rảnh, tôi còn đang ở WC đây, nghẹn hơn một tiếng rồi." Trình Bác Diễn nói: "Dành thời gian để gọi điện thoại cho em, em tan tầm rồi phải không?"

"Vâng, đang chờ xe buýt đi tìm ông lão kia." Hạng Tây vui vẻ: "Anh tiểu xong chưa?"

"Xong rồi." Trình Bác Diễn cười: "Em bây giờ đi luôn sao?"

"Không thì lúc nào đi đây, đi sớm biết kết quả sớm." Hạng Tây nói: "Anh nói xem em đi tay không có được không?"

"Tay không thì tay không đi, không sao. Có thể người khác đều cầm đồ đến, chỉ có mình em không đem gì, cũng ấn tượng. Khi có ai nhắc đến em sẽ lập tức nhớ tới, à là đứa nhỏ cái gì cũng không mang tới kia..." Giọng của Trình Bác Diễn hơi run run, xem chừng là anh đang về lại phòng.

"Anh đây là đang dọa em hay đang an ủi em chứ!" Hạng Tây hơi bất mãn: "Em đang lo lắng đây."

"Đang an ủi em, thật sự." Trình Bác Diễn nói: "Chỉ là qua đó rồi cũng đừng có mở miệng gọi người ta là ông già đó, gọi sư phụ Lục, giáo sư Lục hay ông nội Lục đều được."

"Biết mà, em cũng không đến mức mấy cái này còn không biết nói đâu." Hạng Tây nói.

"Nghĩ lại thì..." Trình Bác Diễn nở nụ cười: "Nói chuyện là chuyên môn của em còn gì. Lời nói thật hay nói dối đều nói như thật vậy."

Hạng Tây vui vẻ cười ha ha hai tiếng, cậu biết Trình Bác Diễn đang nói về chuyện cậu lắm miệng lừa ông mù kia.

Cười một hồi, cậu chậm rãi thu tươi cười lại, dựa vào bảng quảng cáo ở trạm xe, nhẹ giọng nói: "Anh nói xem em có phải là người rất... lạnh lùng không?"

"Hửm?" Trình Bác Diễn ngẩn người: "Sao lại lạnh lùng?"

"Chính là... chính là... là thấy chết không cứu, thấy bạn bè gặp nạn cũng không giúp một tay này kia." Hạng Tây cau mày, khó khăn nói ra.

"Đang nói về Man Đầu sao?" Trình Bác Diễn hỏi.

Đây là lần đầu tiên Trình Bác Diễn chủ động nhắc đến Man Đầu, Hạng Tây dừng một chút: "Thì ví dụ là Man Đầu đi."

"Chuyện này một hai câu không thể nói rõ được." Trình Bác Diễn im lặng một lúc: "Em chỉ có thể làm được những gì em có thể làm, điều này với việc em lạnh lùng hay không tuyệt nhiên không quan hệ, xúc động và nóng đầu mới là đáng sợ nhất."

Hạng Tây không nói gì, qua vài giây mới lên tiếng: "Em hiểu rồi."

"Trước làm tốt việc của mình." Trình Bác Diễn nói: "Chuyện này nếu em muốn trò chuyện, chúng ta tìm thời gian tán gẫu."

"Được." Hạng Tây cười cười, trong lòng càng kiên định hơn.

Nhà của Lục lão rất xa, Hạng Tây cũng không rành về tuyến xe buýt, phải đổi xe ba lần mới đến nơi, lúc xuống xe cả người đều đã đầy mồ hôi.

Cậu vào cửa hàng, đứng để điều hòa thổi một lát, mát mẻ rồi mới đi ra, tiếp tục lần theo địa chỉ nhà Lục lão mà đi.

Ở đây là một cư xá cũ của sở nghiên cứu trà và nhà máy, có một cái sân rất lớn. Nhiều sân ở tầng trệt có đất trống, có một ít thì trồng rau, một phần bị bỏ hoang, mọc đầy cỏ dại, còn nở ra rất nhiều hoa dại.

Ngoài ra còn có rất nhiều cây, toàn là những cây mọc lung tung, thoạt nhìn thì đã rất già, hoàn toàn không giống với những cây được trồng theo hàng thẳng lối trong khu chung cư của Trình Bác Diễn, nhìn càng thoải mái hơn.

