Chương 45

Hộp đã hết đồ ăn rồi, nhưng bên trong còn có một chút dấm và ớt bột, cả đống ấy đều đập vào mặt tên kia, sau đó chảy vào cổ áo.

Tên đó theo quán tính dừng bước, gào lên một tiếng, Hạng Tây thuận tay đem hộp mì trộn còn chưa ăn đập qua, lần này vẫn đập qua rất chuẩn, ngay mặt.

Mì không còn nóng, nhưng hắn bị dọa sợ không nhẹ, lại la lên một tiếng.

Hạng Tây nhân cơ hội xông qua hung hăng đẩy hắn một cái, từ nhỏ đến lớn khi gặp lúc đánh đấm nhau, nếu không chạy thì cậu đều đẩy người, bởi vì cậu gầy.

Vừa đυ.ng một cái, vốn ban đầu trọng tâm tư thế nhảy đến của tên kia đã không vững, chân liền bị trượt, té lăn ra đất.

Hạng Tây còn nghĩ đi tới đạp thêm một đạp vào mặt hay bụng hắn, nhưng hai tên đồng lõa theo sau đã đến trước mặt, vừa thấy tên này bị ngã, đã nhảy lên phóng đến, cánh tay vung đến mặt Hạng Tây.

Lúc Hạng Tây lùi lại phía sau tránh đi thì nhìn thấy trên tay hắn cầm một miếng gạch vỡ, nhất thời hoảng sợ, nếu lúc nãy bị đập vào mặt, vậy thì cậu bị hủy dung rồi.

Xe Trình Bác Diễn đã chạy đến đây, cậu xoay người vắt chân lên mà chạy qua hướng xe tới, vì phòng ngừa mấy tên đuổi theo phía sau đập miếng gạch kia vào gáy mình, cậu vừa chạy vừa cúi người.

Nếu Trình Bác Diễn không ở đây, cậu có lẽ cũng phải chạy, cậu thường không muốn dây dưa với người khác, có thể chạy thì chạy, một chọi một hơn phân nửa cậu sẽ chịu thiệt, huống chi là một chọi ba.

Tuy rằng để cho Trình Bác Diễn nhìn thấy cậu lại chọc lấy phiền toái đánh nhau với người ta, nhưng lúc này Trình Bác Diễn và xe của anh, là bến cảng an toàn của cậu.

"Mở cửa!" Cậu vừa chạy vừa gào lên một tiếng, tiếp đó vai phải liền bị thứ gì đó đập trúng, cậu lảo đảo một bước, mẹ nó là cái cục gạch kia: "Tao đệch!"

Trình Bác Diễn mở khóa cửa xe, lúc Hạng Tây kéo cửa xe nhảy lên ghế phó lái, anh xuống xe.

"Lái xe đi đi!" Hạng Tây ở trong xe gọi: "Anh còn đi xuống làm gì vậy!"

Trình Bác Diễn không để ý đến cậu, vòng đến đầu xe, đạp vào tên cầm gạch lúc nãy một cái, hắn gập người té ngã ra đất, tiếp đó anh lại vung tay đánh hắn, tên còn lại cầm thứ gì đó trên tay đánh về phía mặt Trình Bác Diễn, Trình Bác Diễn nghiêng người tránh ra.

Một khối không biết là đất hay xi măng đập vào cửa xe bên phía phó lái.

"Tao đệch!" Hạng Tây nhất thời nổi giận, thò tay chuẩn bị mở cửa xuống xe.

Vừa mở cửa ra một khe nhỏ, Trình Bác Diễn đã bắt được cổ áo phía sau của tên kia, tiếp đó hung hăng kéo về phía sau, hắn lảo đảo bị quăng về hướng cửa xe.

Hạng Tây nhanh chóng đóng cửa xe lại, hắn ta liền bị đập vào cửa.

Không đợi tên kia kịp bò lên, Trình Bác Diễn đã xách tên lúc nãy bị đá té xuống đất lên, ném vào cửa xe, hắn trực tiếp té xuống trước mặt tên kia, phía sau lưng lại đập vào cửa xe lần nữa.

