Y phục trên người Cố Vệ Hàm sạch sẽ không nhiễm một giọt máu, bộ dáng nhàn nhã chẳng khác gì đang đi dạo, nếu bỏ qua đống thi thể dưới đất thì chẳng ai nhìn ra cô vừa ra tay gϊếŧ người.
Đường Yên thấy cảnh này cũng không bị dọa sợ như những cô gái bình thường, bởi vì cô từng làm bác sĩ trong quân đội một thời gian nên người chết thấy không ít, thậm chí còn chứng kiến người bị chặt đứt tay, đứt chân khi đang sống sờ sờ và cảnh tượng khủng bố máu me hơn như vậy nữa, lần đầu thấy cảnh đó, cô còn ói mửa đến ra mật vàng, mấy ngày liền đều mất ngủ và gặp ác mộng, khoảng thời gian dài sau đó, mới tập làm quen được.
Vì thế, tất nhiên cũng từng tận mắt nhìn thấy thân thủ và phong thái của Cố Vệ Hàm khi ở chiến trường.
Cố Vệ Hàm không thèm liếc mắt nhìn đám thi thể dưới đất một cái, cô đưa ánh mắt bình thản về phía tên thủ lĩnh hắc y nhân đang đứng chôn chân tại chỗ.
Tên thủ lĩnh hắc y nhân cảm nhận được ánh mắt của cô, theo bản năng lùi lại vài bước. Đồng thời trong lòng cực kỳ kinh hãi.
Dù đã sớm đoán được nam tử này không đơn giản, nhưng khi thấy thân thủ của Cố Vệ Hàm, cũng khiến hắn vô cùng khϊếp sợ.
Nhanh, chuẩn, tàn nhẫn. Một chiêu đều nhắm vào yếu điểm.
Từ khi nào, trên giang hồ lại có một cao thủ đáng sợ như vậy mà hắn một chút cũng không biết, loại công pháp này hắn cũng chưa nhìn thấy qua.
Trong phút chốc, tên thủ lĩnh hắc y nhân sinh ra ý nghĩ muốn chạy trốn, nhưng nghĩ tới cái gì, hắn nghiến chặt răng, dơ thanh kiếm trên tay lên, dùng toàn bộ sức lực đâm về phía cô.
Cố Vệ Hàm hơi nhướn mày, không động đậy.
Khi mũi kiếm chỉ còn cách cô gần một tấc, cô nhẹ nhàng nghiêng người tránh thoát, chở thanh đoản đao trên tay, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tay, hướng mũi đao về phía cổ họng tên thủ lĩnh hắc y nhân.
Khi tên thủ lĩnh hắc y nhân phản ứng lại, hắn đã thấy mũi đao mang theo luồng gió sắc bén chỉ gần trong gang tấc, dù muốn tránh cũng không kịp, vì thế hắn cam chịu nhắm mắt lại.
Nhưng ngoài dự đoán, cảm giác đau đớn cũng không xuất hiện, thủ lĩnh hắc y nhân mở mắt ra, không khỏi kinh ngạc.
Bởi vì, thời điểm mũi đao chỉ còn cách cổ họng hắn một đầu ngón tay, Cố Vệ Hàm chợt dừng lại.
Cô thu lại thanh đoản đao, biểu tình thờ ơ nói: ""Ngươi đi đi.""
Tên thủ lĩnh hắc y nhân sững sờ, cứ tưởng mình nghe nhầm, không thể tin được mà nhìn Cố Vệ Hàm.
Không chỉ có hắn, hai huynh muội nam tử thanh y cũng ngây ngẩn cả người, vẻ mặt kinh ngạc.
Chẳng lẽ nam tử này không biết, làm như vậy chẳng khác gì đang thả hổ về rừng sao?
Mặc dù Đường Uyên hơi ngạc nhiên một chút, nhưng nhiều hơn là bất đắc dĩ.
Cô thừa hiểu tính tình của cô ấy, nếu tên hắc y nhân này không nói câu trước đó và tham sống sợ chết, đảm bảo cô ấy sẽ thẳng tay gϊếŧ hắn không chút do dự, nhưng hắn đã không làm vậy, nên cô ấy sẽ không gϊếŧ hắn.
Bởi vì Cố Vệ Hàm thưởng thức kiểu người can đảm coi trọng chữ tín như này.
Tên thủ lĩnh hắc y nhân nhìn chằm chằm Cố Vệ Hàm một lúc, mới mở miệng: "Các hạ đây là muốn thả sói về rừng, không sợ ta sẽ quay lại gϊếŧ hai người bọn họ sao?"" Câu cuối chính là ám chỉ hai huynh muội nam tử thanh y.
Cố Vệ Hàm lười biếng nâng mắt, ngữ điệu thập phần chắc chắn nói: " Ngươi sẽ không làm vậy, với lại…"" Cô nhẹ nhàng bâng vơ nói nốt câu còn lại: "Nếu ngươi muốn gϊếŧ bọn họ thì phải đánh thắng ta, mà ngươi không thể."
