Chương 58: Theo đuổi (hơi H)

Cuối cùng vẫn là Cố Trăn ôm Mạch Mang Mang mềm nhũn vô lực đi tắm rửa sạch sẽ.

Trên đường trở về lớp học, cô xác nhận: "Vậy là anh đồng ý trở thành bạn trai em sao?"

Cố Trăn nói: “Không tính.”

Mạch Mang Mang có chút thất bại, cái gì cũng thiệt, cô kháng nghị nói: "Anh rõ ràng thừa nhận anh là... của em ....."

Mạch Mang Mang vừa nãy kêu oang oang, hiện tại ban ngày ban mặt, cô ngượng ngùng nói ra.

Cố Trăn nhếch môi, ngược lại đặc biệt dừng lại chờ cô nói: "Cái gì? ”

Biết là hắn cố ý, dù sao Mạch Mang Mang vẫn phải nhịn, bây giờ cô đang ở trong tình thế bất lợi, nói yếu ớt như muỗi kêu "....Ông xã"

Mạch Mang Mang tim loạn nhịp, lặp lại nói: “... Muốn ông xã thu thập em ....”

Cô không thể kìm nén, nhớ lại Cố Trăn đã làm điều đó với cô trên tường phòng tắm nam sinh.

Cố Trăn chọc cho cô đỏ mặt, lại theo lý thường mà cười nói: "Tình thú thôi, em biết đấy, Mang Mang, lời nói của đàn ông lúc ở trên giường là không thể tin"

"Được lắm Cố Trăn." "Mạch Mang Mang hận đến nghiến răng nghiến lợi "Anh cứ đắc ý đi, đừng để sau này rơi vào tay tôi"

Cố Trăn cười xoa đầu cô: "Trước tiên theo đuổi được anh rồi nói"

Bọn họ đi ngang qua bảng thông báo xếp hạng, Mạch Mang Mang nói: "Không bằng như vậy, nếu lần thi tháng này em xếp hạng hơn anh, anh sẽ đồng ý làm bạn trai của em"

Cố Trăn ngạc nhiên nhìn cô:" Em chắc chắn?"

"Đừng coi khinh người." Mạch Mang Mang hất cằm lên," Đừng đánh giá thấp thực lực của em, cũng đừng coi khinh việc em thích anh"

Giờ nghỉ trưa, trong sân trường không có người, trong lớp học xa xa có một hai bạn học đang tự học, Mạch Mang Mang ôm lấy cổ Cố Trăn, hôn lướt qua môi hắn: "Thu lãi trước."

Mạch Mang Mang hôn xong liền tách ra khỏi hắn, bước nhanh trở lại phòng học, để Cố Trăn ngây ra tại chỗ.

--

Chỉ còn ba bốn ngày nữa là đến kỳ thi hàng tháng, Mạch Mang Mang học hành ôn tập đến chuyên tâm, thông thường buổi sáng tốt lành và buổi tối chúc ngủ ngon còn ngoài thời gian khác đều không rảnh cùng Cố Trăn "Nói chuyện yêu đương".

Tuy nhiên.....

Mạch Mang Mang trừng mắt nhìn bảng xếp hạng: "Sao lại thế này?! Chúng ta cùng xếp thứ nhất, trình tự như thế nào vẫn là anh đứng trên em!"

Chỉ có cột cuối cùng, có một con số nhỏ 1, nhắc nhở cô về thứ hạng, bạn cùng lớp không cẩn thận, dựa theo quán tính, chắc chắn nghĩ rằng cô vẫn còn đứng thứ hai.

Cố Trăn vui sướиɠ khi người gặp họa: "Bởi vì em luôn ở sau anh"

Mạch Mang Mang tức giận, hắn hỏi: "Có quan trọng như vậy không?"

Mạch Mang Mang trợn trắng mắt: "Anh chưa từng xếp thứ hai thì làm sao mà hiểu được"

Cô nghiêng mặt dán vào bàn, buồn bực chỉ vào bảng điểm: "Khi nào em mới có thể ở trên anh?"

Cố Trăn buồn cười, cũng học động tác của cô, hai người nhìn nhau.

Trong lớp ánh sáng lờ mờ, đang chiếu phim, đây là tiết mục thư giãn thường xuyên sau kỳ thi hàng tháng trên lớp, các bạn học tập trung tinh thần, vì thế Cố Trăn có thể không hề có gánh nặng tâm lý dán lên mặt bàn, chậm rãi di chuyển đến gần, ngậm lấy môi cô.

Căn phòng tràn ngập bóng tối, gió từ cửa sổ thổi vào, nhân vật chính đối thoại, các bạn học xúc động thảo luận nhỏ, trở thành âm thanh nền cho nụ hôn của họ.

Mặt Mạch Mang Mang nóng lên, đầu lưỡi Cố Trăn nhẹ nhàng thăm dò vào cái miệng nhỏ của cô, cô lại triền miên với hắn, ở hàng ghế sau nhỏ hẹp này, tắm trong ánh trăng sáng rực, đột nhiên yên tĩnh giống như chân không bị cô lập, chỉ có tiếng nước bọt trao đổi rất nhỏ.

Chỉ một nụ hôn.

Tim như tan chảy.

Cố Trăn lui lại một chút, cười khẽ: "Tối nay để em ở trên"

Bộ phim chiếu được một nửa, Mạch Mang Mang bị Cố Trăn kéo vào phòng tự học độc lập trong thư viện, mạnh mẽ thỏa mãn tâm nguyện "ở trên" một lần, eo đau chân mỏi, hắn còn không dừng ở bên tai hỏi "Được không?".

Trừ bỏ nói được, cô còn có thể nói cái gì?

--

Mạch Mang Mang càng thua càng đánh, đánh trận nào thua trận đó, cô chưa bao giờ yêu đương, trước nay khinh thường mấy quyển ngôn tình, vậy mà trên giá sách đã che che giấu giấu mấy quyển.

Từ đan khăn quàng cổ đến làm bento, từ vấn đề thỉnh giáo trong lớp đến giả vờ tình cờ gặp nhau sau giờ học, để xem hắn chơi bóng rổ, cô đặc biệt kéo Ngụy Thanh Ninh vòng qua khu siêu thị nhỏ cách sân bóng rổ xa nhất.

Mạch Mang Mang dùng hết thủ đoạn, đáng tiếc thằng nhãi Cố Trăn này mềm cứng không ăn, dầu muối không ăn, trước sau lạnh lùng.

Ngày 31 tháng 12, thứ sáu, Mạch Mang Mang sinh nhật, trước đây cô lo lắng Cố Trăn không biết, nhiều lần cố ý vô tình mở thẻ sinh viên của mình trước mặt hắn.

Cô cho rằng Cố Trăn đang chờ thời cơ, cho cô một kinh ngạc, nhưng mãi cho đến buổi chiều tan học, hắn cũng không hề tỏ vẻ gì, thu dọn cặp sách nói lời tạm biệt với cô.

Mạch Mang Mang hít sâu một hơi: "Không còn gì nữa?"

Mạch Mang Mang tức giận đến mức đá vào đầu gối của hắn: "Đi thôi đi thôi! Không bao giờ gặp lại."