Trong suốt quá trình cho kẻ trước hy sinh kẻ sau tiếp bước vào cửa xe, Trình Bác Diễn một câu cũng không nói, cho đến khi tên đầu tiên bị đánh mới rồi chạy tới, anh mới rống lên một câu: "Còn đến nữa?"

Tên đó dừng bước.

"Cút!" Trình Bác Diễn xoay người trở lại cạnh xe, kéo cửa ra.

"Có cán trúng bọn nó không?" Hạng Tây thấy anh định chạy xe đi, nhanh chóng nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Không đâu." Trình Bác Diễn không vào số, đạp chân ga, động cơ nháy mắt nổ máy.

Hai tên còn đang chất đống bên cửa xe vội vàng bò lết qua một bên.

Trình Bác Diễn lúc này mới vào số, chiếc xe lao nhanh vào con đường không có đèn.

"Đệch." Hạng Tây quay đầu nhìn, mấy tên kia rất nhanh đã bị bỏ lại rất xa không còn thấy nữa: "Cái đám ngu ngốc!"

"Sao lại như vậy?" Trình Bác Diễn hỏi: "Quẹo bên nào?"

"Quẹo phải, chạy lên trước rẽ trái cái lầu tàn nhất là được." Hạng Tây chỉ đường, nói đến chuyện này lại có chút tức giận: "Em mới đi ăn ở quán Shaxian, cái tên có vẻ ngoài mẹ nó như cái bô kia chiếm hết mấy cái ghế, em lấy một cái ngồi, vậy mà còn đuổi theo, tiếc quá mì của em còn chưa ăn nữa...Lúc nãy em còn tưởng anh lại muốn tháo khớp tay nữa chứ, nhưng mà đập vào cửa xe cũng đủ thích!"

Trình Bác Diễn không nói gì, theo đường Hạng Tây chỉ mà chạy đến dưới lầu, ở đây cũng không có chỗ đỗ xe, cho dù có cũng không thể nhìn rõ là chỗ nào, đèn đường còn không có mà.

Anh tìm chỗ đất trống đỗ xe lại, kết quả xe lại cọ vào một cục đá không thấy rõ nằm trên đường.

"A!" Hạng Tây hoảng sợ, nhấp nhổm trên ghế ngồi, đẩy cửa xe ra là nhảy xuống luôn.

"Không sao." Trình Bác Diễn đỗ xe lại phía sau, rồi xuống xe.

"Bị quẹt xước rồi! A!" Hạng Tây đau lòng khom lưng nhìn đầu xe: "Làm sao đây?"

"Xước xước thôi." Trình Bác Diễn không đến xem, xoay người nhìn vào cái cổng tối như mực: "Là lầu này sao?"

"Vâng." Hạng Tây lấy di động mở đèn pin chiếu sáng: "Xe anh..."

"Chuyển nhà đi, em đừng ở đây nữa." Trình Bác Diễn đi vào hành lang.

Hạng Tây theo phía sau anh một hồi mới nhỏ giọng nói: "Thực ra cũng được, ban ngày tốt lắm."

Trình Bác Diễn không lên tiếng, khi bước lên lâu chân anh va vào một đống không biết là thứ gì, anh hít vào một hơi.

"Đυ.ng vào chỗ nào rồi?" Hạng Tây xấu hổ sờ vào chân anh, lại cầm điện thoại dọi về trước: "Để em đi phía trước cho."

"Không sao." Trình Bác Diễn kéo tay cậu (đang sờ chân anh) ra, để cậu đi lên trước.

Lên lầu, phòng của hai người Lưu Viễn Bình còn tối đèn, chưa có ai về, Hạng Tây lấy chìa khóa ra mở cửa phòng của mình, vỗ tay lên tường một cái bật đèn lên: "Phòng này là của em."

"Ừm." Trình Bác Diễn đi theo phía sau cậu vào trong phòng, rồi xoay người đóng cửa lại.

"Hơi nhỏ." Hạng Tây đem quạt điện để lên cái ghế duy nhất trong phòng rồi ấn nút: "Ngồi trên giường đi."

"Đây là WC?" Trình Bác Diễn chỉ vào cửa WC đang đóng.

"Vâng, WC, phòng tắm, chỗ rửa mặt đều ở trong đó." Hạng Tây gật gật đầu.

