Chương 71: Giấc mơ (5)

Mạch Mang Mang lần thứ hai trở thành tiêu điểm của Điệt Trung, nhưng lần này là chính diện, Điệt Trung là trường trọng điểm truyền thống, Mạch Mang Mang nhận được offer của S đại xem như bạn cùng lứa tuổi nhân tài kiệt xuất.

Càng tự nhận là thông minh thì càng dễ sinh ra tranh luận thj phi, nhưng những lời đồn đó đều không ảnh hưởng được cô, hiện tại che trời lấp đất ca ngợi cũng không thể. Cô vẫn như trước kia, chỉ là độc lai độc vãng (một mình đến, một mình đi).

Cuối cùng một lần thi sơ khảo, Mạch Mang Mang đứng thứ nhất, nhận vô số lời khen ngợi cùng động viên, Cố Trăn đứng thứ hai đứng ở bên cạnh cô, thanh âm microphone của hiệu trưởng tăng gấp mấy lần, vang đến sàn nhà gỗ hơi chấn động, cô nói: “Cố Trăn, cố ý nhường tôi sao? Phàm là nam nhân, sẽ không đến mức thắng tôi cũng không dám sao?”

Cố Trăn nói: “Người đứng nhất thường có sự tự tin”

Hắn nói chuyện khi tầm mắt đều không di chuyển, Mạch Mang Mang cười nói: “Ha, tôi đã quên, có người vốn dĩ chính là như vậy, luôn tự cho mình là đúng, làm bộ làm tịch. Dù sao không có lần sau.”

Thi đại học Mạch Mang Mang không tham gia, cô không có hứng thú với mọi thứ, trở lại trường học lĩnh bằng tốt nghiệp, Diệp Đường Tư còn đi học, cô bé hiện tại thành tân cao tam, nhân tiết tự học chuồn ra ngoài, đến cửa sau tiệm cơm nhỏ, mặt đỏ hồng, thái dương có mồ hôi mỏng, tóc buộc cao đuôi ngựa, ánh mắt trong trẻo.

Đây là bạn duy nhất còn lại của Mạch Mang Mang ở Điệt Trung, cô cười nói: “Đã đến rồi sao”

Điều hào phả ra khí lạnh, khuỷu tay Diệp Đường Tư chống lên bàn nhỏ hơi dầu mỡ, cắn cắn chiếc đũa nói: "Mang Mang, nghe nói năm nay thủ khoa khối khoa học tự nhiên là Cố học trưởng.”

“Ừm.” Mạch Mang Mang xem thực đơn, cô biết Cố Trăn sẽ không từ bỏ cái vinh dự này.

“Em còn nghe nói, anh ấy cùng Ngụy Thanh Ninh chia tay sau khi thi đại học một ngày, ai đề nghị trước thì không biết.”

“Kỳ thật,” Mạch Mang Mang đóng lại quyển menu, thản nhiên mà nhìn Diệp Đường Tư, “Em không cần nói với chị điều này, chị không quan tâm.”

Diệp Đường Tư cười nói: “Vậy là tốt rồi!”

Các nàng vừa nói vừa cười mà ăn xong một bữa cơm, Diệp Đường Tư vội vàng trở về tự học, Mạch Mang Mang chậm rãi đi qua vườn trường, di động reo lên, cô ấn nút nghe, Ngụy Thanh Ninh khóc lóc xin lỗi cô: “Thực xin lỗi, Mang Mang, thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi…”

Mạch Mang Mang không rõ nguyên do: “Tôi không cần cô xin lỗi.”

Ngụy Thanh Ninh tựa hồ căn bản không nghe đi vào, vẫn luôn điên cuồng mà nói xin lỗi, một phút lúc sau cắt đứt, Mạch Mang Mang có dự cảm chẳng lành, cô gọi lại, không có người nghe.

Mạch Mang Mang gửi tin nhắn hỏi: Cô ở đâu?

Khu dạy học cách nơi cô đang đứng không xa, Mạch Mang Mang bước nhanh tới hướng kia đi đến, gọi điện cho Triệu Giai: “Cô Triệu, em là Mạch Mang Mang, cô có thể liên hệ với người nhà Ngụy Thanh Ninh không, em nghi bạn ấy…”

Thái dương giống một viên pha lê bị thiêu đốt, thật chói chang, treo ở khu dạy học bên cạnh, nó uyển chuyển nhẹ nhàng mà nhảy xuống, Mạch Mang Mang nhắm mắt lại, cô nhớ tới đã từng cùng Ngụy Thanh Ninh thảo luận qua một quyển sách, cô nói, vì cái gì nhân vật một người sống một người chết, chết lần đầu tiên là hí kịch, lần thứ tư chính là quán tính. Ngụy Thanh Ninh nói, bởi vì chết là nhân sinh lớn nhất.

Thân thể va chạm mặt đất phát ra thanh âm vỡ vụn.

Con người là cá thể tự do, bọn họ vĩnh viễn tồn tại hai loại trời sinh khát vọng, hướng về phía trước một bước không chạm được đến thượng đế, lùi xuống phía dưới một bước ôm Satan.

Xung quanh là máu tươi, óc bắn tung toé, tròng mắt lồi ra, Ngụy Thanh Ninh là Baudelaire - ác chi hoa.

Mang Mang, đừng nhìn tớ. Mang Mang, cứu cứu tớ. Mang Mang, cậu không được quên tớ.