Nhà của Lục lão ở tầng một, ở cuối khu dân cư. Tòa nhà số 8, số 8 in trên cửa đã mờ đi một nửa, trông cứ như số 6.

Hạng Tây ngửi thấy được hương trà... Cậu cũng không chắc chắn có phải là mình ngửi được hương trà hay không, lẽ ra mũi cậu không thể tốt đến vậy, hương trà cũng không chắc có thể bay xa đến vậy, nhưng cậu vẫn cảm thấy chính là nơi này.

Cái sân trống ở tầng trệt không có ai, cũng không trồng gì, đi qua có thể nhìn thấy hai con gà, trên chân bị buộc một sợi dây.

Hạng Tây hít vào một hơi, nhẹ nhàng gõ lên cửa.

"Ai vậy?" Bên trong có người hỏi một câu, nghe tiếng thì là một cô gái.

"Tôi tìm Lục lão... tiên sinh." Hạng Tây nhìn nhìn, trên cửa không có mắt mèo, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười.

"Ông tôi hai ngày nay không khỏe, không tiếp khách đâu." Cô gái ở bên trong nói, cũng không mở cửa.

"Hai ngày trước tôi còn thấy ông ấy ở Vân Thủy Phàm Tâm mà." Hạng Tây phông quen với kiểu cự tuyệt khách sáo này: "Không thấy ông ấy có vẻ không khỏe."

"Vậy nên mới nói là hai ngày nay không khỏe đó, hôm qua với hôm nay." Cô gái bên trong nói.

Hạng Tây vừa nghe đã vui vẻ, thuận miệng nói một câu: "Cô nói dối dở quá đó."

Cô gái im lặng hai giây, lúc mở miệng thanh âm đã mang theo tươi cười: "Cậu tìm ông để pha trà hay là mời đi biểu diễn? Ông thật sự không có thời gian."

"Đều không phải." Hạng Tây nói: "Tôi chỉ muốn hỏi một chút, ông ấy còn nhận học trò không?"

Cô gái không nói gì, trong phòng có tiếng một ông lão nói, Hạng Tây không nghe rõ.

Tiếp đó cửa vang lên một tiếng, mở ra một khe hở, trong khe hở lộ ra một con mắt và nửa khuôn mặt. Một cô gái lên lên xuống xuống đánh giá Hạng Tây một lượt, quay đầu nói vào trong phòng: "Là một cậu bé."

"Cũng không phải còn quá bé." Hạng Tây bổ sung một câu, theo khe cửa xem xét bên trong, không thấy được người.

Cô gái quay đầu, mở cửa ra: "Cậu vào đi."

"Cảm ơn." Hạng Tây cười cười với cô, vào nhà.

Cô gái cũng chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi. Vẻ ngoài cũng không xinh đẹp, nhưng một đầu tóc dài đến chân mềm mại rất đẹp mắt.

"Ông của cô..." Hạng Tây đứng ở cửa hỏi.

Lục lão từ trong phòng đi ra, không giống với lúc mang áo dài màu xám hôm đó, hôm nay ông mặc một cái áσ ɭóŧ bình thường cùng với một chiếc quần ống rộng như những người già bình thường khác hay mặc.

"Chào Lục sư phụ." Hạng Tây cúi đầu với ông.

"Ông còn tưởng là cậu bé rất nhỏ nữa chứ." Lục lão nhìn cô gái nói một câu, lại quay qua nhìn cậu: "Ngồi đi."

Hạng Tây nhìn nhìn, ở trong nhà lát sàn gỗ, nhưng cũng không có dép lê để đổi, cậu do dự một chút, mang giày vào phòng khách, ngồi vào sô pha.

"Tên là gì?" Lục lão ngồi xuống đối diện cậu, đánh giá: "Bao nhiêu tuổi rồi?"

"Dạ hai mươi." Hạng Tây trả lời, trong lòng lại nhanh chóng tính lại tuổi mình một chút, cũng không khác lắm.

Nhưng lúc trả lời tên cậu lại rối rắm suy nghĩ trong đầu rất nhiều.