Trình Bác Diễn đưa tay qua đẩy cửa, Hạng Tây nhanh chóng cản anh lại: "Đừng nhìn, WC đó."

"Em không dùng WC sao?" Trình Bác Diễn hỏi.

"Dùng chứ, em tất nhiên là dùng rồi." Hạng Tây trừng mắt nhìn: "Em trong mắt anh không đến mức như vậy chứ?"

"Vậy có gì không thể nhìn?" Trình Bác Diễn đẩy cửa ra, nhìn vào bên trong, ngay sau đó liền nhíu mày.

WC được dọn dẹp cũng sạch sẽ, cũng không có mùi gì, nhưng từng vết ố vàng trên tường dưới đất cùng với tường tróc nhìn rất...

"Đã nói đừng nhìn mà." Hạng Tây đóng cửa lại, lại chỉ vào giường: "Ngồi đi, cứ tùy tiện ngồi thôi không cần thay quần đâu."

Trình Bác Diễn nhìn cái giường, ngồi ở mép giường, rồi quay đầu nhìn điều kiện trong phòng thở dài: "Tiền thuê nhà rẻ như vậy không phải là không có lý do."

"Anh ăn cơm chưa?" Hạng Tây cầm di động: "Chưa ăn thì chịu một lát, qua tám giờ rưỡi quán Shaxian sẽ giao cơm, em gọi ông chủ giao ít đồ đến."

"Không ăn đâu." Trình Bác Diễn nói: "Tôi ăn bánh mì rồi, cũng không có khẩu vị gì."

"Em còn chưa ăn no mà, mì của em cũng ném đi rồi." Hạng Tây sờ sờ bụng: "Anh muốn gọi một l*иg tiểu long bao không, dù sao em cũng gọi ông ấy giao đồ mà."

"...Vậy sủi cảo đi." Trình Bác Diễn nói.

"Vâng." Hạng Tây cúi đầu bấm số: "Lý tổng, Tôi tiểu Triển đây, chút nữa chú giao ít đồ ăn tới chỗ tôi nhé, sủi cảo, mì trộn, mì xào,..."

"Nè, em là heo hả?" Trình Bác Diễn nghe cậu nói một chuỗi, nhịn không được mà nói một câu.

Hạng Tây cười cúp điện thoại: "Cũng không bao nhiêu mà."

Căn phòng này rất nhỏ, nếu không tính diện tích của giường với WC, khoảng trống duy nhất có thể cho người di chuyển chính là từ giường đến cửa, Trình Bác Diễn ngồi trên mép giường, chân duỗi ra phía trước, xem như chắn hết con đường này.

Tuy rằng hiện tại Hạng Tây không cần đi qua đó, nhưng tựa vào bên bàn, mặt đối mặt với Trình Bác Diễn như vậy lại khiến cậu có chút khẩn trương.

Lúc ở trong nhà Trình Bác Diễn, khoảng cách giữa hai người so với ở đây còn gần hơn rất nhiều, nhưng không gian lớn nhỏ lại không giống nhau, lúc chờ đợi như vậy cảm giác cũng không giống.

Trình Bác Diễn không nói gì, cậu nhất thời cũng không tìm ra chuyện gì có thể nói, mấy mét vuông trong phòng nhỏ này bởi vì yên tĩnh mà không khí đột nhiên có phần ám muội không thể nói rõ.

Hạng Tây bỗng nhiên nghĩ đến câu nói muốn sờ chân cậu trên weibo kia, theo bản năng mà tiếp tục vỗ nhè nhẹ trên đùi của mình.

"Tôi giúp em lắp máy tính đi." Trình Bác Diễn nhìn cậu một cái, rồi đứng lên xoay người.

"À!" Hạng Tây vẫn tựa vào trên bàn, vừa nghe lời này liền nhanh chóng đứng thẳng dậy, xém chút nữa là xáp lại một chỗ với Trình Bác Diễn, cậu nhường qua bên cạnh: "Được."

Bên cạnh là ghế dựa để quạt điện, cậu vừa né qua, quạt điện đặt trên ghế dựa liền bị đυ.ng ngã, quạt điện kẹt trong khe giữa cái ghế và cái giường, vừa kêu cành cạch vừa ương ngạnh quạt gió.