Tên thủ lĩnh hắc y nhân nghẹn họng.
Sự thật đúng là như vậy, hắn không thể phản bác được.
Với lại, câu cuối của nam tử này, rõ ràng đang ám chỉ mình sẽ bảo hộ hai huynh muội kia.
Sao người này lại phải bảo vệ hai huynh muội kia như vậy chứ, chẳng lẽ bọn họ có quen biết nhau sao?
Thủ lĩnh hắc y nhân không hiểu, hai huynh muội nam tử thanh y càng không hiểu hơn cả hắn.
Hai người không hề quen biết hai người này, vị công tử này chỉ ra tay cứu giúp bọn họ một lần, cũng coi như là nhân nghĩa lắm rồi, vốn không cần phải bảo vệ bọn họ tới mức này.
Rốt cuộc là vì sao? Chẳng lẽ vì công tử này muốn thứ gì từ trên người hai huynh muội bọn họ?
Ba người bọn họ nghĩ mãi cũng không ra.
Chỉ có Đường Yên hiểu rõ, cô cười khổ một tiếng.
Thật ra, cũng không phức tạp như bọn họ nghĩ, chuyện rất đơn giản, bởi vì Cố Vệ Hàm chính là như vậy, một khi cô đã muốn giúp, thì sẽ giúp đến cùng.
Đối với tính cách này của cô bạn thân, Đường Yên cũng bó tay hết cách.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tên thủ lĩnh hắc y nhân mới đối với Cố Vệ Hàm chắp tay hành lễ, trịnh trọng nói: "Tại hạ Tề Nhất, ơn tha mạng xin ghi tạc trong lòng, ngày sau nhất định báo đáp các hạ." Nói xong, hắn liền xoay người, vận khinh công rời đi.
Cố Về Hàm vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ, một chút cũng không để trong lòng, cô chậm rãi đi về phía ba người.
Đường Uyên nhìn cô, định mở miệng nói gì đó, nhưng thấy ở đây có người ngoài, cũng không tiện nói gì, đành giữ im lặng.
Hai huynh muội nam tử thanh y đang định chắp tay hành lễ cảm tạ.
Cố Vệ Hàm phất tay: "Tìm nơi nghỉ ngơi trị thương đã, có chuyện gì thì nói sau đi."
Hai huynh muội nhìn nhau một cái, rồi gật đầu đáp ứng.
Tại một quán trọ, cách khu rừng mấy dặm đường.
Sau khi Đường Uyên giúp hai huynh muội nam tử thanh y, xử lý băng bó vết thương xong, ba người cùng đi qua gian phòng bên cạnh.
Vừa bước vào phòng, liền thấy Cố Vệ Hàm đang ngồi uống trà, Đường Uyên liền bước tới bàn ngồi xuống, rót cho mình một cốc trà rồi uống cạn.
Hai huynh muội nam tử thanh y cũng nhanh chóng bước tới, cuối người trịnh trọng chắp tay: "Đa tạ hai vị ân nhân đã ra tay cứu mạng hai huynh muội chúng ta."
Đường Yên xua tay, cười sảng khoái nói: "Chỉ là một cái nhất tay mà thôi, hai người cũng không cần phải trịnh trọng như vậy đâu, đúng không, A…" Cô sực nhớ tới quan hệ hiện tại của hai người, liền đổi xưng hô: "Đại ca."
Khóe môi Cố Về Hàm giật một cái, nhưng cô cũng không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu.
Nam tử thanh y nghiêm túc nói: "Đối với hai vị ân nhân có lẽ chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đối với hai huynh muội chúng ta, đây chính là ân cứu mạng, cha ta đã từng nói, có ơn tất báo là chuyện thường tình."
Thiếu nữ hồng y cũng tiếp lời: "Đúng vậy."
Hai huynh muội nhìn nhau một cái, đồng thời quỳ xuống, kính cẩn chắp tay, đồng thanh nói ra ý định trong lòng: "Chúng ta nguyện đi theo hai vị ân nhân để báo đáp, dù có lên núi đao, xuống biển lửa cũng không từ nan, mong hai vị ân nhân thu nhận."
"Ấy, ấy…hai người làm gì vậy?" Đường Uyên vội vàng đứng dậy, bước đến muốn đỡ hai người dậy: "Mau đứng dậy đi, có gì thì từ từ nói, không cần phải quỳ như vậy." Dù cô có kéo thế nào, hai người cũng không động đậy.
Hai huynh muội nam tử thanh y kiên định lặp lại: "Mong hai vị ân nhân thu nhận."
Hai người đều là một bộ dạng nếu hai cô không chịu thu nhận, sẽ quỳ mãi không đứng dậy, Đường Uyên hết cách, chỉ có thể đưa ánh mắt cầu cứu cho Cố Vệ Hàm.