Edit: Hìn
***
Cố Từ không thể tránh khỏi việc bị thương, Lý Ngư vén tay áo lên. Nhanh chóng gia nhập cuộc chiến.
Mất mặt chính là, cậu là một người bình thường, sức chiến đấu còn không bằng một người đang bị thương.
Không bao lâu, Lý Ngư trong cuộc chiến ba người liền rơi xuống thế hạ phong, bị râu quai nón đấm một phát vào mặt, trong miệng bị rách, tất cả đều là mùi máu tươi.
Cậu đang chuẩn bị phản kích, một cùi trỏ từ bên cạnh bay tới, trực tiếp đánh lên huyệt thái dương của râu quai nón.
Nơi này là yếu điểm, râu quai nón thân thể chợt cứng đờ, lung lay trước sau rồi ngã xuống đất, nửa ngày không bò được dậy.
Cố Từ căng mặt, túm thanh niên đến trước mặt, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên khóe môi cậu, bỏ vào trong miệng mình.
Đầu lưỡi mang theo máu đảo một vòng, đem vị tanh ngọt dính lên toàn bộ khoang miệng.
Đôi mắt đen nhánh của hắn hơi hơi nhíu lại, tơ máu yên lặng phủ đầy con ngươi, lộ ra một mặt dữ tợn.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Râu quai nón đầu choáng váng, không nhận rõ tình huống, một lòng muốn tìm cách gϊếŧ chết Cố Từ, vừa mới chuẩn bị bò dậy đã điếng cả người.
Trên cổ hắn, chính giữa bị chọc bởi một cái nạng.
Lớp cao su chống trượt của nạng đã được tháo xuống, mặt cắt sắc bén rỗng ruột không nghiêng không lệch vừa vặn chống vào cổ họng.
Râu quai nón kinh hoảng thất thố, chỉ cảm thấy lực ở phần cổ đột nhiên tăng thêm, hầu kết đau đớn, trong khoảnh khắc mặt đỏ bừng, hô hấp khó khăn.
Lý Ngư lấy lại tinh thần, túm cánh tay người đàn ông, “Ngài Cố, đủ rồi.”
Sắc mặt râu quai nón càng thêm khó coi, hắn nằm mơ cũng không thể tưởng được, một kẻ tàn phế gãy chân, thế nhưng có sức chiến đấu mạnh như vậy.
Càng không đoán được, đối phương lại hạ sát tâm với hắn.
Cố Từ mặt mày lạnh lẽo, đáy mắt hung ác, không e dè nói cho mọi người, hắn muốn nhìn thấy máu chảy.
Lý Ngư bị phần gϊếŧ chóc này làm cho sợ hãi, mục tiêu nếu vì gϊếŧ người mà đi ngồi tù, cậu cũng sẽ bị truy cứu.
Dưới tình thế cấp bách, sau khi hô vài tiếng mà không có tác dụng, cậu dứt khoát vạch tay áo người đàn ông, há mồm cắn một cái trên cánh tay đối phương.
Dấu răng không sâu, không chảy máu, nhưng cảm giác đau đớn đủ để kéo lý trí trở về.
Cố Từ nhíu mày lại, mắt nhìn trên cánh tay còn mang theo dấu nước miếng, gương mặt vô cảm thu lại cái nạng.
“Chuyển lời cho Từ Phóng, hoặc là hắn gϊếŧ chết tao, hoặc là, hắn tốt nhất nên tự chuẩn bị trước cho mình một cái quan tài đi.”
Cổ được giải thoát, râu quai nón xoay người nhảy dựng lên, mang theo cấp dưới liều mạng chạy ra cửa tiểu khu.
Đám người đi xa, Lý Ngư nhẹ nhàng túm lấy tay áo người đàn ông, chỉ vào dấu răng hỏi, “Không đau chứ?”
Cố Từ đè lại khóe miệng, “Đau.”
Đau cái rắm.
Lý Ngư xụ mặt, có lệ mà thổi khí lên cánh tay người đàn ông, “Đỉnh thật đó, thân thủ tốt như vậy, trước kia từng luyện qua rồi đi.”
Cố Từ không trả lời mà nâng lên tay, bóp chặt hai má thanh niên, khiến cho cậu hơi chu miệng.
Trong miệng hàm răng chỉnh tề trắng sáng, đầu lưỡi không an phận lộn xộn.
Lý Ngư chớp chớp mắt, không nhận rõ tình huống trước mắt.
Cố Từ chăm chú nhìn chằm chằm bên trong, ngón tay cọ nhẹ qua từng chiếc răng, cuối cùng dừng lại ở răng nanh, dùng tay xoa xoa.
Hắn cúi người tới gần, “Lần sau cắn nơi khác.”
Lý Ngư, “……”
Cái tật xấu gì đó, còn nghiện bị cắn nữa?
Một lát sau, Cố Từ buông tay, chống nạng bước đi, bóng lưng cao thẳng, vai rộng chân dài, cho dù chân bó thạch cao cũng không thể làm giảm sự quyến rũ của hắn.
Lý Ngư xoa quai hàm bị niết đau, lẩm bẩm làu bàu theo phía sau.
Đau đớn trên mặt không ngừng nhắc nhở cậu, điểm đen trong lòng Cố Từ kia đang mở rộng, mặt nạ ôn hoà duy trì bao lâu nay, giờ đang từ từ nứt vỡ.
Ảo não mà thở dài, chuyện này không dễ làm, khó quá đi.
Trong nhà, quản gia đang lúng túng nhìn chằm chằm phòng nhỏ.
Vốn là nhà không lớn, hiện tại trừ lối đi nhỏ tất cả đều là giường, cũng không biết một cái giường lớn như vậy, rốt cuộc là ai mua.
Nghe thấy tiếng chìa khóa, quản gia thở dài, vội vàng đi ra mở cửa.
Cửa vừa mở, Lý Ngư liền thấy cái giường lớn trong phòng ngủ nho nhỏ kia, chỉ cần nhìn qua liền biết rất mềm mại, hẳn là ngủ cực kỳ thoải mái.
Quản gia mặt lộ vẻ khó xử, “Thiếu gia, giao hàng nói người mua là một người trẻ tuổi đội mũ đeo khẩu trang, cái kiểu giả dạng này……”
Có điểm quen mắt.
Cố Từ liếc thanh niên hai mắt đang tỏa sáng, “Tôi biết là ai.”
Lý Ngư kêu một tiếng, “Ai?”
Cố Từ mắt không chớp nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt như lưỡi đao, phảng phất có thể xuyên qua biểu hiện bên ngoài mà nhìn thấu nội tâm.
Lý Ngư chột dạ, nhìn nhau không đến hai giây liền chuyển rời tầm mắt.