"A đệch!" Hạng Tây vội vàng đưa tay qua nhấc quạt điện lên.

Trình Bác Diễn xoay tay lại đập lên tay cậu, một tiếng chát giòn vang.

Hạng Tây hoảng sợ, cái đánh này không nhẹ, cậu để quạt điện lên giường rồi la lên: "Làm gì vậy!"

"Đã nói còn để tôi nghe được (chửi thề) tôi sẽ đánh em." Trình Bác Diễn không nhìn cậu, cầm màn hình xoay lại, rồi cầm dây cap bên cạnh khom lưng nghiên cứu: "Mới nãy ở trên xe, tôi đều nhịn hết."

"Em..." Hạng Tây đặt quạt ở mép giường xong, cho thổi vào Trình Bác Diễn, lại chà xát cánh tay, tay nhanh chóng đỏ lên một mảng nhỏ: "Anh nặng tay vậy!"

"Vô nghĩa, tay tôi toàn xử lý xương đùi*." Trình Bác Diễn lấy dây cap cắm vào màn hình: "Không nặng một chút thì em không nhớ lâu."

(Quỳ xuống gọi daddy. Trên weibo Tây Tây toàn gọi bác sĩ là "ba ba" thôi, hồi bác sĩ chọc "Cùng ba đi siêu thị" ấy :v)

(*): Nguyên văn: 大棒骨: tên weibo bác sĩ. Mình edit là khúc xương lớn, nhưng tìm hình thì thấy chắc là xương đùi??? Mình không rành lắm nên bạn nào biết thì cmt giúp mình nh, iu <3

Vừa nói tới xương đùi, Hạng Tây lập tức vui vẻ, nằm lên giường, cười đến nửa ngày: "A, em xem weibo của anh, buồn cười lắm luôn, anh bình thường đều nghĩ cái gì vậy."

"Nghĩ mấy cái weibo này ngàn vạn lần đừng bị đồng nghiệp nhìn thấy." Trình Bác Diễn xách thùng CPU lên bàn, cái bàn này quá nhỏ, thùng CPU nếu để xuống dưới chân thì không có chỗ để, chỉ có thể để ở trên bàn.

"Cái mới nhất của anh... anh làm sao biết em sẽ tìm weibo của anh?" Hạng Tây nhìn lên trần nhà vẫn tiếp tục cười.

"Tôi ngay cả tên cũng nói rồi, em không xem mới là lạ, tôi còn biết em nhất định sẽ xem từ đầu đến cuối một lần." Trình Bác Diễn đem mấy dây cap trên bàn đều cắm vào máy tính, con chuột, bàn phím đều gắn xong: "Bàn phím này... ghê quá đi mất..."

Hạng Tây cười được một nửa thì không còn thanh âm, Trình Bác Diễn nói biết cậu sẽ xem một lần từ đầu tới cuối... Cậu đúng thật là xem hết, hơn nữa nghe ý tứ những lời này của Trình Bác Diễn, đại khái cũng biết cậu sẽ nhìn thấy cái weibo sờ chân kia...

Đệch! Người này không chỉ lưu manh!

Da mặt còn rất dày đó!

"Em... nhìn thấy cái kia..." Hạng Tây không biết vì sao mình lại nói đến cái weibo kia, đại khái là vì xấu hổ, nên tìm đề tài: "Em nghĩ anh lúc giải phẫu thấy chân người đều muốn... sờ ha."

"Tôi bị thần kinh chắc, cái đó cũng phải xem là chân gì." Trình Bác Diễn lấy cap mạng qua gắn vào, sau đó ấn khởi động máy: "Rất nhiều lần giải phẫu, đều là chân của mấy ông bà, cô chú thôi."

Hạng Tây một bên xấu hổ, một bên lại phun ra một câu: "Vậy nếu là chân của người trẻ tuổi thì sao?"

"Em xem tôi còn nói muốn sờ ai?" Trình Bác Diễn nói rồi xoay người quỳ một chân xuống giường, từ trên cao nhìn xuống cậu: "Không phải là em sao."

Hạng Tây há miệng thở dốc không nói nên lời, mở mắt thật to nhìn Trình Bác Diễn.

