Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đối Đầu Với Nhân Vật Phản Diện, Cuối Cùng Là Tôi Khóc

Chương 14: Bị chó cắn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đứa nhỏ chớp chớp đôi mắt đỏ hoe, môi mấp máy.

Ngay lúc Lý Ngư định đến gần thì đột nhiên tỉnh dậy.

Trong phòng một mảnh tĩnh mịch, chỉ có tiếng thở dốc của chính mình sau cơn sợ hãi, cùng tiếng hít thở đều đều của Cố Từ.

Lý Ngư xoay người nằm thẳng, ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà, chóp mũi tựa hồ còn quanh quẩn mùi máu nhàn nhạt.

Đột nhiên l*иg ngực như nghẹn lại, cậu đột nhiên bò dậy, lao như gió ra khỏi phòng, vọt vào buồng vệ sinh.

Dạ dày bắt đầu run rẩy quặn đau, Lý Ngư ôm bồn cầu nôn một hồi, ấn nút xả nước, hư thoát nằm liệt dưới đất.

Cố Từ.

Đứa bé trong mơ chính là Cố Từ.

Lý Ngư lau mồ hôi lạnh trên trán, “1551, tao lại gặp ác mộng.”

1551, “Quả thật là một sự kiện bi thương.”

“……” Lý Ngư hít vào một hơi, nói kỹ càng tỉ mỉ nội dung trong mộng một lượt, “Đều nói ban ngày nghĩ gì, ban đêm mơ thấy cái đó, là bởi vì quản gia lúc trước từng kể những chuyện này sao?”

1551, “Cái này yêu cầu chính cậu phải tự kiểm chứng.”

Lý Ngư chửi thề, “Thế thì mày không có tác dụng mịa gì hả.”

1551 nghiêm túc sửa lại, “Tôi có tác dụng rất lớn, tuyên bố nhiệm vụ, bồi cậu nói chuyện phiếm, không có gì để chê trách.”

Lý Ngư muốn lên cơn đau tim, đây là một cái hố, còn là một cái to như cái quan tài, cậu nghiêm túc nghi ngờ, 1551 có khả năng bị virus tấn công, cần diệt virus khẩn cấp.

Sàn nhà vừa lạnh vừa cứng, mông tiếp xúc với nền liền cóng teo người.

Lý Ngư dựa vào trên bồn cầu bình ổn lại tâm tình, làm sao cũng không đứng dậy nổi, vừa nhớ tới ở trong mộng Cố Từ là chủ nhân của cái bóng quái vật, cả người cậu liền run lẩy bẩy.

Cố Từ hẳn là rất hận mẹ hắn, ít nhất ở trong mơ là như vậy.

Đến nỗi ở trong hiện thực, Lý Ngư đoán, hận ý của hắn sẽ không giảm đi, ngược lại còn tăng thêm.

Mùa hè sắp kết thúc, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, quần áo cộc chống chịu được không khí se lạnh lúc nửa đêm.

Lý Ngư hắt hơi một cái, đứng dậy súc miệng, xoa cái mũi rồi trở lại phòng.

Đi tới cửa khi, cậu đột nhiên một dừng lại, “1551, lúc tao mới tỉnh dậy chạy ra ngoài, có bật đèn à?”

“Không có.”

May thật, Cố Từ căn bản không bật đèn.

Một người nếu không có thay đổi về cảm xúc hoặc là tâm lý, hẳn là sẽ không dễ dàng phá vỡ thói quen của mình.

Lý Ngư bước nhanh vào phòng, quỳ xuống bên giường, không nói một lời, trực tiếp gạt cánh tay che ở trên mắt Cố Từ ra.

Người đàn ông ánh mắt tỉnh táo, mang theo vài phần âm u làm cho người ta sợ hãi.

“Anh không ngủ, hay là ngủ rồi lại tỉnh?”

Cố Từ đẩy ra hắn tay ngồi dậy, “Ngủ, bị cậu đánh thức.”

“……”

Vừa mới cứng mồm khẳng định đã bị ác mộng doạ sợ tới mức khóc oa oa, thật mẹ nó mất mặt, Lý Ngư nhỏ giọng nói, “Xin lỗi nha, tui gần đây hay gặp ác mộng, tui cũng không cố ý quấy rầy anh đâu.”

Cố Từ đôi mắt khẽ di chuyển, nhìn về cái bóng trên bức tường đối diện, “Cậu mơ thấy cái gì?”

