Chương 12: Lâm An

Tưởng Lâm An đứng ở ngoài cửa thu ô, tay cầm cán ô thon dài trắng nõn, từ nhỏ đã xuất thân từ gia đình giàu có, nước da trắng bẩm sinh theo gen của gia đình, người gầy, nhưng không yếu, như một miếng ngọc bích trong suốt, cho dù không khoác lên chiếc áo khoác dài cũng toát lên khí chất cao quý của một công tử.

"Tiểu thư ở phòng ăn." Dì Trương nở một nụ cười thân thiện mà ái muội, nhà họ Mạch trên dưới căn bản đều rất thích Tưởng Lâm An, không chỉ bởi vì bản thân hắn, mà còn bởi vì sau lưng hắn là một gia tộc giàu có. So với Mạch Thành thuộc tầng lớp nhà giàu mới nổi gần mười năm nay thì Tưởng gia đã ở Điệt Thành giàu có hơn trăm năm.

Dì Trương ban đầu gọi hắn là Tưởng thiếu gia, Tưởng Lâm An kiên trì làm bà sửa lại, lý do ngoài mặt là dì Trương đã nuôi dưỡng Mạch Mang Mang từ nhỏ nên không cần phải khách sáo với hắn như vậy. Nhưng riêng tư hắn lại nói với Mạch Mang Mang rằng đó là bởi vì từ "tiểu thư" ít nhất còn mang hương vị hiện đại, trong khi từ "thiếu gia” lại giống như một tàn dư của chế độ phong kiến, khiến hắn nổi da gà mỗi khi nghe thấy. Về phần Mạch Thành luôn lấy từ "quý tộc" ra khen ngợi hắn, Tưởng Lâm An lại nói rằng có rất ít quý tộc thực sự ở Trung Quốc mới, phần lớn họ vẫn chỉ là sao chép từ thói quen của Anh và Mỹ, rất vụng về.

Mạch Mang Mang mỗi khi nghe xong đều bất giác buồn cười, từ góc độ nào đó, bọn họ là một loại người trời sinh phản cốt.

Trong phòng ăn không chỉ có một mình Mạch Mang Mang.

Những người đến hôm nay đều là những người mà Mạch Canh Tư thích, cậu bé rất vui: “Anh Lâm An, để em giới thiệu cho anh, đây là gia sư toán của em, thầy Cố, anh ấy còn là bạn học của chị gái em, nhưng rất lợi hại…"

Những lời sau đó bị nuốt vào cổ họng trước ánh mắt cảnh cáo của Mạch Mang Mang.

Tưởng Lâm An tự giác mà đi đến bên cạnh Mạch Mang Mang, nhẹ nhàng ôm eo cô, cô rất tự nhiên mà đem đầu dựa vào trên vai hắn.

Tưởng Lâm An suy nghĩ một chút: "Lúc trước đã nghe nói qua…"

Đó không phải là người đối với Mạch Mang Mang là phi thường chán ghét, không xứng danh đệ nhất sao?

Anh lịch sự đưa tay ra: "Xin chào, tôi là Tưởng Lâm An, là bạn trai của Mang Mang. ”

Bàn tay của Tưởng Lâm An dừng trên không trung một lúc, Cố Trăn mới lười biếng nắm lại, nhếch môi cười nói: “ Thực xin lỗi, tôi và cô ấy không thân thiết lắm cho nên chưa từng nghe qua anh”.

Lời này nghe hơi lạ.

Tưởng Lâm An chưa kịp suy nghĩ đã bị Mạch Mang Mang đã trực tiếp hất tay bọn họ ra, hướng về Mạch Canh Tư nói: “ Em còn không mau đi học sao? ”

Lại nói với Tưởng Lâm An: "Chúng ta cũng lên đi”.

Thư phòng ở lầu hai, phòng Mạch Mang Mang ở lầu ba, bốn người, hai trước hai sau, lên cầu thang.

