Chương 30

Hạng Tây từng nói cậu không có bạn bè, đối với Trình Bác Diễn, lời này không nghi ngờ gì là nói thật, quen biết Hạng Tây lâu như vậy, anh tại lúc Hạng Tây giả vờ gây tai nạn lừa đảo gặp qua bạn của cậu, hay nói đúng hơn là đồng lõa của cậu, về sau này thì vẫn luôn lẻ loi một mình.

Tuy rằng quá khứ những người được gọi là bạn bè kia, không có thì không có vậy, nhưng Trình Bác Diễn vẫn thấy cậu sẽ cô đơn.

Bạn bè của mình, đoán chừng Hạng Tây cũng không có hứng thú, chỉ là cảm thấy trong thời gian này cảm xúc của Hạng Tây không quá tốt, anh nghĩ thời điểm một đám người tụ tập lại cậu ăn cơm uống rượu một chút có lẽ sẽ tốt lên một chút.

Cứ việc trên thế giới này có quá nhiều sự lực bất tòng tâm, nếu có thể vươn tay ra anh vẫn sẽ vươn tay, đối với thân phận không ra gì trước đây, Hạng Tây cũng không chấp nhận, vẫn luôn khát vọng được thay đổi, vì cảm thấy được những điều này, anh mới có thể (vươn tay) kéo một phen.

Đương nhiên... còn có nguyên nhân khác hay không, anh còn chưa nghĩ lại. (hint tới rồi mọi ngừi ơi :)))

Nhưng anh chỉ nói có tụ hội, cũng không nói cho Hạng Tây biết đây là tiệc sinh nhật của anh, anh sợ Hạng Tây sẽ vì quà cáp mà phát sầu.

"A?" Hạng Tây ngẩn người, im lặng một lát mới nói: "Anh cùng bạn bè ăn bữa cơm, em đi... không thích hợp lắm ha? Mọi người đều không biết em, hơn nữa chênh lệch cũng... quá lớn rồi, trò chuyện gì cũng đều không ổn."

"Chênh lệch gì?" Trình Bác Diễn hỏi.

"Chênh lệch à, chính là chênh lệch đó." Hạng Tây chậc một tiếng: "Giống như chệnh lệch giữa em với anh vậy đó, một bác sĩ đứng đắn trong bệnh viện hàng đầu cùng một chỗ với... người làm trong Shaxian."

"À, chênh lệch này sao, như vậy cậu vừa nói thật đúng là rất lớn." Trình Bác Diễn cười cười.

"Đúng vậy, cho nên..." Hạng Tây nói còn chưa dứt lời đã bị Trình Bác Diễn cắt ngang.

"Cho nên không phải chúng ta vẫn đang trò chuyện sao?" Trình Bác Diễn cười cười: "Từ mùa đông nói đến hiện tại đã là mùa hè rồi." (soft ư ư ;^;)

"...Đâu có giống nhau." Hạng Tây nở nụ cười: "Nếu không phải hai chúng ta gặp qua vài lần, lại thêm em mặt dày mày dạn để anh cứu em, còn đây tự dưng lại gặp em, anh có thể liếc mắt nhìn em một cái xem như ngày đó anh quá rãnh rồi."

"Cậu nếu rãnh thì đến đi, ăn một bữa cơm thì có sao, đương lúc giải nhàm chán." Trình Bác Diễn không nghĩ Hạng Tây sẽ để ý đến điểm này như vậy.

"Em... nghĩ lại đã." Hạng Tây do dự nói: "Em bận rộn như vậy, phải sắp xếp thời gian."

"Vậy cậu sắp xếp ổn thỏa rồi gọi điện cho tôi." Trình Bác Diễn nói.

Hạng Tây ngủ từ hôm qua đến giữa trưa hôm nay điện thoại Trình Bác Diễn gọi đến mới tỉnh, cầm điện thoại ngồi trên giường nửa ngày cũng chưa tỉnh lại.

Trình Bác Diễn thật sự là người tốt, bạn bè tụ tập vậy mà đều nhớ gọi cho cậu.

Hạng Tây thở dài, cậu rất muốn đi, nhìn thấy bạn bè của Trình Bác Diễn, trải nghiệm một chút những người không giống cậu này sinh hoạt như thế nào, sẽ trò chuyện cái gì, sẽ chơi cái gì...

