Chương 1

Trình Bác Diễn nhìn đồng hồ trên tường một chút, năm giờ rưỡi.

Bên ngoài trời đã tối dần, cách cửa sổ có thể thấy cành cây trơ trụi bị gió bắc thổi quá loạng choạng đong đưa giống như muốn mượn trời thêm 500 năm [^1] nữa.

Dự báo thời tiết nói ngày mai có tuyết, xem chừng tình cảnh này, chắc tối nay tuyết sẽ rơi sớm.

Bác sĩ Lưu phòng sát vách đang rống giọng nói chuyện với một bệnh nhân lãng tai, nói cả buổi, lúc này mới gào lên một trận, tiếng nói nghe như sấm rền.

Trình Bác Diễn nhanh chóng nhét một viên kẹo ngậm vào miệng, gọi bệnh nhân tiếp theo.

Một bác gái được đỡ vào phòng ngồi xuống, một chân không thể chạm đất, ai ôi ai ôi, biểu cảm trên mặt rất đau đớn.

Sau khi ngồi xuống thì bà ta nhìn chòng chọc Trình Bác Diễn một lúc, trước khi Trình Bác Diễn diễn mở miệng hỏi thì bà cướp lời nói trước: "Bác sĩ lớn tuổi phòng bên có rảnh không? Tôi có thể để ông ấy khám được không."

"Bên chú ấy cũng có bệnh nhân mà, bác muốn chọn bác sĩ phải hẹn trước thời gian." Trình Bác Diễn cười cười: "Bác bị thương ở chân à?"

"Hẹn không được, mấy ngày trước tôi làm sao có thể biết chân mình sẽ bị gãy chứ." Bác gái chỉ chỉ chân mình: "Không thể đổi bác sĩ được sao, tôi lớn tuổi rồi, cũng không gãy được bao nhiêu lần, chẳng phải bác sĩ lớn tuổi thì sẽ nhiều kinh nghiệm hơn à?"

Trình Bác Diễn có chút bất đắc dĩ: "Để tôi xem cho bác trước? Bác đừng để chậm trễ bệnh tình."

Bác gái nhìn Trình Bác Diễn một chút, chắc là đau đến không chịu nổi, không nói gì thêm nữa: "Vậy chàng trai cậu nối lại tốt cho tôi."

"Bác gái." Trình Bác Diễn đứng dậy khỏi ghế, ngồi xổm trước mặt bác gái: "Là bắp chân bị đau?"

"Đúng rồi." Bác gái nhíu mày: "Cậu nói xem có thần kỳ không, tôi xem tivi, cứ thế mà xem đến gãy chân ! Đây là chuyện gì chứ!"

"Bác xem cái gì?" Trình Bác Diễn ngớ ra, đúng là thần kỳ, anh đưa tay vén quần bác gái lên xem một chút, nhưng bác gái mặc đồ rất dày, không thành công.

"Tôi gác chân lên bàn trà, xem xong cái bản tin pháp luật hằng ngày trên đài trung ương, tôi muốn ngủ một chút rồi ra ngoài mua thức ăn, trong nhà không còn đồ ăn, mua xong rồi lại còn nấu nướng ăn hầu hạ mấy miệng ăn..."

"Bác gái." Trình Bác Diễn ngắt lời bà: "Ngủ xong rồi sao nữa?"

"Sao nữa? Sau đó hả, tôi vừa nhấc chân." Bác gái nói xong liền vỗ bàn một cái: "Răng rắc! Gãy chân! Chân không thể chạm đất! Khi con gái tôi về nhà liền mang tôi tới đây, ai ôi đau chết mất bác sĩ, cậu mau nối lại cho tôi đi."

Trình Bác Diễn liền hiểu chuyện gì xảy ra, anh trao đổi với cô gái bên cạnh bác gái, rồi viết tờ phiếu cho đi chụp phim.

"Bác sĩ, cậu nói xem tôi bị gì? Sáng sớm nào tôi cũng tập thể dụng còn đυ.ng cây [^2] đến "bịch bịch"! Sao có thể nâng chân một cái là bị gãy? Cậu thấy người nào như tôi chưa? Chắc đây là trường hợp độc nhất đi?" Bác gái không hiểu nổi tình cảnh của mình.

