Chương 10: Xe đạp

Cuối cùng Cố Trăn cũng buông cô ra, Mạch Mang Mang chống đỡ không nổi, trượt xuống chiếc thảm cao, cuộn mình chờ cao trào qua đi.

Bỗng nhiên nghe thấy âm thanh “ùng ục” vang lên, Mạch Mang Mang nhanh chóng che bụng lại, như đang tức giận: “Đáng ghét…” Cô đã bỏ lỡ bữa trưa.

Cố Trăn cười khẽ, nằm xuống bên cạnh cô, gặm cắn đầu vai trắng nõn của cô, ngón tay vẽ vòng tròn trên bụng cô, chấm một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ sền sệt, sau đó đưa tay vào miệng trêu chọc cô, khàn giọng nói: “ Có phải do bắn ở bên ngoài, cho nên không làm cậu no?”

Mạch Mang Mang theo bản năng mà liếʍ láp ngón tay hắn, đầu lưỡi mềm mại, bụng dưới của Cố Trăn như có ngọn lửa bốc lên, lại đè lên người cô.

Cô làm sao chịu, giãy dụa nói: "Cố Trăn, cậu đừng được một tấc lại muốn tiến một thước!”

Cố Trăn đương nhiên không nghe lời cô, hắn lại lần nữa đỡ côn ŧᏂịŧ đặt trên huyệt khẩu của cô mà cọ xát, cô vừa cao trào qua một lần nên côn ŧᏂịŧ hắn tiến vào không chút cản trở “.

“Thao một lần thật không đủ…"

Lại một phen lăn lộn.



Người ta nói đàn ông trên giường và dưới giường là hai bộ dạng khác nhau, quả thật không sai.

Ra khỏi phòng thiết bị, bọn họ liền trở thành hai người xa lạ, Cố Trăn tự mình đi ở phía trước, ngay cả bộ mặt ôn hoà ngày thường cũng không còn nữa, bóng lưng xa cách.

Từ tầng trệt đi lên, sức nóng bao trùm, tất cả cảnh vật nơi mắt thường nhìn thấy đều biến dạng, lắc lư như sóng trước mắt, cộng thêm nhiệt độ chênh lệch lớn, làm cho người ta như đặt ảo ảnh, không có cảm giác chân thật, Mạch Mang Mang chưa kịp thích ứng, duỗi tay chắn ánh sáng mặt trời chói mắt.

Trong không trung có bụi như sương mù, lá cây càng đậm.

Xe đạp của Cố Trăn dựng dưới gốc cây đại thụ ở lối vào sân vận động, hắn lập tức đi thẳng tới đó.

Mạch Mang Mang buông tay xuống, nhìn về phía Cố Trăn, thời điểm ở cùng hắn không để ý, lúc này nghiêm túc quan sát không thể không thừa nhận hắn thật sự rất đẹp trai. Ánh nắng chói chang phủ lên hắn một tầng ánh sáng, làm tan đi sự lạnh lùng trong khí chất của hắn, tóc ngắn màu đen, áo sơ mi trắng, quần đồng phục màu xanh, mặt mày tuấn lãng, thoạt nhìn là một nam nhân sáng sủa sạch sẽ.

Tất nhiên đây chỉ là ảo tưởng.

Cố Trăn mở khóa, nhấc chân dài bước lên xe đạp, thấy Mạch Mang Mang vẫn chưa rời đi mà đứng ở bậc thang nhìn chằm chằm hắn, hắn lại hạ chân xuống.

Phòng thiết bị cách phòng học hai mươi phút, thời tiết nóng bức, Mạch Mang Mang lại không ăn cơm trưa, còn bị hắn lăn lộn đến đi không vững.

Cố Trăn nhận ra điều đó, hắn đẩy chiếc xe không tương thích với mình đến trước mặt cô và hỏi: “ Muốn đi không?”

“Đi bằng xe đạp?”

“ Thì sao?”

Mạch Mang Mang nhìn thoáng qua chiếc xe đạp kiểu cũ nhãn hiệu Phượng Hoàng của hắn, thân xe gọn gàng cũ kỹ, chỗ bị rách nát được hắn cẩn thận dùng vải đen bọc lại.

Cô nói với vẻ chán ghét, “Tôi nghĩ rằng chỉ có ông già đi mua thức ăn mới có thể đi xe đạp như vậy.”

Cố Trăn cười: “ Chẳng phải như vậy mới làm nổi bật vẻ đặc biệt đẹp trai của tôi sao ”

"Không biết xấu hổ." Mạch Mang Mang cảm thấy sự khoe khoang của hắn đã đạt đến đỉnh điểm.

Cô suy nghĩ một chút rồi nói “ Cậu xem qua chương trình 《 phi thành vật nhiễu 》có một nữ khách mời từng nói một câu gây tranh cãi lớn "Thà ngồi trên BMW khóc còn hơn ngồi trên xe đạp cười” chưa ?”

Cố Trăn cố ý ngắt lời: “Không nghĩ tới cậu lại là fans của cô ta.”

“Đương nhiên không phải!” Mạch Mang Mang liếc hắn một cái, cười lạnh nói "Khi một người có thể có được thứ mà người khác mơ ước mà không cần nỗ lực, thì thái độ của cô ấy sẽ như thế nào khi cô ấy nói về ước mơ của người khác, tôi không tin ngay cả chuyện này mà cậu cũng không hiểu ”.

