Vương Mạo gọi đến , lại muốn rủ mọi người đến nhà hàng tứ xuyên.
Hàn Thiên Viễn hôm nay rảnh rỗi , lại cùng Du Thừa Ân lái xe đến trường đón Gia Minh cùng đi.
Gia Minh giờ đã là cậu thiếu niên lớp 10 , càng lớn càng đẹp trai , khuôn mặt như đúc ra từ Hàn Thiên Viễn , mang vẻ lạnh lùng nhưng tính cách hoàn toàn trái ngược , hào sảng và phong lưu.
Cậu con trai đi cùng với đám đông tiến ra bên ngoài với chiều cao nổi bật , Hàn Thiên Viễn nhìn qua cửa sổ nói với Du Thừa Ân đang vui vẻ nghiên cứu chốc nữa sẽ gọi món gì.
“Con trai cưng của em ra rồi kìa”
Du Thừa Ân ngẩng đầu lên thì thấy Gia Minh đang nói chuyện gì đó với một cô gái.
Nhưng khuôn mặt luôn vui vẻ thường ngày giờ đây lại có chút khó chịu.
Gia Minh nhìn về phía mẹ mình đang ngồi trong xe với ánh mắt khẩn cầu.
Du Thừa Ân thở dài đẩy cửa xe bước xuống tiến lại phía con mình, cô thoáng nghe cô gái ấy nói xin lỗi gì đó.
Không quan tâm mà trực tiếp khóac lấy tay Gia Minh nói :“Anh yêu , đi thôi”
Gia Minh thở phào đi với mẹ mà không nhìn người con gái xinh đẹp kia lấy một cái .
Cô ta không phục chạy lên chặn đường hai mẹ con chỉ thẳng vào mặt Du Thừa Ân nói :“Gia Minh , cậu không thích tớ chỉ bởi vì người đàn bà vừa già vừa xấu xí này sao? Cô ta có gì hơn tớ?”
Già? Xấu xí? Con mẹ nó bà đây tuy có hơi lớn tuổi nhưng cũng không đến mức vừa già vừa xấu đâu nhé!!
Hàn Thiên Viễn thong dong bước lại ôm lấy bả vai Du Thừa Ân ôn nhu nói :“Bà xã , con trai đi thôi , cô chú đang đợi”
Một lời nói của anh thôi cũng đủ để nói lên tất cả.
Một nhà ba người rời đi , để lại cô gái đứng đó chết trân.
Bà xã ? con trai? Cô ta là mẹ của Gia Minh?
Cô vừa chửi mẹ chồng tương lai của mình là con đàn bà vừa già vừa xấu?
Hàn Thiên Viễn ở trong xe giáo huấn con trai một trận , không cho anh tiếp xúc với loại người như vậy.
Gia Minh day day trán , Du Thừa Ân cầm lấy tay con trai an ủi :“Gia Minh nhà ta xuất xắc như vậy , có người theo đuổi cũng đúng thôi”
Xe đến bên dưới nhà hàng , một thời gian rồi mọi người không đến đây vì thời gian đó Tô Lam mang thai đứa thứ hai .
Tô Lam đúng là khổ hơn cô , mang thai thì ốm nghén đến như muốn chết đi sống lại, chỉ cần ngửi thấy mùi thôi đã nôn ọe.
Bây giờ đứa nhỏ đã được tuổi rưỡi rồi , Tô Lam mới có thể cùng mọi người đến góp vui , đứa đầu nhà Tô Lam là Tô Tuyết Nhi , từ nhỏ hai đứa nhà Hàn và Vương đã chơi với nhau , và hình như cũng có chút tình cảm.
Như vậy cũng tốt , Du Thừa Ân cực kì hài lòng.
Khi đám người bước vào , một người nhân viên cúi đầu nói xin chào quý khách.
Giọng nói quen thuộc này làm Tô Lam thoáng chút sững người , cô gái giật mình lùi ra sau làm tất cả xoay người nhìn theo hành động khó hiểu ấy.
Cho đến khi người nhân viên ngẩng đầu lên , mọi người mới nhìn rõ ra người đó.
Là Hải Đường.
Hải Đường cũng sững sờ lia mắt đi một lượt nhìn toàn bộ những người ở đây . Thấy tất cả vui vẻ như vậy , nếu ngày hôm đó anh không nghe theo lời dụ dỗ của Lâm Hàn , bạn của anh sử dụng chất cấm , có phải anh cũng đang hưởng thụ một cuộc sống giàu sang , ở bên người anh yêu cùng các con hay không?
Hải Đường nhìn Tô Lam khoác tay Vương Mạo đầy vẻ khó nói.
Tô Lam buông tay Vương Mạo bỏ chạy ra ngoài , anh ấy liền sốt sắng vội vã đuổi theo , Tuyết Nhi gọi một tiếng “Mẹ”
Hải Đường nghe một tiếng “Mẹ” lanh lảu thốt lên mới cong môi cười , cô gái ấy đã có một gia đình hạnh phúc rồi.
Cũng đúng thôi , đã hơn hai mươi năm , nếu cô ấy không có người mới thì bản thân anh cũng không bao giờ xứng đáng.
Lục Thăng vỗ lấy vai Hải Đường nói :“Lâu ngày không gặp”
Hải Đường nhìn thân phận hiện tại của mình có chút ngại ngùng tránh bàn tay của Lục Thăng quay vào trong.
Vương Mạo đuổi theo Tô Lam đến bên ngoài , kéo cô ôm vào lòng , buồn bã nói :“Tô Lam , em không được quên rằng em luôn có anh ở đây , và người em yêu bây giờ là anh , chúng ta sống cho tương lai của chúng ta , và hai con nữa , cậu ấy nhất định sẽ chúc phúc cho chúng ta”
Nghe đến hai con , Tô Lam mới nguôi ngoai ôm lấy Vương Mạo mếu máo nói :“Anh ấy sẽ không trách chúng ta đúng không?”
Cô sợ anh ấy thấy cô ở bên Vương Mạo sẽ nghĩ rằng chuyện ở nhà hàng năm đó là thật , cô là một cô gái đã cắm sừng anh , và là người đã báo cảnh sát.
Vương Mạo an ủi :“Sẽ không , anh ấy có lẽ rất vui vì người yêu em là anh , một người có đủ khả năng che chở em suốt quãng đường còn lại”
Tô Lam ngước đôi mắt ngấn lệ lên nhìn anh , vì nước mắt khiến đôi mắt sâu thẳm của cô gái thêm phần long lanh vài phần ngây thơ :“Có thật không?”
Có thật là suốt quãng đường đời còn lại hay không?
Vương Mạo cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ , dịu dàng nói :“Tô Lam , anh đã nguyện , đời này kiếp này chỉ yêu em, chúng ta sinh ra chính là để dành cho nhau”