Chương 70: Giấc mơ (4)

Cố Trăn giúp cô đi làm thủ tục, mới vừa đi không lâu, Ngụy Thanh Ninh gõ cửa tiến vào, thân hình nhỏ bé, điềm tĩnh ôn nhu, tóc đen xoã tung trên vai.

“Cố Trăn nói với tớ….” Cô ấy nghiêng đầu lựa chọn từ ngữ để nói “Nói như thế nào đây? Tự hại mình? Tự tử sao?”

“Tớ đến thăm cậu”

Ngụy Thanh Ninh tự giác ngồi ở đầu giường, vừa gọt táo vừa nói “Mang Mang, tớ biết cậu giận tớ, cũng rất hận tớ vì tớ cùng Cố Trăn ở bên nhau"

Mạch Mang Mang dựa vào gối đầu, cũng không nhìn cô ấy “Lời đồn trong trường học là do cô sao?”

“Đúng ra thì … cũng không phải tớ” Ngụy Thanh Ninh xoay xoay do "Chúng ta là bạn tốt, tớ cũng không lỡ làm thế, nhưng tớ lại mượn dao gϊếŧ người..”

Ngụy Thanh Ninh nói :”Tớ chỉ cần nói với Lâm Hi Tình nói là đủ rồi. Chẳng cần dùng đến ‘bạo lực’”

Mạch Mang Mang nói: “Cô thật khác so với trước kia”

“Là do cậu không hiểu tớ, hay có thể nói là chưa bao giờ để tớ vào mắt, cậu là chủ thể còn tớ là khách thể vì vậy tớ không cần quá nhiều ý tưởng”

“Cậu cho rằng tớ cướp bạn trai cậu, đúng không?” Ngụy Thanh Ninh cười rộ lên “Nhưng bọn tớ lại ở bên nhau từ trước rồi, cậu ấy không công khai mối quan hệ của bọn tớ nhưng chắc chắn là tớ đến sớm hơn cậu”

“Chúng ta là bạn lâu như vậy, cậu vẫn luôn nổi bật, xinh đẹp, được mọi người vây quanh, còn tớ thì sao? Tớ chỉ làm nền cho cậu mà thôi. Tính cách cậu rất bá đạo, luôn muốn tớ phải nghe theo, cậu có biết các nữ sinh khác ở sau lưng cậu nói gì không? — là nha hoàn bên đại tiểu thư đấy.

Cũng đúng thôi, tại vì nhà cậu giàu như vâỵ, được bạn trai yêu chiều như vậy, cậu còn không thỏa mãn sao? Tại sao cứ nhất định phải bám lấy Cố Trăn? Tớ đã thích cậu ấy lâu như vậy, yên lặng mà vì cậu ấy mà chịu đựng, tớ cũng không mong cầu được công khai, chỉ hy vọng được vui vẻ mà ở bên nhau. Nhưng vì sao cậu cứ nhất định phải cướp đi? Vì sao nhất định phải là cậu? Vì sao mọi chuyện tốt đều ở chỗ cậu? Lại còn cướp cả tình cảm của Cố Trăn nữa?”

Mạch Mang Mang nhíu mày: “Cô rốt cuộc đang nói cái gì? Sớm là từ bao giờ?”

Ngụy Thanh Ninh nói: “Tiệc tối ngày kỷ niệm trường thì có được tính là sớm không?”

Biểu tình kinh ngạc của Mạch Mang Mang thật vừa lòng Ngụy Thanh Ninh: “Nếu không phải do cậu cùng bạn trai quá tình tứ như vậy thì tớ cùng Cố Trăn cũng đã không đi quá giới hạn như vậy”

“Mang Mang, là tự cậu làm cậu ấy thất vọng”

“Nhưng cậu ấy vì muốn ở bên cậu nên đã chia tay với tớ, ngày đó các cậu công khai còn muốn tớ chúc phúc, vì sao đây?”

Mạch Mang Mang cơ hồ chết lặng: “Sao lại như vậy?”

Ngụy Thanh Ninh nói: “Chắc cậu rất tò mò vì sao sau đấy bọn tớ lại ở bên nhau đúng không? Bởi vì cứ một tháng bọn tớ lại lên giường với nhau một lần, nhưng lần này do tớ không cẩn thận nên đã mang thai, tớ muốn phá thai, nhưng câụ biết đấy, với tính cách của Cố Trăn thì sẽ đồng ý sao?”

“Đúng rồi, quên nói cho cậu, Mang Mang. Ngày bà nội cậu nằm viện, tớ có qua thăm vài lần, khi đó cậu không ở đấy, tớ biết bà cậu rất quan tâm đến chuyện của cậu, tớ liền nói cho bà nghe vài chuyện…..”

Ngụy Thanh Ninh nói: “ Tớ nói cậu đã đã yêu đương như thế nào, đã cướp bạn trai tớ như thế nào, ở trong trường học cùng cậu ấy như thế nào, rồi còn lén nếm thử trái cấm nữa”

Mạch Mang Mang ngực kịch liệt phập phồng, Ngụy Thanh Ninh cắm mũi dao ở trên một miếng táo, đưa tới miệng Mạch Mang Mang: “Lo lắng bà cụ không hiểu rõ, cả quá trình tớ đã miêu tả rất rõ ràng rành mạch… Nào, Mang Mang, há mồm ăn một miếng nào, tớ có tốt không?”

