Chương 15: Tranh chấp

Điệt thành là một thành phố thí điểm về cải cách chất lượng giáo dục hàng đầu trong nước, một trong những đặc điểm chính sách của nó là coi trọng sức mạnh của tập thể sinh viên trẻ bao gồm cả về quyền tự chủ và giám sát của sinh viên.

Trường cấp 3 Điệt Thành là trường duy nhất chấp nhận áp dụng chính sách dân chủ và giám sát vào hội học sinh.

Mạch Mang Mang nghĩ, đây có lẽ là nguyên nhân khiến mỗi người trong bộ phận chủ tịch hội sinh viên dường như đặc biệt coi trọng chính mình.

Nửa năm trước, mùa xuân lạnh lẽo.

Trong phòng họp, hệ thống sưởi đã đầy đủ, nhưng so bên ngoài còn lạnh hơn vài phần, chủ yếu là do bầu không khí căng thẳng.

Trong trường, có một câu lạc bộ mới đang phát triển mạnh và bí mật cổ vũ cho việc giải phóng tự do cho tình yêu đồng tính dưới chiêu bài nghiên cứu văn học.

Các hoạt động thực sự của họ chỉ được lưu truyền trong một số học sinh, và trước khi nhà trường biết về điều đó, hội học sinh đã nghe tin và tranh luận xung quanh việc có nên cấm hội sau giờ học vào các buổi chiều thứ Sáu hay không.

"Câu lạc bộ này không thích hợp với môi trường hiện tại ......” Cố Trăn chậm rãi nói, chưa kịp nói hết câu đã bị Mạch Mang Mang cắt đứt, "Tại sao không? Cậu đang phân biệt đối xử, tất cả mọi người đều bình đẳng mà..”

Cố Trăn nhíu mày: “Tôi không đồng ý xuất hiện câu lạc bộ này trong trường học không có nghĩa là tôi có thành kiến với tình yêu đồng tính, cậu đừng quy chụp lung tung”

Vương Tử Minh cũng bất mãn với tư thế hùng hổ của cô, phụ hoạ nói: “ Đàn bà đúng là chỉ thích làm to chuyện, không thể nói được”

Ngay khi lời nói vừa rời khỏi miệng, các cô gái trên bàn hội nghị đã hướng ánh mắt rực lửa về phía Vương Tử Minh.

Mạch Mang Mang uống một ngụm nước, mỉm cười nói: “Cậu có quan điểm gì lớn có thể nói, tôi cũng giống như vậy, ý kiến chỉ là ý kiến của bản thân, không phân biệt giới tính, tôi cho rằng những lời tương tự chỉ có người hay có lối tư duy ngắn mới nói ra như vậy”

Lời nói của cô sắc bén, Vương Tử Minh giận đến nỗi sắc mặt hết đỏ lại trắng, hắn thua.

Chủ tịch hội học sinh Chu Toàn đã bị tranh luận hỗn loạn của bọn họ làm cho choáng váng, lần này một nữ sinh đứng lên đưa ra ý kiến, cô ấy nói: "Dân chủ một chút, quy tắc cũ, bỏ phiếu đi. ”

Sau một hồi thống kê phiếu bình chọn, tất cả mọi người đều nhìn Chu Toàn là người có quyền quyết định cuối cùng.

Chu Toàn làm ra vẻ suy nghĩ, cuối cùng vẫn bỏ phiếu phản đối, "Công việc của liên đoàn xã đoàn vẫn do Cố Trăn phụ trách, ý kiến của cậu ấy hẳn là vừa ý hơn một chút. ”

Chuyện này coi như chấm dứt, Mạch Mang Mang cho dù lòng không vui, cũng đành phải bỏ qua.



Sau khi tan họp, trời đã đỏ và mặt trời lặn,mọi người đều về nhà, Mạch Mang Mang đánh rơi thứ gì đó nên liền quay lại lấy.

Trong phòng họp yên ắng, trong bóng mờ ảo nơi ánh sáng không chếu tới, có hai thân ảnh một cao một thấp quấn lấy nhau.

Cô tập trung nhìn, Cố Trăn ngồi trên ghế đưa lưng về phía cửa, Chu Toàn nửa đứng nửa ngồi, cả người đều dựa vào người hắn, ngực dán vào cánh tay hắn, môi ghé sát vào bên tai hắn, tay di chuyển trước người Cố Trăn, động tác bị che khuất.

“Đau!” Bỗng nhiên cổ tay Chu Toàn bị Cố Trăn bóp chặt, tựa hồ còn dùng sức, cô ta khẽ kêu một tiếng, quay đầu lại liền nhìn thấy Mạch Mang Mang đứng ở cửa.

Người bình thường ít nhiều sẽ bởi vì đυ.ng phải cảnh người khác mập mờ mà xấu hổ, nhưng Mạch Mang Mang cũng không có loại tự giác này, cô cho rằng không có đạo lý người qua đường vô tội lại phải ngượng ngùng, vì vậy liền quang minh chính đại cùng Chu Toàn đối diện.

Một trong những người trong cuộc cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, Chu Toàn khép áo khoác lại, cúi đầu từ bên cạnh cô chạy ra ngoài.

Cố Trăn nghe thấy tiếng cũng quay lại, Mạch Mang Mang nhìn chằm chằm hắn, hy vọng có thể khiến hắn cảm thấy xấu hổ, đáng tiếc thần sắc hắn thản nhiên, thờ ơ lạnh nhạt.