Triển Hoành Đồ hay là Hạng Tây đây?

Triển Hoành Đồ hay là Hạng Tây đây?

"Cháu tên là Hạng Tây." Cuối cùng cậu chọn tên của mình.

"Muốn học trà?" Lục lão cười cười, hỏi.

"Vâng, đúng vậy." Hạng Tây gật gật đầu, cô gái bưng một ly trà để lên trên bàn trước mặt cậu, cậu nói với cô gái: "Cảm ơn."

Thực ra trong nhà của Lục lão, chỉ nhìn phòng khách, không có bao nhiêu thứ là liên quan đến trà. Trên bàn trà thậm chí còn không có trà cụ, chỉ có một dĩa trái cây. Phòng khách cũng trang trí rất bình thường như những nhà bình thường khác, còn đã rất cũ. Nhìn lại cũng không bằng phòng khách của Bình thúc, phòng khách kia còn có thể đi lừa người.

"Nếm thử ly trà này đi." Lục lão tiếp nói một câu.

Trà là dùng cốc thủy tinh thường để pha, chỉ là không thể nhìn thấy lá trà bên trong. Hạng Tây cầm lấy uống một ngụm, không nói gì. Trà này thực sự không ngon, cậu không biết Lục lão đưa trà như vậy cho cậu uống là ý gì.

"Có thể uống ra là trà gì không?" Lục lão hỏi.

Hạng Tây nhìn ông một cái, suy xét nửa ngày, cuối cùng quyết định ăn ngay nói thật: "Trà xanh này... không ngon gì cả."

Lục lão nhìn cậu không lên tiếng, cả buổi cứ dõi theo cậu như vậy. Hạng Tây bị nhìn đến cả người đều không được tự nhiên. Có phải lời này rất không lễ phép hay không, cậu có chút hối hận lúc nãy không nói uyển chuyển một chút.

Lục lão nhìn cậu một hồi, dựa vào sô pha, nở nụ cười: "Bình thường cũng uống trà sao?"

"Không uống." Hạng Tây nhìn ông đang tươi cười, cảm thấy ông không tức giận, vì vậy vẫn ăn ngay nói thật.

"Vậy còn có thể uống ra được là trà không ngon hả?" Lục lão cười hỏi.

"Là trước đây... ngẫu nhiên cũng sẽ uống một hai ngụm với người lớn." Hạng Tây cũng cười cười.

"Vậy cậu nói xem, vì sao muốn theo tôi học trà?" Lục lão thu hồi tươi cười, rất nhiêm túc hỏi lại.

Câu trả lời này có lẽ chính là mấu chốt, Lục lão chọn học trò có thể chính là dựa vào câu trả lời này?

Vừa nghĩ đến đây, Hạng Tây nhất thời lo lắng. Cậu không sợ thất bại, trước đây tìm việc đều là các loại trắc trở. Đây dù sao cũng là một việc "cao nhã", thất bại cũng bình thường.

Cậu lo lắng là nghĩ đến việc nên trả lời thế nào. Câu trả lời có rất nhiều loại, lấy ra loại nào có thể khiến ông lão vừa lòng mới là điều khiến cho cậu rối rắm.

"Muốn học một việc gì đó có thể kiếm tiền." Hạng Tây giương mắt nhìn ông.

"Vậy sao." Lục lão không cười, nghe ngữ khí cũng không biết là vui vẻ hay không vui vẻ: "Vậy tại sao lại muốn theo tôi học?"

"Học thì phải học một người giỏi." Hạng Tây không chút suy nghĩ liền nói: "Cháu cảm thấy ông rất giỏi, nên muốn theo ông học."

"Như vậy sao." Lục lão suy nghĩ rồi lại cười: "Cậu có biết hiện giờ tôi không mấy khi nhận học trò nữa chứ?"

"Có biết, còn biết ông nhận học trò còn dựa vào mắt duyên*." Hạng Tây gãi đầu: "Cháu là muốn thử xem. Không nói chuyện, không gặp mặt thì làm sao biết là có mắt duyên hay không chứ."

(*)Mắt duyên: 眼缘: Ấn tượng đầu tiên thấy thích vật hay người nào đó.