Mạch Mang Mang đầu ong ong, cô hất tay Ngụy Thanh Ninh làm rơi con dao, một cái tát bay đến mặt Ngụy Thanh Ninh, máu chảy ngược lên túi truyền dịch.

Mạch Mang Mang dứt khoát rút mũi kim truyền dịch ra, đem tất cả đồ vật bên tay ném tới người Ngụy Thanh Ninh, một quyển sách sượt qua mặt Ngụy Thanh Ninh, lưu lại một vết máu.

Mơ hồ, Mạch Mang Mang nhìn thấy Cố Trăn trở về, cô không định hỏi hắn thật giả, cũng không muốn nghĩ xem hắn định giúp ai, không muốn nghe hắn nói một chữ, hắn không còn có tư cách để cô để ý tới thái độ của hắn.

Cô nằm trên giường, cơ thể như rơi xuống vực sâu không đáy, đầu óc ù ù như rơi từ trên vách núi xuống, mà toàn bộ hành trình hắn đều thờ ơ lạnh nhạt, không, hắn chính là đồng mưu.

Mạch Mang Mang dâng lên một trận cảm giác ghê tởm, cô cách Ngụy Thanh Ninh nhìn hắn, cách Ngụy Thanh Ninh kêu tên của hắn: “Cố Trăn.”

Cố Trăn đau một chút, hắn đại khái biết chính mình đã mất đi cái gì, vĩnh viễn mà mất đi.

Cô giống như một toà tháp sụp đổ, Mạch Mang Mang nói: “ Cút đi.”

Từ bệnh viện đi ra trời, đã gần sáng, trên đường đưa Ngụy Thanh Ninh về nhà, Cố Trăn mắt không chớp nhìn chăm chú vào ngoài cửa sổ, dấu vết đêm chuyển ngày dừng bên ngoài thân xe, Ngụy Thanh Ninh nói: “Cậu không có gì muốn hỏi sao? Ví dụ như, vì sao tớ lại ở bệnh viện?”

Cố Trăn nói: “Nếu cậu muốn nói thì đã nói”

Ngụy Thanh Ninh thay đổi đề tài: “Trước kia tớ cảm thấy cái gì trọn vẹn mới là tốt nhất, nhưng hiện tại phát hiện, nhìn nó vỡ vụn cũng rất có hoàn mỹ.”

Ngụy Thanh Ninh cuốn lấy Cố Trăn, kéo áo khoác hắn: “Từ tớ sinh non, chúng ta liền không có làm…”

Cố Trăn đẩy Ngụy Thanh Ninh ra: “Đến giờ uống thuốc rồi đấy”

Ngụy Thanh Ninh cười một chút: “Cố Trăn, cậu hiện tại là bạn trai tớ.”

Ngụy Thanh Ninh lại bắt lấy tay Cố Trăn, móng tay cắm vào da hắn “Cho nên, cậu đừng mơ tưởng đến những người khác.”

Xe dừng, tài xế nói: “Tới rồi.”

Ngụy Thanh Ninh hỏi: “Là đường lâu đài sao?”

Tài xế liếc nhìn Ngụy Thanh Ninh một cái: “Không phải, là đường hải đồng.”

Ngụy Thanh Ninh kiên định nói: “Đi đến đường lâu đài”

Tài xế kỳ quái mà gào kêu: “Cái gì mà đường lâu đài? Không thể hiểu được, tôi lái xe hai mươi mấy năm, Điệt Thành không có loại đường này, muốn tìm lâu đài thì đi Disney đi!”

Ngụy Thanh Ninh trên mặt hiện ra vẻ hoang mang, nỗ lực nói: "Không phải lâu đài Disney, là lâu đài Kafka , chú chưa thấy qua sao? Chất đầy văn kiện, so le không đồng đều, đứt quãng, lung lay sắp đổ…”

“Tôi không muốn cùng cô tranh luận” Tài xế trợn mắt, chuyển sang Cố Trăn, “Tiểu tử, bạn gái cháu không quản mà mặc kệ sao? Đừng làm tôi trễ giờ thay ca.”

Cố Trăn đem tiền mặt trả cho tài xế, vỗ vỗ bả vai Ngụy Thanh Ninh: “Xuống xe.”



Mạch Mang Mang xoá bức ảnh cuối cùng của Cố Trăn trong album ảnh, giáo sư Tôn luôn giúp cô xử lý đơn lưu học: "Mang Mang, vẫn luôn không liên hệ được với em, mấy trường đại học đã phát ra RD kết quả trúng tuyển , em phải chú ý xem xét.”

Mạch Mang Mang mở hòm thư, ở bức thư chưa đọc tìm được Mạch Trịnh thị hy vọng cô suy nghĩ đến các trường đại học nổi tiếng, trở nên chuyên nghiệp như bà mong muốn, nhưng cô đã sớm quyết định từ bỏ.

Mạch Mang Mang đang chuẩn bị rời đi, lại ngoài ý muốn phát hiện đại S gởi thư, lúc trước giáo sư Tôn kiến nghị, cô tự mình thành toàn, nghiêm túc chuẩn bị tài liệu trình đại S.

Góc trái phía trên là dream school huy hiệu trường của cô, đập vào mắt tờ đơn là dòng chữ: Congratulations!