Nhưng cậu không dám đi, không chỉ bởi vì chênh lệch quá lớn, mà còn sợ sẽ dọa Trình Bác Diễn.

Ở trên giường cầm điện thoại lật tới chơi nửa ngày, cậu vẫn không biết đến cùng có nên đi hay không, cuối cùng ném điện thoại qua một bên, trước đi rửa mặt đã.

Thời điểm chuẩn bị mở cửa ra ngoài, cậu nghe được ngoài cửa có tiếng bước chân hỗn loạn, trong lòng nhất thời căng thẳng, đứng yên không tiếng động sau cửa.

Cửa bị gõ vang, còn gõ rất lớn, Hạng Tây nghe tiếng tim mình đập thình thịch.

"Có người không?" Người bên ngoài lại gõ cửa vài cái: "Cảnh sát đây."

Cảnh sát? Hạng Tây dựa vào tường một chút, mẹ nó!

Cừa lại bị gõ vài cái, Hạng Tây đột nhiên có chút không chắc chắn, nếu là người của Bình thúc, khẳng định sẽ không dùng loại thân phận cảnh sát này lừa cậu mở cửa, người lăn lộn trong Triệu Gia Diêu ra có mấy kẻ nghe được là cảnh sát còn dám mở cửa...

"Không ở nhà sao?" Người vừa rồi nói chuyện nói một câu.

"Có thể là ra ngoài rồi mà tôi không để ý." Có người trả lời.

Thanh âm này Hạng Tây nhận ra, là tiếng của chủ nhà, ngày hôm qua đèn WC không sáng Hạng Tây còn vừa đi tìm ông, còn hàn huyên vài câu.

Thật sự là cảnh sát.

Hạng Tây trong nháy mắt ngây ngẩn cả người.

Cửa có mở hay không, đột nhiên còn khó hơn chuyện có đi ăn cùng Trình Bác Diễn hay không nữa.

Cảnh sát vì sao lại tìm đến cậu?

Là vì chuyện bên trong quán cơm nồi đất sao?

Bằng kinh nghiệm của Hạng Tây, trên lý thuyết không có khả năng lắm, loại gây sự đến cửa quậy phá này cảnh sát một ngày không biết gặp bao nhiêu lần, cũng không đả thương người, không có khả năng một mực tìm đến nơi này, lại nói chứng minh thư đều là giả, tìm người cũng không tìm được.

Vậy là vì cái gì, Man Đầu xảy ra chuyện sao?

Hay Lý Tuệ? (editor mất trí nhớ, mọi người chịu khó đọc lại :<)

Cũng không thể, cả hai người đều có quan hệ với Bình thúc, nếu cảnh sát có thể tìm đến nơi này, Bình thúc không có khả năng còn có can đảm gọi người đến quán cơm tìm cậu.

...

Đến cùng là vì cái mẹ gì chứ !

"Nơi này là ai ở?" Cảnh sát ở ngoài cửa hỏi.

"Một đứa nhỏ, tuổi không lớn, hẳn cũng là học sinh." Chủ nhà trả lời.

Hạng Tây vừa nghe những lời này, liền thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cảnh sát không phải là chủ đích đến để tìm cậu.

Cậu đưa tay mở cửa ra, xoa mắt dựa vào cửa, ngoài cửa thật sự là cảnh sát, hơn nữa có ba người, cậu nhìn thoáng qua, đem biểu tình chưa tỉnh ngủ trên mặt đổi thành sửng sốt: "Chuyện gì vậy?"

"Muốn tìm cậu giải thích chút chuyện." Cảnh sát đưa giấy chứng nhận (là cảnh sát) ra cho cậu nhìn.

Hạng Tây đưa cảnh sát vào phòng, cảnh sát vào phòng nhìn nhìn, lại mở cửa sổ ra trên dưới nhìn vài lần.

"Làm sao vậy?" Hạng Tây nhỏ giọng hỏi chủ nhà.

Chủ nhà cau mày, nửa ngày mới nói một câu: "Dưới lầu có người chết."

"A?" Hạng Tây lần này giật mình không phải là giả vờ, lắp bắp kinh hãi hàng thật giá thật.