"Người lớn tuổi xương khớp tơi, trường hợp như bác cũng không phải hiếm thấy." Trình Bác Diễn cười cười, cúi đầu nhanh nhẹn viết tờ phiếu : "Buổi sáng có chị kia thức dậy mới trở mình liền gãy xương đùi, nhưng mà bác cũng phải chú ý, cái bài tập đυ.ng cây ... bịch bịch kia, đừng tập nữa, bác cầm tờ phiếu này đi chụp phim đi, tôi xử lý nhanh cho bác."

Trước khi tấm phim của bác gái được rửa xong Trình Bác Diễn đã khám xong mấy người bệnh nhân cuối cùng, đã đến gần giờ tan tầm, anh nhìn đồng hồ, hôm nay đã nói tới nhà bà nội ăn tối, chắc lúc này cơm đã làm xong rồi.

Anh đành dành thời gian nhanh chóng nhắn tin cho mẹ thông báo tối nay trễ giờ.

May mà lúc này người chụp phim không nhiều lắm, tấm phim của bác gái nhanh chóng được rửa ra, Trình Bác Diễn nhìn tấm phim một chút, tình huống gãy xương không quá nghiêm trọng, có thể cố định từ bên ngoài.

"Bác sĩ." Bác gái ngồi trong phòng trị liệu nhìn Trình Bác Diễn: "Lỡ giờ tan việc của cậu chưa?"

"Không sao, làm xong cho bác tôi sẽ tan việc." Trình Bác Diễn nhìn bà: "Tôi phải để bác..."

"Tôi biết tôi biết, cậu chờ tôi cởi." Bác gái bật người ngoắc tay, đứa con gái giúp bà cởi một ống quần ra: "Tôi mà biết xem tivi còn có thể xem đến gãy chân thì chắc chắc sẽ không mặc cái qυầи иᏂỏ xíu này."

Bác gái nói rất nhiều, lúc Trình Bác Diễn im lặng cố định chân cho bà, bà liên tục hỏi : "Bác sĩ nhiêu tuổi rồi?"

"Sắp 30 ạ." Trình Bác Diễn trả lời.

"Ơ, không nhỏ, nhìn không ra, mới nhìn cùng lắm cũng chỉ 28 29." Bác gái nói.

"...Thật không." Trình Bác Diễn cười cười.

"Kết hôn chưa?" Bác gái lại nhìn mặt anh hỏi.

"Chưa." Trình Bác Diễn cố định thanh nẹp.

"Có bạn gái chưa?" Bác gái rất nhiệt tình nói: "Các cậu bận rộn như vậy chắc không có thời giạn nói chuyện yêu đương đi?"

Trình Bác Diễn sợ nói thêm bác gái sẽ nhiệt tình lo trọn gói hôn nhân đại sự của mình, cho nên trả lời: "Có rồi ạ."

"Oh..." Bác gái hơi thất vọng nhìn con gái nhà mình: "Cô gái họ Trần hàng xóm hết hy vọng rồi, anh bác sĩ này đẹp trai như vậy."

"Người ta không có bạn gái cũng không già, Cô họ Trần kia hy vọng gì chứ" Cô con gái bất đắc dĩ: "Mẹ đừng hỏi linh tinh nữa, mất lịch sự lắm, bác sĩ người ta còn vội vàng ngắt lời mẹ kìa."

Vất vả tiễn bác gái đi, Trình Bác Diễn thở phào một hơi, thay đổi quần áo rồi khóa chặt cửa, bước nhanh ra khỏi bệnh viện.

Lúc đi đến bãi đỗ xe anh gọi điện thoại cho mẹ: "Giờ con qua đây."

"Ừ, tới siêu thị mua vài chai dầu, bà nội chỉ ăn được mỡ lợn, nói sao bà ấy cũng không nghe, mày cứ mua cho bà mấy chai rồi mang tới." Mẹ anh thông qua điện thoại giao phó.

Mẹ anh trước kia là chuyên gia dinh dưỡng nên đi tới chỗ nào cũng kiểm soát (bữa ăn), mà nhà bà nội lúc nào cũng là trận địa trọng điểm.

"Biết rồi." Trình Bác Diễn kéo kéo áo, gió lớn quá.

Gió bắc thổi rất dữ, thổi mạnh qua người giống như vội đi đầu thai, mặt đã sớm bị thổi đến tê rát.

Xem chừng lát nữa là có tuyết rơi, mấy hôm nay trời rất nhanh tối, chưa đến sáu giờ đã tối như rạp chiếu bóng, trời bấy giờ đã hoàn toàn tối đen.

Hạng Tây tựa vào tường, nhìn chằm chằm mấy chiếc xe thi thoảng lướt qua đường, cảm giác gió Bắc thổi l*иg vào áo khiến lòng cậu hoảng hốt khó hiểu.