"Vậy tôi lại hỏi cậu, cậu không hiểu trà." Lục lão chống khuỷu tay vào đầu gối nhìn cậu: "Thì làm sao biết tôi giỏi hay không giỏi?"

"Cho là mắt duyên đi." Hạng Tây cũng chống khuỷu tay xuống gối: "Cháu cảm thấy, ông không phải đang biểu diễn mà chỉ đang uống trà..."

Trên mặt Lục lão vẫn mang theo tươi cười, như đang chờ cậu nói tiếp, Hạng Tây cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục nói: "Dù sao thì cháu cảm thấy, trà chính là trà, uống trà chính là uống trà. Không quản là dùng trình tự gì, có chú ý gì, uống trà đầu tiên uống vẫn là trà, tất cả quá trình đều phải đặt vào trà..."

Hạng Tây nói vài câu rồi không biết phải nói như thế nào, trong đầu còn đang suy nghĩ, Lục lão bỗng nhiên dựa về phía sau, nói một câu: "Nói rất hay."

"Vâng?" Hạng Tây ngẩn người, cái này nói rất hay?

"Cậu trả lời luôn vấn đề phía sau tôi định hỏi luôn rồi." Lục lão cười nói: "Tôi vốn định hỏi cậu thấy việc uống trà là như thế nào, tôi chính là muốn loại trả lời đơn giản này."

"Vậy hay là... ông hỏi đi, cháu lặp lại một lần nữa." Hạng Tây cũng cười nói.

"Hiện tại, mỗi tuần tôi chỉ rảnh hai buổi tối thôi, những lúc khác không thể chiếm được, trong tuần ngày nào cậu có thời gian?" Lục lão hỏi: "Cậu coi như là đúng lúc, hiện tại tôi chỉ có một học trò. Có nhiều lúc, đến sớm hay đến muộn, tôi cũng không thể dạy cậu đươc."

Lúc Trình Bác Diễn về đến nhà vừa qua tám giờ. Hôm nay cũng không tệ, bệnh nhân không quá nhiều, cũng không có ca giải phẫu. Anh thay quần áo vận động rồi vào phòng sách.

Đeo tai nghe, mở máy chạy bộ lên.

Đã vài ngày không vận động rồi.

Nghe nhạc, anh vừa chạy vừa theo thói quen đếm số bước chân.

Trên sô pha bên cạnh còn để quần áo Hạng Tây dùng để thay khi đến đây, Hạng Tây còn chưa gọi điện cho anh, không biết hôm nay đi tìm Lục tiên sinh kết quả thế nào.

Chạy bao nhiêu bước rồi?

Hạng Tây có hơi lo lắng, nhưng cũng không phải lo lắng lắm, tiểu tử này thông minh, phản ứng cũng rất nhanh. Dù có phải nói dối hay không, em ấy hẳn là vẫn có thể nói đúng chỗ.

Nếu nói lo lắng nói sai gì đó, thì không bằng anh càng lo lắng cậu nói lưu loát quá, không cẩn thận mà lộ ra cái chất giang hồ*.

(*) Chất giang hồ: 匪气: phỉ khí: phỉ trong thổ phỉ, khí trong khí chất.

Cái chất giang hồ này, cũng không tính là khuyết điểm của Hạng Tây, chỉ là ấn ký để lại trong cuộc sống của cậu, khắc vào trong xương, không phải cứ nói không còn là sẽ không còn.

Được hai trăm bước rồi? Hay là bốn trăm?

Nhưng đối với một ông lão tiên phong đạo cốt, cao nhã thưởng trả mà nói, đột nhiên nhận ra, không biết sẽ là cảm giác gì.

Nhưng cũng không chắc, ông lão dạy trà còn cần phải để ý đến mắt duyên, nói không chừng lại cảm thấy chỗ không giống người này của Hạng Tây là đặc biệt có mắt duyên.

Chạy bao nhiêu bước rồi? Bỏ đi, không đếm nữa.

Chạy được gần bốn mươi phút, lúc Trình Bác Diễn đang định chỉnh tốc độ máy chạy bộ chậm lại, thì trong tiếng nhạc từ tai nghe anh còn nghe được tiếng cửa ở phòng khách hình như vang lên một tiếng.