Trình Bác Diễn nhìn cậu một lát, gập người lại, một bàn tay chống bên đầu cậu, cúi đầu nhìn vào mắt cậu: "Em hình như không tức giận?"

Thanh âm Trình Bác Diễn rất thấp, mang theo một chút khàn khàn, tim Hạng Tây đột nhiên đập nhanh dần lên, loại cảm giác áp bách như bị Trình Bác Diễn ôm lấy này khiến cậu hô hấp có chút khó khăn: "A, em...không..."

"Tôi còn nghĩ em sẽ tức giận." Trình Bác Diễn cười cười.

"Em không giận, em chỉ cảm thấy..." Hạng Tây nghiêng đầu, tránh ánh mắt của Trình Bác Diễn: "Chỉ cảm thấy không khó chịu với anh."

Trình Bác Diễn không nói gì, tay nắm cằm xoay mặt cậu lại.

Hạng Tây cũng không biết hiện tại cảm giác của mình ra sao, tim đập đến mức đồ vật trước mắt cũng nhảy loạn lên, trong não sự xấu hổ và lo lắng va chạm loạn xạ với nhau.

Mắt không dám nhìn vào mặt Trình Bác Diễn, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào bức tường bên cạnh, gần như không có thời gian tìm hiểu Trình Bác Diễn đang muốn làm gì.

Đợi đến khi cảm nhận được hô hấp của Trình Bác Diễn, thì Trình Bác Diễn đã nắm cằm cậu hôn xuống, trên môi chỉ cảm thấy một mảnh ướŧ áŧ ấm áp, đã bị Trình Bác Diễn áp xuống hoàn toàn.

Cậu ngạc nhiên mở tròn mắt, phản xạ có điều kiện nâng tay đẩy vai Trình Bác Diễn.

Trình Bác Diễn đè tay cậu lại, lúc cậu còn chưa phục hồi lại tinh thần từ trong khϊếp sợ, đầu lưỡi đã nhẹ nhàng cạy răng nanh cậu ra, dò xét đi vào.

Trong nháy mắt này, cả người Hạng Tây đều bị hãm trong mê muội, không còn nghe thanh âm gì nữa, cũng không thấy rõ được xung quanh, tất cả cảm giác còn lại là đầu lưỡi của Trình Bác Diễn đang nhẹ nhàng quấn giữa môi răng cậu.

Khi đầu gối Hạng Tây gập lại đập vào dưới sườn Trình Bác Diễn, anh đau đến mức xém chút nữa là khống chế không được mà cắn vào lưỡi Hạng Tây.

Khi nới lỏng tay ra khỏi Hạng Tây, anh thấy được biểu tình mờ mịt mà hỗn loạn trên mặt Hạng Tây, cùng ánh mắt trợn tròn.

Trình Bác Diễn mày điên rồi.

Đây là phản ứng đầu tiên của anh, nhưng lúc nhanh chóng đứng dậy rồi nhảy ra khỏi giường, phản ứng thứ hai cũng không có.

Mày điên rồi.

Mày điên rồi.

Điên rồi.

Cũng chỉ có một ý nghĩ gào thét bên tai.

Trình Bác Diễn nhéo nhéo ấn đường, dựa vào tường, nghĩ nên giải thích cho Hạng Tây về hành vi giở trò lưu manh hết lần này đến lần khác của mình như thế nào.

Hạng Tây cũng không nói gì, cứ gập một chân nằm trên giường như vậy, quạt điện không biết bị đυ.ng vào khi nào đã chuyển hướng thổi về phía Hạng Tây.

Quần áo của cậu bị thổi từng chút từng chút phồng lên, có thể nhìn thấy cái bụng đang phập phồng vì hô hấp bất ổn.

"Trên tường chắc không được sạch lắm đâu." Hạng Tây rốt cuộc mở miệng nói một câu.

Trình Bác Diễn lập tức thẳng lưng, rời khỏi mặt tường.

Hạng Tây lại trừng trần nhà không lên tiếng.

"Hạng Tây." Trình Bác Diễn do dự một chút, đi đến bên giường: "Tôi..."

"Anh đây đến cùng là muốn làm gì vậy?" Hạng Tây không nhìn anh, mắt vẫn hướng lên trên không biết đang nhìn chằm chằm vào chỗ nào, thanh âm nói chuyện có chút run run.