Kể lại giấc mơ đồng nghĩa với việc xé ra vết sẹo của Cố Từ, điên cuồng rắc muối, cực kì không có đạo đức.

Lý Ngư nói, “Mơ thấy công ty của anh càng ngày càng lớn, anh cho tôi ăn sung mặc sướиɠ, du lịch khắp thế giới, cả ngày sướиɠ như tiên.”

“Tôi hỏi lại cậu một lần nữa.” Cố Từ đứng dậy, một tay xách cậu thanh niên đang ngồi trên sàn lên, giữ chặt gáy rồi đè người về phía cậu, “Cậu mơ thấy cái gì.”

Lý Ngư bị cảm xúc đột ngột của người đàn ông làm cho bối rối, loại thời điểm này, cần thể hiện một chút nghệ thuật giao tiếp, “Tôi thật sự mơ thấy anh.”

Quả nhiên, Cố Từ á khẩu không trả lời được.

Lý Ngư nửa thật nửa giả nói, “Anh đuổi theo tôi không bỏ, nói thích tôi, đúng rồi, anh còn ôm chân tôi làm nũng nữa.”

Cố Từ trầm mặc vài giây, đen mặt phủ nhận, “Không có khả năng.”

Lý Ngư trừng mắt, “Vì cái gì, tôi đối với anh không tốt sao.”

Cố Từ xiết chặt năm ngón tay, ép thanh niên càng gần, chóp mũi hai người chạm vào nhau, nghe rõ cả tiếng thở, chỉ cần hơi nâng cằm, là có thể hôn đến đôi môi mềm mại ở đối diện.

Lý Ngư nhướng mày, muốn làm liền làm, hôn một cái ở trên môi đối phương.

Cố Từ sững sờ, bỗng nhiên buông tay, trái tim bởi vì một nụ hôn đơn giản mà loạn nhịp, thân thể nóng bừng lên.

“Môi rất mềm, chính là có hơi khô, Cố tiên sinh, yêu cầu anh uống nhiều nước.” Lý Ngư liếʍ môi dưới, chân thành đánh giá, đồng thời ở trong lòng vì mình tự vỗ tay.

Tui quả thật là một người chủ động, không ngừng cố gắng!

Cố Từ, “……”

Cố Từ chậm nửa nhịp dùng mu bàn tay cọ cọ môi, dùng động tác ghét bỏ che đi gương mặt đỏ bừng.

Lý Ngư nhìn hắn mặt đều đỏ, hơi đồng tình, vô tội nói, “Tôi cho rằng anh vừa rồi là muốn hôn tôi.”

Cố Từ, “Cậu suy nghĩ nhiều.”

Lý Ngư “A” một tiếng, buông xuống một câu xin lỗi, cuộn người vào chăn thật tốt, nhắm mắt lại ngủ thϊếp đi.

Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, cậu đột nhiên xoay người nhổm lên, muốn đi bật đèn ngủ hình ciu, bị người đàn ông ở trên giường quát lớn.

“Cậu không thể thành thật một chút sao?” Giọng Cố Từ hơi khàn, kiềm chế nhìn về phía bóng đen trước giường.

Ngọn lửa trong cơ thể vừa mới bị dập tắt, lại bị động tác loạt xoạt của thanh niên làm cho bùng lên lần nữa.

Cố Từ chưa bao giờ biết, tự chủ của mình thế nhưng không chịu được một kích.

“Vì cái gì, anh không phải……” Kịp thời đem hai chữ “sợ tối” nuốt trở lại, trước khi người đàn ông lên tiếng, Lý Ngư nhanh chóng trở mình lăn trên giường, chui vào ổ chăn, túm lấy chăn không bỏ, “Không mở thì không mở, bất quá anh cũng đừng sợ, tôi bồi anh ngủ.”

Cố Từ cơ bắp cả người căng cứng, không đem người ném xuống.

“Tôi không sợ tối, không có lừa cậu.” Giọng người đàn ông trầm thấp đến gần như bị đè nén, như là đang kiềm chế, lại như là tự sa ngã, “Về sau buổi tối không cần để đèn, vô dụng.”

“Có ý gì?” Lý Ngư ngồi dậy, vừa lơ đãng, cổ áo thun lệch đi, trượt xuống đầu vai.

Cố Từ hầu kết hơi chuyển động, quay mặt đi, không lên tiếng.

Nhìn chằm chằm vào sườn mặt đẹp trai của người đàn ông, nửa ngày, Lý Ngư từ bỏ việc chờ đợi đáp án, với cậu mà nói, chuyện gì cũng đều không quan trọng bằng đi ngủ.