Cô đành phải mỉa mai nói: "Thật là không thương hoa tiếc ngọc, đây có tính là qua cầu rút ván trong truyền thuyết không? ”

Còn đang so đo chuyện vừa rồi, Cố Trăn nói: "Tôi cũng không phải là người liên quan. ”

Mạch Mang Mang khoa trương mà cười một tiếng, “Cậu không phải là bên liên quan, cậu chỉ là hồng vệ binh thời cách mạng văn hóa, cậu muốn gϊếŧ chết bất kỳ suy nghĩ tự do nào mà cậu bắt gặp để có thể ghi công." Cô tin chắc rằng hắn đã bỏ phiếu chống lại đề nghị này để kêu gọi lãnh đạo nhà trường và thêm hồ sơ của hắn vào mười học sinh giỏi " Giả vờ có đạm bạc thì thế nào, trong lòng không phải vẫn là quỷ ích lạnh lùng sao? ”

Cố Trăn đứng lên sửa sang lại áo, liếc cô một cái, không nói lời nào liền bỏ đi.

Lại là như vậy!



Mạch Mang Mang tức giận đến mức về nhà vẫn chưa tiêu tan, Tưởng Lâm An ở trong phòng chờ cô đã lâu, nhưng hắn vẫn vui vẻ.

Mạch Mang Mang tâm trạng không tốt, không muốn nói chuyện nên vừa cúi gằm mặt vừa rút bài tập trong cặp ra thì bất ngờ bị ôm từ phía sau.

Bàn tay lạnh lẽo của Tưởng Lâm An theo đồng phục học sinh của cô sờ lên trên, cọ cọ nhũ ngực cô, tham luyến làn da trơn trượt của cô.

Mạch Mang Mang bắt lấy hắn tay: “Đừng... đang ở nhà.”

Tưởng Lâm An rất thành khẩn thuyết phục: "Chú Thành và bà nội đều đi ra ngoài rồi, dì Mẫn là người trẻ tuổi, sẽ không quản chúng ta…”

“Vậy cũng không được...” Mạch Mang Mang nửa giãy giụa, ở khía cạnh du͙© vọиɠ của Tưởng Lâm An cô có thể hiểu, cô không kháng cự cũng không đặc biệt hứng thú. Chỉ cảm thấy thời cơ chưa đến nên mới từ chối.

Bọn họ đang ôm nhau, nghe thấy Trần Mẫn ôn nhu nói: "Mang Mang, hôm nay gia sư mới của Canh Tư tới, con đi xem giúp thằng bé nhé”

Mạch Mang Mang cùng Tưởng Lâm An tách ra, thấy Trần Mẫn không nói cũng hiểu mà đem tầm mắt nhìn đến nơi khác, tựa như rất ăn ý, cô càng thêm xấu hổ, vội vàng xuống lầu.

Khi vừa bước vào thư phòng, Mạch Mang Mang đã gặp Cố Trăn, chuông cảnh báo vang lên trong đầu cô: “Cậu là gia sư mới của em tôi?"

Cố Trăn cũng có chút kinh ngạc, hắn hỏi Mạch Chỉnh Tư: "Đây có phải là chị gái xinh đẹp, vừa ưu tú, vừa đáng yêu mà em nói? ”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Canh Tư đỏ bừng, cậu bé có thể khen ngợi Mạch Mang Mang trước mặt Cố Trăn, nhưng khi cô đến, cậu lại cảm thấy không nói nên lời.

"Cố Trăn cậu có ý gì?" Mạch Mang Mang hiểu được ngụ ý trong câu hỏi của hắn.

Mạch Canh Tư sửng sốt: “Hai người quen nhau?”

Cố Trăn không mặn không nhạt nói: "Bạn cùng lớp”

Mạch Mang Mang cười lạnh: "Mạch Canh Tư, chị còn tưởng rằng em chọn gia sư lâu như vậy thì có thể chọn ra người lợi hại như thế nào, nhưng hóa ra đó lại là một học sinh trung học, còn không bằng tìm chị giúp em học thêm. ”

Mạch Canh Tư nói một cách yếu ớt “Nhưng anh Cố là người đứng đầu trong trường, chị hung dữ quá”

Cố Trăn cười ra tiếng.

Mạch Canh Tư ăn cây táo, rào cây sung không thể nghi ngờ là đang đổ thêm dầu vào lửa, Mạch Mang Mang ném xuống một câu: “ Chị không quan tâm đến em nữa!”

Tưởng Lâm An thấy cô trở về với bộ dáng nổi giận đùng đùng, đưa tới một ly trà hoa: "Sao tâm tình còn tệ hơn vừa nãy nữa?”

Mạch Mang Mang ngửa đầu, một hơi uống sạch "Đừng nói nữa… không có việc gì”

Môi cô ẩm ướt, Tưởng Lâm An không nhịn được hôn một cái.

Tâm tư Mạch Mang Mang không ở đây, ngồi như có lệ một hồi, cầm lấy bài tập trên mặt bàn, nhưng thế nào cũng không thấy rõ, bóng chữ nặng nề, càng ngày càng chen chúc dày đặc, màu đen bao phủ lên mắt cô, rồi đột nhiên tối sầm.