Ngữ khí và giọng điệu đều khiến trong lòng Trình Bác Diễn như bị thứ gì nện vào, anh khe khẽ thở dài.

Đến cùng là muốn làm gì?

Trình Bác Diễn không biết phải nói thế nào, là xúc động? Động kinh? Hay là... thích?

Phản ứng của Hạng Tây rõ ràng là còn chưa thể tiếp thụ được, chữ "thích" của Trình Bác Diễn nói không nên lời, anh sợ nếu nói ra Hạng Tây sẽ bởi vì cảm kích và ỷ lại cho đến giờ mà không thể cự tuyệt.

Nhưng nếu không nói, trong chốc lát anh lại không tìm ra được lý do thích hợp giải thích hành vi của mình.

Đột nhiên có chút tức giận.

Không thể nói rõ được là vì cái gì, chỉ cảm thấy rất phiền muộn.

Hai người lại rơi vào tĩnh lặng, trong phòng chỉ còn lại tiếng máy quạt và tiếng từ thùng CPU phát ra ong ong, có chút nặng nề, khiến người không thể thở nổi.

Trình Bác Diễn không biết ngẩn ngơ đến bao lâu, ngoài phòng đã vang lên tiếng bước chân, tiếp đó có người gõ vài cái lên cửa: "Đưa cơm đây!"

"A." Qua hai giây Hạng Tây mới lên tiếng thật vang dội, nhảy từ trên giường lên, đi qua mở cửa.

"Bây giờ đưa tiền luôn hay để lần sau đến rồi đưa?" Ông chủ đứng ở ngoài cửa, đem vài hộp đồ ăn đến tay Hạng Tây.

"Hiện tại đưa chú luôn, vừa lúc có tiền lẻ." Hạng Tây lấy tiền trong túi ra.

Sau khi ông chủ rời đi, Hạng Tây đóng cửa lại, đem cả bịch lớn để lên giường, mở vài hộp ra nhìn thử, đem hộp sủi cảo ra, lấy thêm đôi đũa chọc phía trên, đưa cho Trình Bác Diễn.

Trình Bác Diễn muốn nói bịch kia có dầu hay không mà để lên giường chứ? Còn muốn nói chọc đũa lên hộp là không thích hợp...

Cuối cùng cái gì cũng không nói, rút đũa ra rồi cứ vậy mà đứng sát tường ăn.

Trong lòng rất phiền muộn, lại cảm thấy đau lòng Hạng Tây cứ bị mình hết lần này đến lần khác làm cho sợ hãi mờ mịt không biết phải làm sao, sủi cảo ăn vào trong miệng cơ hồ không có mùi vị gì, còn có chút nuốt không trôi.

Hạng Tây im lặng ăn hết mấy thứ còn lại, ăn rất nhanh, cơ bản là ăn xong cùng lúc với Trình Bác Diễn.

Cậu xếp hộp vào lại cái bịch to, khi đưa bịch đến trước mặt Trình Bác Diễn ý bảo anh để cái hộp vào, Trình Bác Diễn lấy cái bịch qua, vừa bỏ hộp vào vừa nói: "Máy tính có thể dùng rồi, có vấn đề gì thì gọi điện cho tôi, tôi trước... về đây."

"À." Hạng Tây lên tiếng, đứng sững sờ trước màn hình máy tính.

"Hạng Tây." Trình Bác Diễn mở cửa phòng ra: "Tôi không phải giở trò lưu manh, cũng không phải..."

"Em biết mà." Hạng Tây cắt ngang lời anh.

"Về sau tôi sẽ không như vậy nữa, tôi cam đoan." Trình Bác Diễn nói.

Hạng Tây không lên tiếng.

Trình Bác Diễn ngập ngừng, rồi mang theo bịch đựng hộp không ra ngoài, đóng cửa lại.

Nghe được tiếng đóng cửa, Hạng Tây lại nhìn máy tính sửng sờ một lát, rồi đặt mông ngồi thật mạnh xuống giường.

Cậu không biết Trình Bác Diễn xảy ra chuyện gì.

Cũng không rõ chính mình xảy ra chuyện gì.