Có người?

Anh vừa chạy vừa tháo tai nghe xuống.

Cửa phóng khách bị mở ra.

Hạng Tây?

Anh thất thần, bước chân chậm lại một ít, còn chưa điều chỉnh lại, trong phòng khách đã truyền đến tiếng nói vang dội của Hạng Tây: "Trình Bác Diễn! Ra đây đi!"

Một trận này khiến cho bước chân chưa kịp điều chỉnh tốt của Trình Bác Diễn rối loạn, anh cảm thấy mình cứ như một bà lão chân ngắn, cố chạy cũng không bắt kịp được tốc độ thấp của máy chạy bộ, tiếp đó liền theo quán tính mà bị ném ra khỏi máy chạy bộ, ngã xuống đất loảng xoảng.

"Anh sao vậy?" Hạng Tây vừa nghe tiếng động không đúng, dép lê cũng không kịp mang, chạy vào phòng sách.

Lúc đi vào phòng sách vừa lúc nhìn thấy Trình Bác Diễn bị té từ trên thảm chạy xuống đất, đang định đứng lên tắt máy chạy bộ, kết quả tay lại chống lên thảm chạy. Hạng Tây chưa kịp hô lên một tiếng "Cẩn thận", thì đã bị kéo ngã, xoay người tại chỗ nửa vòng rồi té sấp xuống sàn.

"Anh không sao chứ!?" Hạng Tây xông qua cũng không biết cái thứ này tắt làm sao, trực tiếp kéo phích cắm ra, rồi mới chạy tới, quỳ trước mặt Trình Bác Diễn, sốt ruột nhìn anh. Cậu không biết Trình Bác Diễn có bị thương chỗ nào không, cũng không dám tùy ý đưa tay đυ.ng vào anh.

"Không sao, không bị thương." Trình Bác Diễn quỳ trên mặt đất, tay chống sàn, hồi lâu mới nói một câu: "Em không muốn cười hả?"

"A?" Hạng Tây ngẩn người, vốn cậu đang rất vội, Trình Bác Diễn vừa nói như vậy, cậu lại nhớ đến bộ dạng Trình Bác Diễn xoay nửa vòng rồi té xuống sàn. Sau đó thì làm sao cũng không nhịn được, ngồi xuống sàn bắt đầu cười, cười đến mức không dừng lại được.

"Lúc bị xoay vòng tôi đã muốn cười rồi." Trình Bác Diễn ngẩng đầu nhìn cậu: "Có biết tôi đang nghĩ đến câu gì không?"

"Nghĩ gì?" Hạng Tây vừa cười vừa hỏi.

"Nhảy đi Tiểu Phu Diễn..." Trình Bác Diễn đứng lên, vỗ vỗ quần.

(*): Nhảy đi Tiểu Phu Diễn: Phu Diễn là hồi xưa em đọc sai tên anh (phu diễn: có lệ). Đoạn này chắc lấy cảm hứng từ tựa phim Nhảy đi Ashin.

Hạng Tây vẫn cười đến khi Trình Bác Diễn vào phòng cầm quần áo chuẩn bị đi tắm mới dừng lại, mặt cũng đau luôn.

"Thật là có thể cười." Trình Bác Diễn nói.

"Có bị té trúng chỗ nào không?" Hạng Tây đi đến bên cạnh anh, xốc quần áo anh lên kiểm tra.

"Không có, tôi vừa xem qua rồi." Trình Bác Diễn vỗ vỗ đầu cậu: "Em sao đột nhiên lại chạy tới đây, cũng không gọi điện thoại cho tôi, nói chuyện với Lục lão tiên sinh thế nào rồi?"

"A, em cười đến quên mất." Hạng Tây vỗ mông Trình Bác Diễn một cái, nâng cao giọng: "Anh đoán xem! Nếu không anh tắm trước đi, tắm xong rồi đoán!"

"Còn cần đoán sao?" Trình Bác Diễn nhìn giọng nói và cả lông mày cũng nhướng lên của cậu: "Người ta nhận em rồi?"

