Chương 2: Triều đại không có trong lịch sử

Trong phòng

Đường Uyên nhìn Cố Vệ Hàm nhẹ giọng hỏi.

""Bây giờ…chúng ta làm gì tiếp theo đây?""

Cố Vệ Hàm suy tư một chút rồi nói.

""Tìm hiểu tình hình trước đã rồi nói sau.""

Dứt lời, liền bước xuống giường.

‘’Cậu cứ nằm xuống nghỉ ngơi, để tôi đi cho.""

Đường Uyên định ấn cô ngồi lại giường.

Cố Vệ Hàm tránh đi tay của Đường Uyên.

‘’Không cần, mấy vết thương này không đáng ngại, trước tìm hiểu tình hình quan trọng hơn.""

Nói xong, không để cô ấy kịp phản ứng, lập tức nhấc chân ra khỏi phòng.

Đường Uyên thấy vậy, thở dài một tiếng.

""Cậu ta đúng là cứng đầu, thật không quý trọng bản thân gì hết...""

Nhỏ giọng lẩm bẩm mấy câu, cũng nhanh chân đi theo.

Sân viện có một cái sân nhỏ, ở giữa sân đặt một chiếc bàn gỗ nhỏ cùng ấm trà cũ, trước sân có hàng rào được chắn bằng mấy cọc gỗ nhọn, bên phải sân có mấy cây thảo dược xanh tươi được chăm sóc tỉ mỉ, bên trái đặt mấy cái giá gỗ phơi thảo dược.

Hai người vừa đi ra, liền thấy Lý thẩm đang bận rộn kiểm tra thảo dược trên giá, Lý thẩm giống như quên gì đó, vỗ đầu một cái xoay người định đi.

Thấy hai người, vẻ mặt hơi kinh ngạc.

‘’Sao hai ngươi lại ra đây rồi? Không ở trong phòng nghỉ ngơi? Ta còn định mang thuốc vừa sắc xong vào cho hai ngươi uống.""

Ngữ khí mang theo lo lắng và quan tâm.

Đường Uyên mỉm cười.

""Đa tạ Lý thẩm quan tâm, chỉ là vết thương nhỏ không đáng ngại, lát nữa chúng ta sẽ uống, thật ra…hai chúng ta ra đây là có chút chuyện muốn thỉnh giáo thẩm.""

Giọng điệu ôn hòa lễ phép.

Cố Vệ Hàm nhẹ gật đầu, lãnh đạm nói.

""Có phiền thẩm không?""

Thái độ lịch sự và khách sáo.

Thấy thái độ hai người tốt như vậy, Lý thẩm ngược lại có chút luống cuống, vội vàng xua tay, cười nói.

""Không phiền không phiền, ngồi xuống trước đã rồi nói.""

Vươn tay chỉ cái bàn ở giữa sân.

Hai người gật đầu, cả ba người bước lại bàn ngồi xuống, Lý thẩm nhanh tay rót trà cho hai người.

Cố Vệ Hàm cầm cốc trà lên chậm rãi uống, không lên tiếng.

Đường Uyên không uống trà, mà mở miệng hỏi trước.

""Lý thẩm hiện tại là năm bao nhiêu? Triều đại nào? Vua cai trị là ai? Còn ở đây là nơi nào?""

Lý thẩm bị câu hỏi liên tiếp của Đường Uyên làm cho sửng sốt.

""Hai ngươi không biết?""

Đường Uyên thấy vẻ mặt kinh ngạc và khó tin của Lý thẩm, nhất thời không biết trả lời thế nào, cô văng cho Cố Vệ Hàm ánh mắt "cậu tự giải quyết đi".

Sau khi, văng một ánh mắt cho cô bạn thân, Đường Uyên không cảm thấy một chút chột dạ, cầm cốc trà lên nhàn nhã nhâm nhi, một bộ dáng không liên quan tới mình.

Cố Vệ Hàm: ""....""

Đột nhiên có chút ngứa tay, làm sao đây.

Cố Vệ Hàm không còn cách nào, đành mặt không đỏ, tim không đập, nói với Lý thẩm.

""Hai chúng ta đến từ nơi khác, vốn dĩ muốn du sơn ngoạn thủy, nhưng giữa đường lại gặp phải sơn tặc, vì chạy trốn nên không cẩn thận rơi xuống vách núi.""

Giọng nói bình tĩnh, trôi chảy lưu loát.

Lý thẩm vẻ mặt hiểu ra.

""Chả trách từ lúc gặp hai ngươi, ta thấy y phục và cách nói chuyện của hai ngươi đều rất kỳ lạ, thì ra hai ngươi đến từ vương quốc khác.""

Nói tới đây, ngữ khí cũng cẩn thận khách khí hơn vài phần.

Đường Uyên nghe xong lời cô nói, trong lòng âm thầm trợn trắng mắt.

Quen nhau lâu như vậy, sao cô lại không biết người ngay thẳng, kỷ luật như A Hàm thế mà có thể mặt không đổi sắc bịa chuyện như vậy, cái bộ dáng thản nhiên kia, nếu không phải người trong cuộc cô cũng suýt tin là thật.

Mặc dù trong lòng có chút nghi hoặc, Lý thẩm cũng không hỏi nhiều, chậm rãi trả lời câu hỏi của Đường Uyên.