Có lẽ là ảnh hưởng tâm lý, khiến cho Mạch Mang Mang luôn cảm thấy có ánh mắt chế nhạo đang liếc nhìn bóng lưng của mình, cho nên trong lòng rối loạn mà bước nhầm một bậc cầu thang.

“Cẩn thận!” Hai giọng nói đồng thời vang lên, khác biệt là Tưởng Lâm An đang lo lắng, còn Cố Trăn lại khá bình tĩnh, bởi vì hắn đã đỡ lấy mông Mạch Mang Mang, còn tiện tay xoa nhẹ mông mềm, sau đó đẩy cô đứng thẳng lên.

"Cố Trăn..." Mạch Mang Mang quay đầu, hung dữ trừng mắt nhìn hắn.

"Không cần cảm ơn." Cố Trăn vô lại cười với cô.

Mạch Canh Tư còn ở một bên thêm mắm thêm muối, khoa trương nói: “Anh Cố giỏi thật đấy, nếu không chị sẽ ngã và rơi vào chúng ta”

Mạch Mang Mang quả thực giận sôi máu.

Tưởng Lâm An cho rằng cô tức giận vì té ngã, nắm tay cô, lòng bàn tay ấm áp, hắn nói: "Như vậy sẽ không sợ ngã”.

Mười ngón tay đan vào nhau.



Bài tập về nhà của Mạch Mang Mang đã hoàn thành từ tối thứ sáu, trở lại phòng chủ yếu dạy Tưởng Lâm An làm toán, hắn cùng Mạch Canh Tư cùng học trường quốc tế, hắn học cấp 3, bài tập cũng không khó lắm, Mạch Mang Mang dựa theo ý hiểu của mình mà giảng hai lần, hắn vẫn không hiểu.

Tính tình cô nôn nóng, sắc mặt hơi trầm xuống.

“Mang Mang, đừng tức giận.” Tưởng Lâm An ở trước mặt cô giống như một đứa trẻ luống cuống tay chân vì làm sai, “Anh đánh đàn cho em nghe, được không? ”

Tưởng Lâm An không có năng khiếu trong các môn học nhưng lại có trình độ âm nhạc cao.

"Đồ ngốc, em không có tức giận." Mạch Mang Mang bị bộ dáng khẩn trương của hắn chọc cười, ngữ khí bình tĩnh lại.

Những người không thường cười thì khi cười rộ lên lại đặc biệt đẹp, Tưởng Lâm An nhất thời thất thần, cúi người muốn hôn.

“Không phù hợp với trẻ em, chú ý ảnh hưởng ” Khi hai người cách nhau không đến một tấc, tiếng Mạch Canh Tư giả làm người lớn đã vang lên ở cửa phòng, phía sau Cố Trăn bị một tấm ván màu gỗ cao nửa người che mặt đi vì vậy không thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt hắn.

Mạch Mang Mang nhanh chóng đẩy Tưởng Lâm An ra.

Mạch Canh Tư đi tới nói: “Chị ơi, nhờ chị giữ giúp em bức tranh này, nếu bà nội mà phát hiện coi như xong”

Mạch Mang Mang gõ đầu cậu bé một cái: "Cho nên mới thừa dịp dì Mẫn cùng bà nội đi ra ngoài đưa cho chị sao? ”

Cô nóng lòng muốn lấy bức tranh từ tay Cố Trăn và xé kraft bọc ngoài ra để lộ bức tranh sơn dầu, thoạt nhìn cho thấy một người phụ nữ khỏa thân nằm nghiêng trên giường, đeo một bông hoa đỏ, hở hang và tư thế mở ra không câu nệ, liếc nhìn người ngoài tranh khinh thường.