Cảnh sát ở trong phòng nhìn một vòng, sau lại hỏi Hạng Tây mấy câu hỏi, người trẻ tuổi dưới lầu cậu có quen không, có từng gặp qua chưa, có nói chuyện chưa, có phát hiện hắn có gì dị thường hay không.

Hạng Tây đều lắc đầu, cậu căn bản không biết dưới lầu là ai ở, cậu ngay cả người cách vách còn chưa biết hết.

Cảnh sát hỏi xong mấy câu hỏi liền rời đi, chủ nhà cũng cau mày mặt đầy buồn bực đi xuống lầu.

Hạng Tây đi ra ngoài, cùng mấy người cùng lậu tụ lại một chỗ nhìn xuống dưới lầu, chính là căn phòng phía dưới cửa dăng dây màu, có thể nhìn thấy máu đọng trên đất, vài cảnh sát đứng ngoài cửa, bên trong có người đang chuyển một túi to chứa gì đó ra ngoài.

"Ai da..." Cô gái đã nấu mì cho bạn trai ở cách vách vừa thấy liền chịu không nổi, xoay người chạy về trong phòng.

Mấy nữ sinh ở tầng này đều rời đi, Hạng Tây cùng với mấy nam sinh khác cùng đứng nhìn, sau khi mấy người dưới lầu đều tản đi, mấy người bọn họ còn ở trên hành lang hàn huyên một chút.

Hạng Tây từ bọn họ hỏi thăm đại khái.

Người chết dưới lầu này là một cậu trai trẻ tầm hai mươi tuổi, đã ở đây gần một năm, thân thế hình như không tốt lắm, độc lai độc vãng, vẫn luôn không có ai thấy hắn có bạn bè hay thân thích đến gặp qua.

Người này trước đây không có công việc chính thức, vẫn luôn làm các loại việc vặt, phát tờ rơi, đẩy mạnh tiêu thụ rượu và các việc linh tinh khác*, thật sự khổ cực.

(*) Nguyên văn: 酒水推销之类按天结算的活儿

Vào sớm nay có người phát hiện cửa phòng của hắn mở toang, đi qua thì thấy, đã chết cứng rồi, máu chảy đầy đất, trong tay còn cầm con dao.

Là tự sát hay bị gϊếŧ còn chưa xác định được.

Mấy người nam sinh còn có tư có vị thảo luận, trong thanh âm nói chuyện đều mang theo hưng phấn.

Hạng Tây hút hết một điếu thuốc thì về trong phòng của mình, cửa phòng vừa đóng đã ngồi xuống giường, thời gian rất lâu cũng không nhúc nhích.

Một người xa lạ không quen biết chết đi, người này lẻ loi một mình thật sự quá thảm, ngày qua cũng thật không xong, cuối cùng chết cũng không được chết minh bạch.

Ngoài cửa vẫn còn tiếp tục thảo luận, không có người quan tâm người kia đến cùng đã gặp phải chuyện gì, chỉ bởi vì trong cuộc sống bình thường nay đã có đề tài có thể bàn tán trong thời gian dài.

Hạng Tây đột nhiên cảm thấy rét run.

Thật giống chính mình.

Một người, tự giãy dụa sống tiếp.

Ngày nào đó bị bệnh, bị thương, bị người đuổi đánh, chết rồi hay nửa sống nửa chết... ai sẽ biết đến, ai sẽ để ý?

Máy ảnh của Phương Dần có lẽ vẫn sẽ đối diện với cậu, cuối cùng mọi người nhìn ảnh chụp của cậu, thổn thức cảm khái, sau đó lật qua một trang khác.

Không.

Còn có người.

Vẫn là có một người.

Trình Bác Diễn.

Hạng Tây bật dậy, đi hai vòng trong phòng, lấy di động ném ở trên bàn qua gọi điện cho Trình Bác Diễn.

"Hửm?" Trình Bác Diễn tiếp điện thoại, nghe thanh âm là đang đi đường.

"Buổi tối thứ bảy phải không?" Hạng Tây hỏi.

"Đúng vậy." Trình Bác Diễn nói: "Cậu tới muộn một chút cũng không sao."

"Em có thể đi được." Hạng Tây nói.