Cô không che giấu sự kiêu ngạo của mình: "Tôi được sinh ra để ngồi trên chiếc xe BMW mà cười thì sao tôi có thể ngồi xe đạp”

Mạch Mang Mang nắm lấy lòng bàn tay đổ mồ hôi, chính mình cũng không hiểu vì sao lại nói những lời này.

Cố Trăn quả nhiên không thể hiểu được mà liếc nhìn cô một cái: “Tôi cũng nghe nói một câu, gọi là chó cắn Lữ Động Tân (chỉ sự vô ơn)”. Hắn leo lên xe và thản nhiên nói “Vậy thì cậu tự đi về đi”.

(*)“Chó cắn Lữ Động Tân” theo Truyền thuyết kể rằng : Con chó gầm của thần Erlang trốn xuống trần gian để gây hại cho thiên hạ, Lu Dongbin, người mới bắt đầu tu luyện, đã được lệnh lấy ma khí "bức tranh vải" để bắt nó. Sau khi con chó gầm được đưa vào ma khí "bức tranh vải", Lv Dongbin lo lắng rằng con chó đang gầm sẽ bị mắc kẹt trong đó và biến thành tro, vì vậy ông đã thả con chó gầm ra ngoài mà không được phép, nhưng sau lại bị con chó đó cắn rồi quay đầu bỏ chạy.

"Rốt cuộc cậu có nghe tôi nói không?”

Cố Trăn không để ý tới cô, leo lên xe rồi phóng đi mà không quay đầu lại.

Mạch Mang Mang cúi đầu xem đồng hồ, còn có mười phút nữa sẽ vào học, cô dậm chân, gọi tên hắn: "Cố Trăn! ”

Bóng dáng hắn khuất dần.



Lúc Mạch Mang Mang đến lớp học, lớp học đã bắt đầu được mười phút, khác với thân hình chật vật nhẽ nhại mồ hôi của cô thì Cố Trăn đã ngồi vào chỗ của mình một cách ung dung.

“Báo cáo.”

Giáo viên chủ nhiệm đang nói về việc thay đổi chỗ ngồi cho tuần sau, cô giáo thiên vị Mạch Mang Mang, đối với Mạch Mang Mang đến trễ cũng không nói thêm gì, chỉ bảo cô nhanh chóng trở về vị trí.

Mạch Mang Mang khom lưng bước qua bục giảng, trong lúc vô tình liếc mắt nhìn vào màn hình lớn, phía trên là sơ đồ chỗ ngồi học kỳ mới, hai chữ Cố Trăn rõ ràng xuất hiện bên cạnh cô.

Đúng là họa vô đơn chí.

Mạch Mang Mang như bị sét đánh, trực tiếp đứng thẳng dậy, cũng không quan tâm là đang ở trong lớp, giọng điệu không tốt nói: "Thưa cô, em không muốn ngồi cùng bàn với Cố Trăn”.

“ Hừ, vậy cậu nghĩ là cậu ấy muốn ngồi cạnh cậu sao?” Bạn cùng bàn của Cố Trăn là Vương Tử Minh đập bàn một cái, thay bạn tốt bất bình “ Đây không phải là lần đầu tiên cô ta làm cậu bẽ mặt trước mặt cả lớp, kiêu ngạo cái gì chứ ?”

Đương sự ngược lại không quan tâm.

Triệu Giai do dự: "Vậy…"

Vương Tử Minh lần này cố tình không xuống giọng, lạnh lùng nói: “Cô giáo, nếu bạn ấy có thể đổi, em cũng muốn đổi. ”

Lớp học náo loạn, rất nhiều người phàn nàn về sự thiên vị của cô giáo đối với Mạch Mang Mang.

Cổ nhân có câu "bảo vệ dân còn hơn phòng ngự non sông" (nghĩa là: Có áp bức thì sẽ có phản kháng).

"Im lặng!" Triệu Giai đem khăn lau bảng trắng nặng nề đặt lên bục giảng "Các em tự học trước đi”.

Triệu Giai bảo Mạch Mang Mang ra ngoài lớp học, cùng cô ngồi trên ghế, nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng mà khuyên nhủ: “Mang Mang, em là lớp trưởng, không thể đặc cách thiên vị. Lần trước tôi để hai em ngồi cùng bàn là vì tôi muốn hai bạn hợp tác cùng nhau. Nếu không muốn thì có thể thay đổi. Nhưng lần này sơ đồ là do máy tính ngẫu nhiên tạo ra bảng chỗ ngồi, nếu tôi thay đổi cho em thì những người khác sẽ cảm thấy không công bằng”.

Mạch Mang Mang ăn mềm không ăn cứng, Triệu Giai lại là giáo viên cô thích nhất, cô đành phải đồng ý: "Vậy được ạ ”.

Cách cửa sổ nhìn sắc mặt khó coi của Mạch Mang Mang, cả lớp liền biết cô không đổi được bạn cùng bàn.

Cố Trăn đến đưa tờ đăng ký đã thu thập được cho Triệu Giai, cô giáo nói nhẹ nhàng: “Cố Trăn, sau này hai em phải giúp đỡ lẫn nhau và hòa hợp nhé”.

Ở khía cạnh nào đó, cũng khá hòa hợp.

“Vâng” Cố Trăn mỉm cười gật đầu, Mạch Mang Mang không nói lời nào, hắn đưa tay đến trước mặt cô, muốn bắt tay.

"Xin chào, bạn cùng bàn mới"