Chỉ còn một tháng nữa là đến tết.

Lại thêm một năm nữa.

"Sắp hết năm rồi?." Man Đầu vẫn đang ngồi xổm bên chân cậu tránh gió tinh ý hỏi.

"Ừ" Hạng Tây lên tiếng, cúi đầu nhìn lướt qua tàn thuốc đã sớm tắt y đang ngậm trọng miệng.

Hạng Tây đưa tay búng, tàn thuốc từ trong miệng Man đầu văng ra ngoài thật xa.

"Bao lâu nữa thì tới tết?" Man Đầu đứng lên, rụt cổ: "Chúng ta chuyển đi đâu đây?"

"Không biết." Hạng Tây kéo áo, xoay người ngược gió đi dọc con phố.

"Không biết? Cậu không biết chừng nào đến tết hay không biết chuyển đi đâu?" Man Đầu khập khễnh đi sau lưng cậu.

Chân Man Đầu thực ra không thọt bao nhiêu, nếu bước đi cẩn thận cũng chỉ thấy hơi xiêu vẹo mà thôi, nhưng y vẫn cố gắng đi càng xiêu vẹo càng tốt.

Nhìn như vậy trông khá thảm, Man Đầu nói, nếu lỡ như bị tóm thì đương sự cũng sẽ mềm lòng bỏ qua.

"Cũng không biết." Hạng Tây không muốn nói chuyện lắm, thứ nhất là vừa há mồm, miệng đã lọt gió, thứ hai là hai ngày nay cậu chưa có "nguồn thu", tối này mà còn chưa có tiền, cậu chắc phải đi lang thang ở ngoài một đêm, nếu quay về chắc bị Bình thúc đay nghiến thành thịt khô.

Tâm tình không quá tươi đẹp.

Đi dọc con phố một đoạn, Hạng Tây rẽ ngoặt, vùng này cậu không quá quen thuộc, ít khi đến, đi thêm chút nữa thì không phải địa bàn của Bình thúc, bước vào vùng này dễ rước phiền toái.

Nhưng mà hôm nay phải mạo hiểm một chút, khu dân cư ở đây đã cũ kỹ, đa phần không có nhiều tài sản, ngay cả tường rào cũng không có, ra vào rất dễ dàng.

Ở trước khu chung cư cũ dạo mấy vòng, đều là xe điện rẻ tiền, không có giá trị.

Cuối cùng Hạng Tây ngừng trước một dãy nhà kho.

Man Đầu không nói gì, lần lươt đi qua đẩy mấy cánh cửa ra nhìn một chút, rồi đứng trước một cánh cửa, móc kìm ra khỏi túi, chốc lát đã mở được ổ khóa trên cửa gian phòng.

"Ha." Man Đầu đẩy cửa ra thích thú thấp giọng hô một tiếng.

Bên trong là một chiếc xe điện mới tinh, nhưng mà khóa rất kỹ, chỉ có thể lấy bình điện.

Hạng Tây đi qua hai phía bên cạnh nhà kho nhìn nhìn, rồi lại ngẩng đầu nhìn tầng lầu sau lưng một chút, đều đã đóng cửa, nhìn tia sáng lọt ra khỏi khe cửa sổ, Hạng Tây bỗng dưng cảm thấy mất mát khó hiểu.

Thật mẹ nó quái gỡ.

Kỹ thuật gỡ bình điện của Man Đầu không bằng Hạng Tây, nhưng hôm tay tay Hạng Tây có vết thương, bởi vì cậu có vết thương nên y phải gánh lấy công việc này.

Xa xa đèn đường lấp ló như ngọn nến, Hạng Tây nhìn cái mông của Man Đầu thập thò ở cửa kho, động tác không mấy lanh lẹ, cái mông tiến lùi mấy đợt, còn chưa gỡ xong.

Đợi được chừng mười giây, Hạng Tây không chờ nổi nữa, định lại đó gọi Man Đầu đi ra.

Bấy giờ đang là giờ cơm, gió Bắc thổi rét lạnh* như cha chết, cho nên không có ai ra ngoài, nhưng Hạng Tây không muốn mạo hiểm, cậu chưa ăn cơm, cả người lạnh buốt, cậu nghĩ, lỡ bị đuổi theo, chắc cậu vừa chạy vừa vỡ thành bột phấn. (凄惨 nghĩa khác là : Thê thảm)

Mới đi về phía trước được hai bước, hành lang xéo xéo sau lưng vang lên tiếng bước chân, nghe rất dồn dập, không giống tiết tấu bước chân bình thường.