"Tôi đi đón cậu, ở quán Saxian sao?" Trình Bác Diễn cười cười.

"Không, không." Hạng Tây nhanh chóng nói: "Anh đừng đến đón em, em tự mình đi là được."

"Sợ cậu không tìm được." Trình Bác Diễn nói: "Tôi tới nơi cậu ở đón cậu." (softtttt huhu)

"Vậy... cũng được." Hạng Tây do dự một chút: "Em ở ngã tư đợi anh."

Gác điện thoại, Hạng Tây vào WC, nhìn vào cái gương vỡ trên tường xem xét chính mình, lại đổi biểu cảm vài lần, cười, không cười, nghiêm túc, ngoan ngoãn, hòa ái dễ gần...

Mặt tạm được, dù sao cũng là như vậy.

Quần áo trên người có chút không được vừa lòng, hiện tại trời đã bắt đầu chuyển ấm, quần áo dày lúc trước Trình Bác Diễn mua cho cậu đều không thể mang được nữa, cậu liền đạo chợ đêm ở đây tùy tiện mua quần áo cho mình, đều chọn loại rẻ nhất, một thân cộng lại cũng chưa đến một trăm khối.

Bình thường tự mình làm cái gì cũng ổn, nhưng muốn cùng ăn cơm chung với bạn bè của Trình Bác Diễn, đồ trên thân này có chút khó coi, chủ yếu là hàng rẻ tiền chỉ cần nhìn có thể nhận ra ngay.

Tiền trong túi vẫn còn, vì vẫn luôn rất khống chế chi tiêu, tiền thuê nhà đều là Phương Dần ra, cho nên tiền cũng không giảm bớt, còn thêm một tháng tiền lương.

Cậu nghĩ nghĩ, cầm năm trăm ra, ở trên tay đếm hai ba lần, lại cầm ra hai tờ, rồi đếm lại hai lần, cũng ổn rồi ha, mua một cái quần một cái áo T-shirt, nhiều lắm thì mua thêm một cái áo khoác mỏng.

Còn giày... giày lúc trước cậu mang là loại giày lông, sau này đổi qua một đôi giày vải cho người lớn tuổi*, vừa nhẹ nhàng vừa thoải mái, nhưng mà lại khó coi.

(*) Nguyên văn 双老头儿布鞋

Cậu tính toán trong lòng, cuối cùng không đành lòng lấy thêm tiền ra, đủ rồi.

"Mẹ nó." Cậu nhìn tiền trong tay: "Máu chảy nhiều quá."

Thời điểm Phương Dần không mời mà đến, nhìn thấy dưới lầu chắn dây màu, nhất thời liền chạy lên, lúc vào cửa còn rất kích động xém nữa là ngã một cái.

"Xem anh kích động kìa, không phải đã nói là hai ngày nay đứng đến chỗ của tôi sao?" Hạng Tây khoang chân ngồi trên giường: "Anh thật mẹ nó chuyên nghiệp, đều thật ồn ào*."

(*)Nguyên văn: 给磕俩带响儿的吧

"Tôi không phải cố ý tới đây, thật là đi ngang qua, mới đi lên xem tình hình cậu có tốt hay không... dưới lầu xảy ra chuyện gì?" Phương Dần giơ máy ảnh ra: "Tôi còn thấy máu nữa."

"Một người không may chết rồi." Hạng Tây nói: "Cảnh sát đến một chuyến rồi đi."

"Chết như thế nào?" Phương Dần hỏi.

"Ai biết được." Hạng Tây thở dài: "Ai mà để ý chứ, cũng chỉ có mấy nhϊếp ảnh gia như mấy người có hứng thú, anh chụp, sẽ có người nguyện ý xem, anh không chụp, thì ai cũng không biết, im ắng giãy dụa, im ắng khổ, im ắng chết đi."

Phương Dần không nói gì, ngồi xuống bên cạnh cậu, một lát sau mới nhìn cậu: "Muốn ra ngoài sao?"

"Ừ, anh đừng đi với tôi, tôi chỉ ra ngoài mua vài bộ quần áo." Hạng Tây nói.

"Tôi chụp cậu xuống lầu đi." Phương Dần cầm ví tiền ra: "Trước đưa cậu tiền hôm nay, cậu mấy hôm nay phải tìm việc phải không?"