Cậu không biết mình có tức giận hay không, đến cùng là cảm thấy như thế nào, hoàn toàn nói không rõ, chỉ cảm thấy Trình Bác Diễn giải thích cũng được mà không giải thích cũng không sao, cậu đều cảm thấy rất bế tắc.

Tắc ở đâu, lại không thể nói rõ.

Cực kỳ buồn bực.

Tắm cũng lười, máy tính cũng không muốn chơi, tắt máy tính xong cởϊ qυầи áo trên người ra, liền nằm sấp trên giường nhắm hai mắt lại.

Ngủ lúc nào, ngủ thế nào cũng không nhớ rõ, nhưng tỉnh thế nào, tỉnh lúc mấy giờ cậu ngược lại lại rất rõ ràng.

Quạt điện thổi vào người, trên người vẫn một thân mồ hôi.

Nửa đêm, hai giờ bốn mươi ba phút, bởi vì mơ thấy Trình Bác Diễn mà tỉnh lại.

Cậu không phải mới một lần mơ thấy Trình Bác Diễn, nhưng lần này lại làm cậu tỉnh dậy.

Trình Bác Diễn thấp giọng nói chuyện bên tai, môi xẹt qua vành tai cậu, hôn cậu, tay nhẹ nhàng vuốt ve chân cậu, cuối cùng dừng lại ở bộ vị (bộ phận) đó.

Hưng phấn.

Loại hưng phấn không thể khống chế này mang đến du͙© vọиɠ quỷ dị khiến cậu ngay lúc bùng nổ thì đột ngột mở mắt, cái loại cảm giác chân thật đan xen với tưởng tượng vẫn còn lưu lại, thậm chí hô hấp dồn dập vẫn còn chưa bình ổn lại được.

Cậu sửng sốt rất lâu, trên người mồ hôi tuôn ra rất khó chịu, vậy nên cậu rời giường vào WC tắm rửa một cái.

Tắm rửa xong, cơn buồn ngủ vốn không bao nhiêu dứt khoát hoàn toàn chạy đi mất.

Cậu trừng mắt nhìn chằm chằm vào cửa sổ không kéo màn, mãi đến khi tia sáng đầu tiên của bình minh xuất hiện.

Không biết là do không ngủ được hay là do nghĩ quá nhiều, lúc đi làm cậu có chút mơ hồ.

Sáng sớm lúc thay quần áo lao động, cậu sửng sốt nhìn vào nhãn tên hình con gấu Trình Bác Diễn giúp cậu may lên một hồi lâu, Vu Bảo Toàn ở bên cạnh kêu cậu mấy tiếng cậu mới phục hồi lại tinh thần.

Sáng lúc giúp làm thu ngân tìm tiền sai đến hai lần, may mắn bên cạnh không có đồng nghiệp, nếu không cậu sẽ ngượng chịu không nổi mất, buổi chiều cũng không dám tiếp tục thu ngân nữa, sợ lại làm sai.

Cũng giống như lần trước, Trình Bác Diễn không liên lạc với cậu, liên tục ba ngày, đều không liên lạc với cậu một lần.

Nhưng cậu lại cảm thấy không giống với lần trước.

Cậu cảm thấy lần này hẳn Trình Bác Diễn sẽ không liên lạc với cậu nữa, là vì nguyên nhân của chính Trình Bác Diễn, hay là vì ngày đó cậu đập đầu gối vào Trình Bác Diễn, cậu không biết.

Nhưng mà chắc là đầu gối đập vào đau lắm, chủ yếu là vì tư thế đó rất dễ dùng lực, vừa nhấc chân đã đập lên rồi.

Weibo của Trình Bác Diễn cũng không cập nhật bài mới, cậu trộm xem vài lần, mỗi lần đều thấy bài mới nhất là cái "Chào buổi chiều Tiểu Tây Tây" kia.

Cậu đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.

Buổi tối ngày thứ tư, cậu lại mở weibo Trình Bác Diễn ra, vẫn là Chào buổi chiều Tiểu Tây Tây.

Nhưng trước đây có 8 bình luận thì giờ biến thành 9 cái.

Hạng Tây nhấn vào phần bình luận, thấy được cái bình luận mới nhất.