"Đi!" Hạng Tây không nghĩ nhiều, đi vào kho kéo áo Man Đầu chạy qua phía bên kia đường.

"Bắt trộm!" Giọng một người đàn ông vang lên phía sau, tiếng quát này thập phần hùng hồn: "Bắt trộm a!"

Hạng Tây không hề quay đầu lại, nghe tiếng nói cũng biết, người này chắc chắn to con cường tráng, mười người như cậu nhào tới cũng không đủ để hắn vung nắm tay.

"Bắt lấy nó! Xem có đánh chết nó hay không!" Một giọng khác rống lên: "Hôm qua không tóm được, hôm nay còn dám tới!"

Đυ.! Hạng Tây lảo đảo một chút, những hai người!

"Chia ra?" Đang chạy như điên Man Đầu hỏi.

"Chút nữa." Hạng Tây đáp, quay đầu nhìn lướt qua, trên tay hai người kia đều cầm gậy gộc.

Đây không phải là vừa vặn bắt quả tang, mà là bị người ta ở trên lầu thấy được, cầm gậy đuổi xuống.

Theo lời tên kia nói thì hôm qua đã có người đảo qua cái chỗ chết tiệt này.

Thật con mẹ nó xui.

Hạng Tây nghe thấy tiếng chạy chân cao chân thấp của Man Đầu ở phía sau liền thở dài.

Địa thế tòa nhà này khá cao, phía dưới tầng trệt là một mảnh đất bằng, phải đi xuống mấy bậc thang nữa mới có thể đến nền đất.

Sau khi hai người rẽ qua bên hông tòa nhà, Hạng Tây dừng chân lại, xoay người đưa tay đẩy Man Đầu xuống dưới dưới bậc tam cấp , gằng thấp giọng: "Chút nữa cậu hẵng chạy."

Man Đầu bị cậu đẩy xuống dưới như bao tải.

Hạng Tây nhìn lướt qua, bậc tam cấp không cao lắm, nhưng nếu ngồi chồm hổm cũng có thể thoát thân, cậu tiếp tục chạy về phía trước.

Tuy đánh đấm và chịu đòn không phải là sở trường của Hạng Tây, nhưng chạy bộ thì phải, đám người đuổi theo phía sau vẫn cố chấp đuổi đến mặt phố mới bỏ qua.

Hạng Tây tìm một góc tường cản gió, dựa vào thở hổn hển hồi lâu, giờ không còn lạnh nữa, trên người đều rịn mồ hôi, còn cổ họng thì vừa khô vừa chát.

"Đm, đồ cũng chưa lấy mà rượt ác như vậy!" Man Đầu huých đầu cậu: "Cậu không sao chứ?"

"Không sao." Hạng Tây nhìn y, chắc là lúc bị đẩy xuống thì từ từ chạy đến đây, mặt Man Đầu đầy mồ hôi, cậu nhét tay vào túi: "Đi thôi."

"Đi đâu?" Man Đầu phun một bãi nước bọt trên mặt đất, móc bao thuốc lá ra, nhìn thử, đã trống không, y cau có bóp dẹt bao thuốc rỗng rồi ném đi: "Có thuốc không?"

"Không," Hạng Tây cúi đầu đi về phía trước: "Ăn chút gì đi."

"Ăn gì? Không đi làm nữa à? Bây giờ đi về à?" Man Đầu phủi phủi bụi trên ống quần: "Cứ thế mà về chắc hai ta không sống an lành nổi, hôm nay lúc ra ngoài tôi có thấy cái mặt của Bình thúc... Ai~ tôi nói, sao gần đây Tiểu Triển cậu không cố gắng chút nào vậy, trước đây đâu có như giờ, hai ngày không có thu nhập thật không giống phong cách của cậu chút nào...Nói cũng không chịu nói."

"Hút thuốc không?" Hạng Tây móc bao thuốc từ trong túi ra, đưa tới trước mặt Man Đầu.

"Ha!" Man Đầu rút ra hai điếu, một điếu giắt trên vành tai, châm một điếu: "Không phải cậu nói không có thuốc sao."

"Nói nhiều quá, hút thuốc để lưỡi nghỉ ngơi đi." Hạng Tây nói: "Mấy bữa giờ tôi thay đổi sang phong cách thâm trầm, cậu phối hợp một chút được không?"