"Qua đợt này đã, không có sức." Hạng Tây cúi đầu.

"Cái gì rồi cũng sẽ qua." Phương Dần vỗ vỗ vai cậu: "Đều sẽ qua thôi."

"Vị dưới lầu kia không phải không qua được đó thôi." Hạng Tây nhìn gã một cái.

Phương Dần há miệng thở dốc không nói ra lời, cuối cùng thở dài.

Hạng Tây cảm thấy bảy trăm khối mà muốn mua đồ giống bình thường Trình Bác Diễn mang gần như là không có khả năng, nhưng là như những cái mấy sinh viên bên cạnh mang là đủ, có khi còn có thể tốt hơn một bậc.

Cậu cũng không đi đến trung tâm thương mại lớn nào, vùng này sinh viên thuê phòng rất nhiều, đi ra ngoài không bao xa chính là hai trường đại học, con đường trước cửa đều là các loại cửa hàng quần áo nhỏ, cũng giống giống nhau.

Đầu tiên Hạng Tây chọn giày, này là cái chính, cậu phải mua cái này trước, mới có thể kiểm soát chi tiêu tốt được.

Phải đến bảy lần tám lượt vào vào ra ra vài cửa hàng bán giày, Hạng Tây cuối cùng mới chọn được một đôi giày giảm giá trong cửa hàng Anta.

"Muốn đổi đôi này luôn sao?" Cô gái bán hàng để cậu thử giày xong lại nhìn đôi giày vải bên cạnh hỏi một câu.

"Không, giúp tôi đóng gói lại." Hạng Tây cởi giày mới ra, đổi về lại đôi giày cũ.

Tiếp theo là áo và quần, áo thì dễ rồi, mua một cái áo T-shirt ngắn tay là được, lại thêm một cái áo khoác, qua thời gian nữa trời nóng cũng không cần phải mua nữa.

Hạng Tây đối với quần áo thực sự rất kén chọn, trước đây đi trộm trừ tích cóp một chút, số tiền còn lại đều là chọn thứ tốt nhất trong khả năng, tạo kiểu tóc mua quần áo đều chưa từng đau lòng, dù sao tiền tiêu hết rồi lại "làm việc" là được.

Hiện tại không giống vậy, tiền kiếm được rất không dễ.

Trên áo T-shirt ngắn tay còn dán mác mới đồ mùa hè, đều không rẻ, cậu niết lấy số tiền trong tay, thử từng cái, mặt ông chủ cũng đã kéo thành con la rồi, rốt cuộc cậu mới chọn xong áo.

Cuối cùng còn muốn ông chủ tặng cho một đôi vớ, ông chủ nhìn cũng không nhìn cậu trực tiếp nói một câu: "Cậu nghĩ đẹp quá đó!"

Quần Hạng Tây quyết định mua quần bò, bền sạch, một năm bốn mùa đều có thể mặc.

Nhưng vừa hỏi giá cậu đã hết hồn: "Một trăm bảy?"

"Chúng tôi đây đều là quần bò ngoại nhập, loại mấy chục không thể so được." Chủ tiệm đánh giá cậu: "Cậu mua mười cái giá rẻ, không bằng mua một cái có hình có dáng."

Hạng Tây không nói gì, xoay người ra khỏi tiệm này, lại qua lại ở mấy tiệm bên cạnh, ngược lại là có loại rẻ, ba mươi lăm một cái cũng có, Hạng Tây thử một chút, cảm thấy mang lên xong có thể lập tức đến nhà máy làm việc luôn.

Lại quay về cửa hàng kia thử, thực sự là đẹp hơn, hiển lộ ra chân dài, không đợi chủ tiệm nói lại, cậu cởi ra lại đi ra ngoài.

Thử một vòng, cuối cùng lại quay lại tiệm đó.

"Aizzz." Chủ tiệm là một chị gái, vừa thấy cậu lại tới nữa, thở dài: "Cậu đã so xong chưa? Tôi không phải đã nói sao, tính cậu một trăm rưỡi, còn ngại đắt sao?"

"Một trăm rưỡi hai quần tôi còn có thể xem xét một chút." Hạng Tây cúi đầu nhìn quần.