Mạch Mang Mang đã nắm bắt được tinh thần của bức tranh: "Các bức tranh châu Âu từ thời Phục hưng trở đi rất thích vẽ phụ nữ khỏa thân, họ đều nhu mì, thánh thiện và e thẹn, nhưng cuối cùng, đó chỉ là một cách để thỏa mãn ánh nhìn của ông”

Tưởng Lâm An gật đầu phụ họa: “Có thể thấy bức tranh này là phong cách mà cậu thích “

Mạch Mang Mang tinh thần phấn chấn, ánh mắt như ngọn lửa trong đêm tối chói mắt, thưởng thức nói: “ Đàn ông muốn kỷ luật phụ nữ để trông giống như họ thích, để họ tự nguyện trở thành những kẻ bạo da^ʍ, dựa theo quan sát của đàn ông mà đối đãi mình. Nhưng những người phụ nữ trong bức tranh này có ý thức làm chủ, nam nhân cũng như bị quan sát. Nữ nhân không phải là khách thể cũng không kém cỏi, huống chi là nhất định phải thua kém nam nhân… "

Mạch Canh Tư tri kỷ mà hướng Cố Trăn giải thích: “chị của em theo chủ nghĩa nữ quyền”

Cố Trăn thực sự biết rất ít về thuật ngữ này, chỉ nghe cô nhắc đến nó một hoặc hai lần trong những lần nói chuyện ngẫu nhiên cùng Mạch Mang Mang.

Cố Trăn, người chưa từng lên tiếng, chậm rãi nói: “Tôi không hiểu về hội họa, nên tôi sẽ không bình luận, nhưng thay vì nói là chủ nghĩa nữ quyền, không bằng nói là chủ nghĩa cá nhân, được bao phủ trong một chiếc lọ thủy tinh tĩnh lặng, đẹp, nhưng đó lại là lâu đài trên trời”.

Không phải nói tranh, mà là nói người.

Vừa dứt lời, không khí như đông cứng lại.

Tưởng Lâm An ngạc nhiên liếc nhìn Cố Trăn, tựa hồ đang bội phục dũng khí của anh.

“Cậu có ý kiến

gì với những gì tôi nói à?!”

Mạch Canh Tư đứng trước mặt Cố Trăn với thân hình nhỏ bé, vòng tay ra sau để bảo vệ Cố Trăn khỏi cơn giận dữ của Mạch Mang Mang.

Mạch Mang Mang hít một hơi thật sâu “Mạch Canh Tư, hắn ta là anh ruột của em hay chị là chị ruột của em? ”

Mắt thấy hai người lại muốn cãi nhau, Tưởng Lâm An ngăn cản Mạch Mang Mang, Mai Canh Tư thì vội vàng kéo Cố Trăn rời khỏi phòng.

“Gần đây em có vẻ rất hay cáu kỉnh.” Tưởng Lâm An giúp cô xoa huyệt Thái Dương "Không bằng em cùng anh ra ngoài đi dạo, coi như giải sầu? ”

“Em nóng nảy còn không phải là bởi vì lễ hội khai giảng…. mà thôi..." Mạch Mang Mang nói một nửa nghẹn lại "Quên đi, anh chờ em tắm rửa, rồi cùng anh đi ra ngoài. ”

"Ừm, anh cũng trở về thay quần áo.”



Mạch Canh Tư nắm tay Cố Trăn, từ lúc Cố Trăn tới cậu bé liền luôn nắm tay, ỷ lại vào hắn.

Cậu bé lặng lẽ đi hết nửa cầu thang, đột nhiên ngẩng mặt lên nói: "Cố Trăn… Em có thể nói với anh một chuyện được không? ”

“Nói đi” Cố Trăn cúi xuống nhìn cậu bé.

Bởi vì những gì cậu bé định nói không phù hợp với thái độ thường ngày của cậu bé đối với Cố Trăn, một nét ngại ngùng thoáng qua trên khuôn mặt nhỏ bé của Mạch Canh Tư, đôi mắt đen như quả nho ẩn chứa những lo lắng phức tạp không hợp với tuổi của cậu.

Mạch Canh Tư do dự một hồi: "Lần sau anh đừng nói như vậy với chị em nữa được không? chị ấy thực sự đã rất cố gắng”.