"Đúng vậy! Ha!" Hạng Tây hưng phấn vỗ vỗ tay: "Thế nào! Có phải là anh không nghĩ tới đúng không! Dù sao em cũng không nghĩ tới! Ông ấy còn mời em uống trà, lại hàn huyên một lát rồi em mới đi!"

"Thật? Lợi hại như vậy?" Trình Bác Diễn niết niết cằm cậu. Tuy rằng từ vẻ hưng phấn của Hạng Tây có thể đoán ra được kết quả, nhưng chính tai nghe được, anh vẫn không nhịn được mà nở nụ cười: "Em nói như thế nào? Trò chuyện cái gì? Ông ấy có kiểm tra em cái gì không?'

"Không có!" Hạng Tây đi lại hai vòng trong phòng khách, lại lấy ly qua rót nước uống một hơi: "Chỉ hỏi em vì sao muốn học, sạo lại theo ông ấy học, còn hỏi em thấy chuyện uống trà như thế nào! Em nói em vì tiền nên học, cảm thấy ông ấy không phải đang biểu diễn mà là đang uống trà, thật thoải mái mà uống trà, không cần tạo dáng uống trà như thế nào, trình tự uống trà ra sao, tất cả chỉ vì việc uống trà thôi..."

Hạng Tây rất hưng phấn, nói cả chuỗi, cũng không tạm dừng, nói cũng có chút hỗn loạn. Trình Bác Diễn không cắt ngang cậu, chỉ cười nghe cậu nói, thậm chí không nói với cậu, cậu dùng sai ly uống nước rồi.

"Dù sao thì là sau này, tối thứ bảy và thứ tư em sẽ đến phòng trà của ông ấy. Ông ấy giảng trà cho em, dạy em, đại khái khoảng hai ba tháng, xem ngộ tính của em. Nếu học tốt, ông ấy có thể đề cử em đến một số trà trang!" Hạng Tây giơ tay vẫy thật mạnh trên không, thoáng nhướng lông mày với anh: "Thế nào!"

"Quá đỉnh!" Trình Bác Diễn cười đi qua ôm lấy cậu: "Cầm ly của tôi đi rửa đi." (coi tứk hông)

"Hả?" Hạng Tây cúi đầu nhìn ly trong tay mình, cười chạy vào phòng bếp: "Anh đúng là không cứu nổi nữa rồi, lúc này mà còn có thể phát hiện!"

"Phát hiện ra lâu rồi." Trình Bác Diễn theo vào phòng bếp, nắn nắn vai cậu: "Vậy sư phụ em có nói cần phải chuẩn bị gì không? Trà cụ lúc học, lá trà gì đó, có phí gì không?"

"Không có, đều không có, để tụi em đến đó là được, còn nói không cần ghi lại nữa, cũng không có gì cao thâm." Hạng Tây rửa ly: "Chỉ nói cái này chuyên tâm là được, cứ tự nhiên thôi, ông còn nói ông chọn người cũng không nói trà này cao cấp thế nào, chỉ chọn chân thật."

Hạng Tây nói xong cười ha ha hai tiếng, để ly qua một bên, chống tay vào bồn rửa thở phào một hơi: "Ông ấy thấy em chân thật, em chân thật sao? Ông lão không phải nhìn nhầm chứ?"

"Rất chân thật." Trình Bác Diễn từ phía sau ôm lấy cậu: "Nhưng cũng rất thông minh, rất có năng lực."

"Anh khen em còn cố gắng hơn rửa tay nữa." Hạng Tây nhích gần ra sau.

"Tôi đi tắm." Trình Bác Diễn đẩy đẩy cậu.

"Em cũng không mắc bệnh sạch sẽ." Hạng Tây cúi đầu: "Em cảm thấy, nếu không quen biết anh, không biết bây giờ em là cái dạng gì rồi, sao dám nghĩ đến có được một bước như ngày hôm nay."

"Về sau không cần nghĩ nữa." Trình Bác Diễn hôn vào gáy cậu một cái: "Em hiện tại đã quen biết tôi, còn rất quen thuộc."

- HẾT CHƯƠNG 55 -

Trời ơi vỗ mông đồ, ôm sau lưng rồi hôn gáy, xỉu ư