"Tôi nói cho cậu nè bạn nhỏ, tôi không phải hôm nay còn chưa mở hàng, hiện tại liền có thể đánh đuổi cậu ra ngoài cậu tin không?" Chị gái nhìn cậu.

"Lại thấp một tí đi, chị." Hạng Tây nói.

"Gọi chị cũng vô dụng, một trăm tư, lại lãi nhãi với tôi thì cậu quay đầu đi luôn đi." Chị gái cau mày.

"Dì, một trăm ba đi." Hạng Tây cắn răng một cái.

"Đi đều bước!" Chị gái quát một tiếng.

"Một trăm ba mươi lăm." Hạng Tây nhìn cô: "Để lại cho em năm khối tiền ăn cơm đi chị, chị đại lợi đại cát, cung hỉ phát tài, quang năm có dư..."

"Trời ơi!" Chị gái lại quát một tiếng, trừng mắt nhìn cậu hơn nửa ngày, vung tay lên: "Lấy đi lấy đi, phiền chết mất."

Hạng Tây trả tiền, thời điểm mang theo gói to ra ngoài thấy ở cửa tiệm treo mấy hàng dây lưng, cậu kéo xuống một cái bằng vải bố: "Chị, chị khuyến mãi em cái dây lưng này đi."

"Không cho! Mười lăm một cái, cậu muốn thì mười đồng rồi cầm đi." Chị gái nói.

"Năm khối đi, em không có tiền cơm luôn." Hạng Tây nhỏ giọng nói, móc năm khối trong túi ra: "Một lát còn phải trở về, tiền xe cũng không có luôn rồi."

"Trời ạ!" Chị gái kêu.

Hạng Tây ôm mấy cái túi to, một đường đi về chỗ ở.

Trên người thật ra vẫn còn tiền, bảy trăm cũng không phải tiêu hết, nhưng cậu thật sự không nghĩ lại tiêu tiền để ngồi xe buýt, quyết định đem lời nói với chị gái chấp hành đến cùng, không ăn cơm, khồng ngồi xe về.

Trở lại phòng, cậu tắm rửa một cái, đem quần áo cùng giày đều thay ra, đứng trong WC soi gương, cảm thấy cả người có năng lượng không ít.

Nhưng mà gương lại nhỏ, chỉ có thể nhìn thấy nửa người trên, cậu nhấc một chân dựa vào tường, có thể nhìn thấy chân trong gương, nhưng tư thế này nhìn thật sự không ra cái gì.

Nghĩ nghĩ cậu ra khỏi phòng, tại ngoài cửa cặp đôi cách vách lắc lư hai bận, lúc nấu cơm trưa cả hai đều không đóng cửa, phòng họ có gương lớn đối diện với cửa.

Hạng Tây nhìn nhìn, cảm giác trên người cũng không tệ lắm, chính là tóc chưa đủ phong cách, sau khi kiểu tóc Mochican bị cạo đi cậu cũng không chăm chú để tóc nữa, tóc dài thì tốn mười đồng trong tiệm làm tóc để người ta cắt ngắn.

Như bây giờ, nhìn mấy sinh viên cùng lầu kia không khác lắm, cậu thật ra rất vừa lòng.

Chỉ là sau khi trở về phòng đem quần áo thay ra, lại có chút đau lòng vài trăm đồng này.

Hai ngày tiếp theo Phương Dần đều không đến nữa, Hạng Tây cảm thấy rất yên tĩnh, cửa cũng không ra, cứ ở trong phòng mình, nghe ngoài cửa thường thường truyền đến nghị luận về cái người đã chết kia.

Thực ra Phương Dần mỗi ngày chụp ảnh cậu, chỉ cần đừng có như phỏng vấn đặt câu hỏi không ngừng cho cậu, cũng sẽ không ảnh hưởng đến cậu, cậu chỉ là cảm thấy cuộc sống của mình như một khốn thú bị ghi lại từng chút rồi lại bị người khác hiếu kỳ khám phá như vậy có chút thương tổn lòng tự tôn.

Nhưng Phương Dần không đến, cậu lại rất đau lòng cho năm mươi đồng ngày hôm đó, ba ngày là đủ một cái quần rồi.