Tiểu Triển là nhũ danh mà Bình thúc đặt cho Hạng Tây lúc nhặt được cậu.

Trong bọc chăn quấn quanh người cậu có một tờ giấy viết ngày sinh và họ của cậu, Bình thúc dựa vào cái họ này mà đặt cho cậu một cái tên, gọi là Hạng Tây.

Họ Hạng, nhặt được ở phía Tây.

Còn cho cậu một nhũ danh, gọi là Đại Triển Hồng Đồ.

Hạng Tây chưa từng đi học, Đại triển hoành đồ có nghĩa gì cậu không hề biết, sau này lớn lên một chút, có một tên giả mù sát vách mượn danh thầy tướng số chuyên lừa gạt đàn bà giải thích ý nghĩa mấy từ này cho cậu nghe, cậu mới hiểu được.

Cậu vui vẻ cả một đêm.

Đại Triển Hồng Đồ?

Vậy nên mới gọi là Đại Triển.

Vả lại người như cậu thì có thể phát triển cái sự nghiệp vĩ đại gì chứ.

"Sao cậu còn chưa ăn?" Man Đầu vừa ăn đĩa cơm vừa nhìn Hạng Tây.

"Không muốn ăn." Hạng Tây cầm đũa đâm đâm đĩa cơm, gắp một miếng thịt rồi lại bỏ đũa xuống,

"Lại nhiễm gió đau dạ dày à?" Man Đầu nhíu mày: "Không thì đổi sang ăn cháo đi, ăn cháo khỏe dạ dày."

"Không sao, ăn phần cậu đi," Hạng Tây dựa vào tường, cũng không phải tiên đan, ăn một miếng là có thể khỏe lên.

Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, cửa sổ cách hai lớp thủy tinh lại bị hơi nước đọng lên khiến cảnh trời bên ngoài vốn mịt giờ nhìn tựa như vùng quỷ ám, chỉ còn lại mấy vết sáng lốm đốm với bóng đen.

"Tiểu Triển" Man Đầu cúi đầu ăn một hơi, rồi buông đũa xuống nhìn Hạng Tây: "Vừa rồi, cảm ơn, cậu đúng là bạn tốt."

Hạng Tây cong môi cười: "Đừng để ý, tôi không phải vì cậu."

Man Đầu không nói gì, cầm đũa tiếp tục ăn.

"Cậu chạy trốn quá chậm, nếu tôi kéo cậu theo, chắc chắn chạy không thoát." Hạng Tây nhấp một ngụm trà nóng, trong dạ dày có cảm giác như có người dùng dao cùn cứa mạnh.

"Cậu này...Cậu cần gì nói như thế." Man Đầu ha ha cười mấy tiếng: "Vậy sao cậu không núp chung với tôi, cần chi phải dẫn người rượt xa như thế?"

"Não cậu bị giày mài à." Hạng Tây thở dài, đưa tay siết chặt ấn lên dạ dày: "Người ta chạy lại thấy hai người biến mất cùng một lúc, lập tức sẽ biết chắc có người núp dưới bậc tam cấp, đầu óc như cậu, Nhị Bàn có thể nuôi cậu đến giờ cũng không dễ."

Nhị Bàn là anh em kết nghĩa của Bình thúc, Man Đầu được xem là người của gã ta.

Man Đầu vừa nghe thấy tên Nhị Bàn, sắc mặt lập tức khó coi.

Bình thúc là anh đại, Nhị Bàn trước giờ đều nghe theo Bình thúc, nhưng mà người này rất hung ác, tàn độc, chân Man Đầu thường bị Nhị Bàn đánh gãy, xém chút nữa thành tàn tật, Man Đầu rất sợ Nhị Bàn.

Tựa như Man Đầu run bắn cả người khi nhắc tới Nhị Bàn, Hạng Tây cũng sợ Bình thúc, mặt Bình thúc bầu tròn, gặp ai cũng cười, nhưng hắn bụng dạ âm độc, Hạng Tây theo chân hắn lớn lên mà cũng không nắm rõ tính tình của hắn.

"Tiểu Triển" Man Đầu mặt mày âm trầm ăn hết đĩa cơm trước mặt: "Tôi nói cậu nghe chuyện này."

"Đừng nói với tôi." Hạng Tây đứng lên cầm áo khoắc xoay người muốn đi.: "Tôi không muốn nghe."