Sau nửa đêm bình yên không mộng mị.

Lý Ngư ngủ ngon, tâm tình cũng tốt, ngồi dậy duỗi người, quay đầu liền thấy Cố Từ vẻ mặt thoải mái bình thản ngồi ở đầu giường viết mã.

Hiển nhiên, đối phương dậy từ rất sớm.

“Cố tiên sinh, tối hôm qua anh không ngủ sao.” Đôi mắt hồng như con thỏ, ngủ mới có quỷ.

Cố Từ thái độ lãnh ngạnh*, “Không có.”

[lạnh lùng cứng rắn]

Ồ, miệng ngậm chặt vậy nha, Lý Ngư gật gật đầu, cái gì cũng không hỏi, trực tiếp từ bên người đàn ông bò ra ngoài, đến phòng tắm chung ở phòng khách .

“1551, Cố Từ từ sau nửa đêm vẫn luôn ngồi viết mã?” Hắn bóp kem đánh răng rồi bỏ bàn chải đánh răng vào trong miệng.

1551 nói, “Không phải tất cả.”

Lý Ngư ngẩn ra, “Hắn còn làm gì?”

1551 ngậm miệng, “Không nói cho cậu.”

Lý Ngư giận đến thiếu chút nữa nuốt luôn kem đánh răng, đây là cái hệ thống chó má gì, trừ cãi nhau thì đúng là vô tích sự.

Cậu phẫn nộ mà đánh xong răng, vắt khăn lông rửa mặt, lúc đang xoa lỗ tai đột nhiên thoáng nhìn thấy có cái gì đó ở phía trên.

Non nửa vòng tròn màu đỏ, như là một dấu răng.

Tối hôm qua trong giấc mộng bản thăng cấp, cậu quả thật bị quái vật nhỏ cắn một ngụm, vừa đúng lúc là tai bên này.

Lý Ngư lòng đầy bất an, sợ hãi, lo lắng, nếu tổn thương trong giấc mộng thật sự có thể phản ánh trong hiện thực, cậu cần phải cẩn thận hơn mới được.

Vạn nhất quái vật bóng đêm chém cậu thành hai nửa, Cố Từ khi tỉnh lại thấy máu chảy đầm đìa đầy giường đệm, sẽ bị dọa điên đi.

“1551, lỗ tai tao sao lại thế này, ai cắn.”

“Cậu không phải đoán được rồi sao?”

“……” Lý Ngư thiếu không thở nổi, “Đúng như tao nghĩ à? Đây là một cái cái thế giới huyền huyễn à?”

1551 vẫn là thái độ xử lý việc chung kia, cường điệu, “Đây là thế giới bình thường, cậu đừng có đoán mò.”

Lý Ngư không tin, lời nói của hệ thống trước sau đều mâu thuẫn.

Nếu tai mình thật sự là bị Cố Từ cắn, chứng minh rằng tổn thương thân thể trong mộng, chính xác sẽ phản ánh trong thực tế, như vậy, đây liền không phải là thế giới bình thường……1551 nhất định che giấu tin tức mấu chốt.

Lý Ngư sờ sờ vành tai, đầy bụng buồn bực mà đi ra khỏi nhà vệ sinh, đúng lúc gặp được quản gia vừa mua xong bữa sáng trở về.

“Thay quần áo rồi tới ăn đi.” Quản gia đem bữa sáng mang lên bàn, “Nhân tiện gọi thiếu gia một câu.”

Lý Ngư vào phòng, xoay lưng về phía Cố Từ, khom lưng tìm kiếm quần áo trong tủ.

Thuận miệng nói, “Ngài Cố, nên ăn bữa sáng rồi.”

Cố Từ đem máy tính bỏ sang một bên, quay mặt đi, không nhìn thanh niên phía bên trái chỉ mặc một cái quần đùi.

Chờ đối phương thay quần áo xong, hắn chống nạng xuống đất, đồng thời cùng Lý Ngư đi ra ngoài, “Tai cậu bị làm sao đây?”

Anh hỏi tôi thì tôi phải hỏi ai, Lý Ngư trong lòng trợn trắng mắt, sờ sờ chóp tai.

Dấu răng đủ sâu, chỉ bằng cảm nhận là có thể đếm được trước sau đều có bốn dấu, tổng cộng tám cái răng.

Lý Ngư rít một tiếng, tức giận nói, “Bị chó cắn.”

Cố Từ, “……”
« Chương TrướcChương Tiếp »