Giữa trưa thứ bảy Trình Bác Diễn gọi điện thoại cho cậu, hẹn thời gian gặp mặt buổi chiều, Hạng Tây rất muốn cùng trò chuyện với anh thêm hai câu, nhưng thanh âm Trình Bác Diễn bên kia tựa hồ là đang ở nhà, cậu đành phải gác điện thoại.

Cơm cũng lười ăn, giữ bụng buổi tối ăn bù vậy, dù sao nếu là không thể cùng với bạn của Trình Bác Diễn nói chuyện thì cũng chỉ có thể ăn ăn ăn.

Cậu nằm trên giường, nửa tỉnh nửa ngủ đến buổi chiều, nhìn thời gian không sai lệch lắm mới rời giường, tắm rửa một cái rồi đem quần áo mới thay ra, lại ở trong phòng sửa sang nửa ngày, mới ra khỏi phòng.

Căn phòng dưới lầu đó đã được dọn dẹp sạch sẽ, hai phòng cách vách hình như đều đã chuyển đi, tất cả đều đã đóng cửa, nhìn không ra nơi này mấy ngày trước vừa có người chết máu đầy đất, phỏng chừng qua hai ngày sẽ có những người khác vào ở.

Hạng Tây đứng ở tầng đó ngừng vài giây, sau đó bước bước nhỏ đi xuống lầu.

Trình Bác Diễn so với thời gian hẹn đến sớm khoảng mười phút, anh để xe dừng ở ven đường chờ.

Không quá vài phút, anh liền thấy được Hạng Tây đi ra từ đường nhỏ, vài ngày không gặp, mặt Hạng Tây có vẻ sắc nét hơn chút, nhưng là quần áo mới mua trên người khiến cậu có vẻ rất có tinh thần.

Bộ dáng Hạng Tây rất thanh tú, không tính là đặc biệt xuất chúng, nhưng vẫn là khi ở trong cả đám người vẫn sẽ được chú ý, trên người cậu trừ bỏ so với bạn cùng tuổi có khí chất thành thục hơn, còn có chút mẫn cảm, cẩn thận dè chừng mang theo một chút tự ti, khiến Trình Bác Diễn ngẫu nhiên sẽ cảm thấy tim mềm nhũn, còn chính là khi cậu ở một mình cái loại nhìn thấu rất nhiều thứ sau nỗi cô đơn*.

(*) Nguyên văn: 却是他独处时那种看透了很多东西之后的落寞

Tựa như hiện tại khi cậu đi tới, phía sau là một nhà nhỏ tự xây hỗn độn lộn xộn, bên chân là mấy con gà không biết do nhà ai nuôi, còn có mấy đứa nhỏ mang cặp rượt bắt, một chiếc xe tải chở hàng ba bánh lao vào làn đường như thiếu niên đuổi theo gió.

Cậu tránh gà, né mấy đứa nhỏ, đi qua xe hàng, mấy thứ này cậu tựa như đều không nhìn thấy.

Trình Bác Diễn bóp còi, mở cửa xuống xe, Hạng Tây ngẩng đầu nhìn thấy anh, nở một nụ cười, chạy tới.

Trình Bác Diễn nhìn biểu tình trên mặt cậu biến đổi, cũng cười lên.

"Còn tưởng em đi ra sớm chứ." Hạng Tây cười xoa xoa mũi: "Anh đợi bao lâu rồi?"

"Vừa đến." Trình Bác Diễn lên xe: "Lên xe đi, sắp qua một giờ rồi."

"Sao lại tụ hội hôm nay vậy?" Hạng Tây lên xe, ngồi ở ghế phó lái, đem dây an toàn cài lại: "Mấy anh bình thường cũng cùng nhau tụ hội sao?"

"Không thường gặp, đều rất bận." Trình Bác Diễn khởi động xe, chạy thẳng về phía trước: "Hôm nay là... sinh nhật tôi."

"À, em nói..." Hạng Tây nói được một nửa đột nhiên dừng lại, quay vụt đầu qua, quát một tiếng: "Cái gì?"

"Sinh nhật tôi." Trình Bác Diễn nói.

"Mẹ nó?" Hạng Tây sửng sốt, tiếp đó liền vỗ cửa kính xe hô lên: "Dừng xe dừng xe! Dừng xe!"

- HẾT CHƯƠNG 30 -