Hạng Tây chưa từng thấy vẻ mặt này của Man Đầu, cậu biết Man Đầu chắc chắn có chuyện lớn muốn nói với mình, nhưng cậu không muốn biết, chuyện lớn của Man Đầu, chỉ có thể liên quan đên Nhị Bàn với Bình thúc, cậu mà biết, chỉ tổ rước thêm phiền phức.

"Tôi nhịn gần chết rồi." Man Đầu túm lấy tay cậu: "Tôi chỉ muốn có người nói chuyện."

"Giờ cậu nói với tôi." Hạng Tây nhìn nét mặt y : "Lúc về tôi sẽ nói lại với Nhị Bàn."

"Tôi muốn đi." Man Đầu khẽ cắn môi, nói ra, sau đó buông thõng tay, dựa vào ghế: "Đi nói với Nhị Bàn đi."

Đã bảo là đừng nói, dựa vào tính tình của Hạng Tây chắc giây tiếp theo cậu sẽ kéo y đánh cho lật người.

Nhưng Hạng Tây không nhúc nhích, cậu nhìn chằm chằm y, qua vài giây sau mới rít từng tiếng ra khỏi kẽ răng: "Đ* mẹ mày."

Man Đầu không giống như Hạng Tây, Hạng Tây mới mấy tháng đã được Bình thúc nhặt về đây lăn lộn tới giờ còn Man Đầu tới tám tuổi mới được Nhị Bàn nhặt về.

Lúc Nhị Bàn vào Nam "công tác" thì gặp y, lúc y mới tới Hạng Tây không hiểu Man Đầu nói gì.

Không phải bị lừa bán, Man Đầu khăng khăng bảo mình là bỏ nhà đi bụi, còn từng chắc chắn tỏ vẻ không bao giờ muốn về nhà nữa.

"Cậu chán sống à?" Hạng Tây ngồi lại vào ghế.

"Tôi không chịu nổi nữa." Man Đầu cắn môi, kích động vén tay áo lên, rồi vén luôn cả ống quần, vỗ bạch bạch lên tay lên chân: "Có bao nhiêu vết thương? Đừng nói cậu không biết, tôi còn ở lại đó sẽ chết mất!"

Hạng Tây híp mắt một cái, không nói gì, ai cũng có không ít vết thương trên người, đã lâu lắm rồi Man Đầu chưa từng đề cập đến, bây giờ cũng không thể vì thế mà muốn đi.

"Tôi muốn vào Nam." Man Đầu rót chén trà hớp mấy ngụm: "Tôi muốn về nhà."

Hạng Tây nhíu mày, những lời này của Man Đầu khiến cậu khó tin, rất kinh ngạc, lông mày nhíu lại quên thả về chỗ cũ.

"Tôi biết cậu không tin, là tôi tôi cũng không tin, khi tôi đã dám chạy đi, Nhị Bàn mà tìm được tôi thì tôi chết chắc, hơn nữa tôi cũng không có tiền để chạy...." giọng nói Man Đầu nhỏ xíu, lúc nói đến đó liền ngước mắt nhìn Hạng Tây, hai mắt sáng rực: "Thế nhưng giờ tôi có rồi."

Hạng Tây không nói gì.

"Nhị Bàn để ba mười nghìn tệ ở trong nhà, tôi...biết nó ở đâu." Man Đầu nói.

Hạng Tây giống như bị vật gì thọc phải, nhảy dựng lên khỏi ghế, nắm áo khoác xoay người đi ra ngoài.

Trên đường đã không còn người nào, Hạng Tây định đi ngồi tàu điện ngầm.

Rúc cổ đi một đoạn, trong siêu thị trước mặt có một người đi ra, Hạng Tây nhìn lướt qua, nhanh chóng quay đầu lại, Man Đầu đang ở sau lưng cậu khập khiễng bước theo.

Người đi ra khỏi siêu thị này một tay cầm hai cái túi, một tay cầm điện thoại đang nghe máy.

Không có mang túi xách, mặc quần ống bó nên có thể nhìn ra trong túi không có thứ gì, ví tiền để ở túi trong của áo khoác, bởi vì mới đi ra khỏi siêu thị có hệ thống sưởi nên áo khoác còn chưa kéo khóa.

Hạng Tây huýt sáo với Man Đầu.

Man Đầu nhìn thoáng về phía trước, lập tức hiểu ý, khập khiễng chạy tới, ngoài miệng kêu la: "Ai~ tên ngu ngốc này chờ một chút đi! Đi nhanh quá vậy!"

"Ngốc cái đầu cậu..." Hạng Tây đáp lại một câu, rồi bước nhanh về phía người đàn ông kia.