Tại sao nhắn tin trên QQ anh không trả lời em? Nhớ anh lắm đó.*

(*)Edit theo cách nhìn của Hạng Tây, còn lại chưa biết bạn này vai gì :))

Tay cầm chuột của Hạng Tây run lên, có một loại lửa giận không thể hình dung được đột nhiên vụt lên.

Cậu mở weibo cái người tên "Anh có đôi chân dài*" ra.

(*)Nguyên văn: 哥有大长腿 - có acc weibo nhưng không có bài viết nào hết :<

Đệch! Cái tên kinh tởm như vậy không sợ mọi người thấy sẽ nôn sao!

Weibo của Chân dài không có nội dung gì, tất cả đều là chia sẽ ảnh của đàn ông, thêm câu liếʍ màn hình này kia, Hạng Tây xem cả người đều khó chịu.

Không cần phải nói, gã này là một loại với Đàm Tiểu Khang.

...Vì sao không nói là cùng một loại với Trình Bác Diễn?

Ai mà biết chứ!

Xem hết một trang, khi Hạng Tây chuẩn bị tắt cái weibo này đi, đột nhiên thấy được phía bên trái trang.

Người bạn đang theo dõi cũng đang theo dõi người này (1)*

(*)Chú thích cuối chương.

Phía dưới rõ ràng là avatar lá cây màu xanh của Trình Bác Diễn.

-Khúc xương lớn-

Hạng Tây ngẩn người, cậu còn chưa quen cách sử dụng weibo, lúc trước làm sao để bình luận còn không biết dùng, cậu lăn qua lăn lại bên này bên kia cả nửa ngày, cuối cùng xác định, Khúc xương lớn với Chân dài là theo dõi lẫn nhau.

Chân dài.

Chân dài!

Hạng Tây đánh một cái lên phía trên thùng CPU.

"Cút mẹ nó đi chứ chân dài!" Cậu rống lên một tiếng.

Không biết thứ gì trong thùng CPU đầu tiên kêu lên hai tiếng tích tích, tiếp đó lại kêu lên như tiếng ù tai, Hạng Tây khó chịu, lại đập một cái nữa lên thùng CPU.

Thùng CPU lung lay, không còn tiếng kêu loạn xạ nữa, nhưng đồng thời những gì trên màn hình cũng biến mất.

Tắt máy.

Hạng Tây ngẩn người, lấy ngón tay chọc vào nút khởi động, không có phản ứng, lại chọc vào một cái, vẫn là không có phản ứng, cậu nhất thời nóng nảy, chọc vào nút khởi động liên hồi hơn mười lần, CPU vẫn giống như một tên chân dài im lặng khoanh chân ngồi trên bàn như cũ, không có bất cứ động tĩnh gì.

Hỏng rồi?

Hạng Tây thất thần ngồi trước bàn, không biết nên làm sao bây giờ.

- HẾT CHƯƠNG 45 -

_______________________________

(*)Người bạn đang theo dõi cũng đang theo dõi người này (1)

Đây là giao diện weibo, mình đang mở vào nick của Tây Tây. Cái vòng màu xanh lá là "Người bạn đang....này". Có nghĩa là trong list những người mình follow thì chỉ có (1) acc của bác sĩ đang follow acc của Hạng Tây. Như kiểu gợi ý là bác sĩ đang follow người này nè bạn có muốn follow người này luôn không. Nếu trong list người mình theo dõi có thêm A B C follow acc của Hạng Tây thì ở cái vòng màu lá cây sẽ hiện là (4) rồi ở dưới là acc của bác sĩ, A, B với C.

Chế độ follow ở weibo cũng như trên Twitter á.

*Dịch weibo:

-Sẹo nhỏ cho ánh sáng-

Tháng 5, ngày 20 19:56 (Ngày lễ tình nhân bên Trung Quốc ư ư)

Em đang ở bãi đổ xe rồi!

@-Khúc xương lớn-

@-Sẹo nhỏ- Tan tầm rồi.

------------

-Sẹo nhỏ-

31-12-2019

Ra ngoài! Đón giao thừa!

------------

-Sẹo nhỏ-

31-12-2018

Ba ba đem tui đi trượt tuyết! (ba ba ở đây là anh bác sĩ á :)))

Đôi Đũa Lệch - Chương 45