"Đừng chạy mà." Man Đầu chạy tới, lảo đảo bổ nhà vào người cậu: "Đi uống rượu nào!"

Hạng Tây nương theo sức đẩy này loạng choạng va vào người đàn ông kia.

"Mua rồi, ở siêu thị đầu phố." Trình Bác Diễn cầm điện thoại nói chuyện với mẹ: "Chút nữa con..."

Còn chưa nói dứt lời liềm cảm giác phía trước có người đi tới, hai mắt còn chưa nhìn rõ đã bị người kia va một cái thật mạnh, anh nhíu mày : "Ôi!"

"Mẹ nó cậu bị mù à!" Người đυ.ng vào anh quát một câu, sau đó quay đầu nhìn anh cười cười: "Xin lỗi anh trai, ngại quá."

"Sao vậy?" Trong điện thoại vang lên tiếng của mẹ Trình.

"Không." Trình Bác Diễn lách qua khỏi hai người kia, tiếp tục đi về phía trước "Mới bị va phải, chút nữa con...Chờ một lát, tí nữa con gọi lại cho mẹ."

Trình Bác Diễn cúp điện thoại, đưa tay sờ túi trong áo khoác.

Thật sự trống rỗng.

Anh quay đầu lại, hai người mới đυ.ng vào anh khi nãy đã không còn bóng dáng.

Người thọt mà cũng có thể chạy nhanh như vậy thì đúng là kỳ tích.

Đứng im tại chỗ mấy giây, Trình Bác Diễn mới cầm đồ tiếp tục đi, đầu tiên anh gọi điện thoại báo mất thẻ ngân hàng với giấy tờ, số điện thoại của mẹ Trình lại gọi tới: "Sao vậy?"

"Lúc nãy đang gọi, ...bị móc túi." Trình Bác Diễn thở dài.

"Móc túi?" Mẹ Trình hơi giật mình.

"Vâng, mới tức thì." Trình Bác Diễn lại xoay đầu về phía sau, không còn ai.

"Thẻ căn cước lại bỏ vào ví tiền rồi chứ gì?" Mẹ Trình thở dài, "Đã nói bao nhiêu lần là không nên để thẻ căn cước vào ví tiền."

"Con sai rồi." Trình Bác Diễn cười cười : "Hôm nay cần sử sụng, tiện tay để vào đó."

"Quên đi, tới đây trước đi." Mẹ Trình không nói gì thêm: "Bà mày chờ sốt ruột rồi đây."

"Dạ" Trình Bác Diễn cúp điện thoại, kéo khóa áo khoác.

Hạng Tây mở ví, rút tiền ra đếm, hơn bốn nghìn.

"Mẹ, câu được con cá lớn." Man Đầu ở bên cạnh hít mũi một cái.

Hạng Tây nhét hết tiền vào tay Man Đầu: "Đều là của cậu."

"Tiểu Triển..." Man Đầu ngẩn người, không nhận tiền.

Hạng Tây nhét tiền vào túi y, xoay người đi về phía trước: "Đừng nói chuyện kia với tôi nữa, cậu muốn thế nào, không cần phải nói với tôi, tôi không biết gì hết."

"Không uổng công tôi làm bạn với cậu." Giọng nói Man Đầu đột nhiên kèm theo tiếng nức nở.

"Ai là bạn với cậu?" Hạng Tây nhíu mày quày đầu lại nhìn y : "Bị ngu hả?"

Im lặng tiếp tục đi về phía trước, Hạng Tây rút hết mấy thứ còn dư trong ví tiền ra, thẻ ngân hàng, không dùng được, còn có thẻ căn cước, Hạng Tây lấy ra nhìn một chút, Trình Phu Diễn. (程敷衍, phu diễn: miễn cưỡng; lấy lệ)

Cái tên vớ vẩn gì đây.

Khó thấy được một người có ảnh chụp trên thẻ căn cước dễ nhìn, Hạng Tây chép miệng một tiếng, lúc rẽ qua bưu điện ở góc đường liền đem thẻ căn cước ném vào thùng thư, còn thẻ trong ví thì ném vào thùng rác.

Sờ sờ ví tiền, là da thượng hạng, hơn nữa còn rất mới, cậu giữ lại.

Đi hai bước cậu lại ngừng chân, Trình Phu Diễn?

Hay là Trình Bác Diễn? (trong chữ Phu 敷 và Chữ Bác博 có chữ 甫 hơi giống nhau)

Hạng Tây chưa từng được đi học, đều là một mình ở nhà tự học chữ trên mấy tấm biển hiệu với mấy cuốn sách đen của tên giả mù, chữ đơn giản cậu có thể nhớ được nét bút, chữ phức tập cậu chỉ nhớ được hình.

Rốt cuộc là Phu Diễn hay Bác Diễn đây?

Cậu xoay người quay lại đi tới bên cạnh hòm thư, vịn miệng hòm thư nhìn vào bên trong, còn đưa tay vào đó móc móc.

"Cậu làm gì vậy?" Man Đầu ở bên khó hiểu nhìn cậu.

"Đm." Hạng Tây vòng quanh hòm thư hai vòng rồi đá một đá: "Quên đi, đi thôi."

Trình Bác Diễn.

Có ai mà đặt tên có con mình là Phu Diễn chứ, cũng quá là miễn cưỡng.

Bởi vì có "doanh thu" nên hai người đón xe đi về.

"Triệu Gia Diêu," Hạng Tây ngồi phía sau nói địa chỉ.

Tài xế quay đầu nhìn hai người bọn họ một chút rồi nói thêm một câu: "Chỉ tới đầu đường thôi đó."

"Biết rồi." Hạng Tây không nhịn được đáp lại.

Triệu Gia Diêu là một khu vực đang trong quá trình đô thị hóa, diện tích rất lớn, là nơi cư ngụ của mấy người du thủ du thực, là một nơi vô cùng hỗn tạp, ngày nào trên đường cũng diễn ra tiết mục "Xem ông đây có đánh chết mày không" vô cùng chuyên nghiệp.

Hầu như mỗi lần đón xe về đây, tài xế nào cũng bổ sung thêm câu này, chỉ tới đầu đường.

Ở đầu đường có cắm một cột mốc màu trắng, trên đó ghi tên phố, ở dưới còn có một tấm bảng nhỏ màu xanh, phố nghiêm quản.

Khi xe dừng trước tấm bảng này, Hạng Tây liền mở cửa nhảy xuống xe.

Tấm biển này được đặt lúc nào cậu không biết, ngoại trừ việc nhắn nhủ mọi người ở đây là nơi rất nguy hiểm thì tấm biển này không còn tác dụng nào khác.

Hơn nữa đâu chỉ mỗi con phố này, cả khu này cũng nên đổi thành Khu nghiêm quản là vừa.

Man Đầu trả tiền xe, sờ sờ túi, tựa hồ như muốn thương lượng phân chia bốn nghìn tệ trong túi với Hạng Tây, Hạng Tây không để ý tới y, chỉ để lại một câu: "Đừng động vào tiền của Nhị Bàn" rồi xoay người đi vào.

Khu Triệu Gia Diêu hầu như không có đèn đường, mấy mớ dây điện giăng chằng chịt khắp nơi như muốn cắt trăng rằm thành mảnh vụn hầu như chỉ có tính trang trí, chỉ có thể dựa vào ánh sáng chiếu ngọn đèn chiếu ra từ mấy căn hộ trái phép trải dài bất tận hai bên đường, không thấy rõ bóng người mờ ảo in lên bức tường bên cạnh, thỉnh thoảng văng vẳng tiếng mắng chửi từ đâu vang lại, có lúc lại nghe được tiếng khóc gào cao vυ"t.

Với bầu không khí thế này, khỏi phải nói tới chuyện đi vào, ở đầu đường liếc mắt nhìn là có thể thất tất cả, làm không ít người hoảng sợ.

Bình thúc tự xây hai ngôi nhà hai tầng nhỏ ở miếng đất trung tâm, ở số 17 Đại Oa -Triệu Gia Diêu, còn có một ít cửa hàng mặt tiền và phòng cho thuê, đều là xây dựng trái phép.

Đây là "ngôi nhà" Hạng Tây đã trú ngụ hơn mười năm.

Con đường nhỏ hẹp rẻ thẳng vào bên trong khu, càng đi mặt đất càng thấp dần, khiến cả người chúi về phía trước, không khí có chút ngột ngạt.

Khi cách nhà số 17 chừng mươi bước thì ban công tầng hai nhà bên cạnh vang đến tiếng thét chói tai ngắn ngủi, tiếp theo là một giọng đàn ông quát lên: "Cút mẹ mày đi!"t

Không đợi Hạng Tây ngẩng đầu, một thân ảnh nhỏ gầy bay ra khỏi ban công tầng hai nhà bên , nặng nề ngã trước mặt Hạng Tây và Man Đầu.