""Hiện giờ năm Nguyên Hưng 870! Triều đại Nghi Quốc, hoàng đế hiện tại quốc hiệu là Nghi Hưng, trị vì được 30 năm, còn nơi này là thôn Thiên Sơn thuộc thành Giang Hoài.""

Hai người nghe vậy, hai mặt nhìn nhau, ai cũng biết được suy nghĩ của đối phương lúc này.

Triều đại này không có trong lịch sử.

Lý thẩm thấy hai người im lặng, quan tâm hỏi.

""Có chuyện gì sao?""

Đường Uyên xua tay, cười cười.

""Không có gì! Chỉ là có chút bất ngờ thôi.""

Lý thẩm gật gật đầu, đột nhiên nhớ tới cái gì.

""Ta còn chưa biết phương danh của hai ngươi?""

Đường Uyên cười giới thiệu.

""Ta là Đường Uyên, thẩm gọi ta Tiểu Uyên là được.""

""Cố Vệ Hàm.""

Cô giới thiệu ngắn gọn.

Lý thẩm cười hiền lành.

""Vất vả cho phu thê hai ngươi.""

Đường Uyên định lên tiếng giải thích, lại bị Cố Vệ Hàm dành trước.

""Lý thẩm hiểu lầm, chúng ta không phải phu thê, nàng ấy...""

Liếc nhìn cô bạn thân mình một cái, thản nhiên nói.

""Là muội muội của ta.""

Đường Uyên sững sờ, trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng không phản bác

Lý thẩm sửng sốt.

""Ý ngươi là...hai ngươi không phải phu thê, mà là huynh muội sao?""

Hai người ăn ý gật đầu.

Vẻ mặt Lý thẩm xấu hổ, ngượng ngùng cười một tiếng.

""Thì ra vậy! Là ta hồ đồ, thấy hai ngươi thân thiết như vậy, ta còn nghĩ...mong hai ngươi đừng trách.""

Hai người thân thiết cũng không nhất định là phu thê a.

Đường Uyên thầm nghĩ, ngoài mặt cười lắc đầu.

""Không trách thẩm, là hai chúng ta không nói rõ.""

Cố Vệ Hàm gật đầu phụ họa.

""Đúng vậy.""

Hai người hàn huyên cùng Lý thẩm thêm một lát, khi thu thập đủ thông tin mình cần, hai người trở về phòng.

Vừa về tới phòng, Đường Uyên lập tức nói.

""A Hàm hình như triều đại này không có trong lịch sử phải không?!"

Giọng điệu có chút không xác định.

Cố Vệ Hàm gật đầu, khẳng định nói.

""Đúng vậy.""

Vẻ mặt Đường Uyên mang theo sầu lo, cùng hoang mang.

""Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ, không biết có thể trở về không? nếu bọn họ không tìm thấy chúng ta nhất định sẽ rất lo lắng?""

Bọn họ mà Đường Uyên nói chính là ba mẹ của hai người, dù quan hệ giữa cô và ba mẹ bởi vì những chuyện kia, mà tranh chấp cải vã, nhưng không có nghĩa là ba mẹ không yêu thương cô, đồng dạng cô cũng vậy.

Đột nhiên gặp sự tình xuyên không, còn xuyên tới một nơi bản thân không biết rõ, dù là ai cũng sẽ hoang mang bất an.

Cô sợ mình sẽ không thể quay về, không thể gặp lại ba mẹ nữa.

Dù Cố Vệ Hàm cũng rất lo lắng, nhưng so với Đường Uyên, cô bình tĩnh và lí trí hơn nhiều.

""Tạm thời cứ ở lại trước đã, nếu có thể xuyên tới đây nhất định sẽ có cách xuyên trở về, bây giờ cậu lo lắng cũng vô ích.""

Giọng điệu lạnh lùng mang theo tia trấn an.

Đường Uyên nghe vậy, lập tức lên tinh thần.

""Cậu nói đúng, chắc chắn sẽ có cách xuyên trở về.""

Cô xưa nay cũng không phải người bi quan đa sầu đa cảm, sau một lúc suy cẩn thận, tâm trạng cũng bình tĩnh trở lại.

Nhớ đến chuyện lúc nãy, Đường Uyên nghi hoặc hỏi: ""A Hàm, vì sao lúc nãy cậu lại nói dối Lý thẩm vậy?""

Cố Vệ Hàm chậm rãi trả lời: ""Cải nam trang sẽ thuận tiện hơn, với lại nếu nói hai chúng ta là bằng hữu chưa chắc người khác sẽ tin, vậy chi bằng làm huynh muội, còn hơn là phu thê.""

Đường Uyên gật đầu.

""Cậu nói có lý, vậy sau này phải đổi cách xưng hô rồi.""

Cô cười trêu chọc gọi một tiếng: "" Đại ca.""

Cố Vệ Hàm: ""...""

Nhìn vẻ mặt cứng ngắc Cố Vệ Hàm, Đường Uyên hài lòng cười cười.

""Giờ quan trọng nhất là dưỡng thương cho tốt, chuyện này cứ tạm thời gác lại.""

Vừa nói, vừa đẩy cô đi về phía giường.""

Nào, cậu mau lên giường nghỉ ngơi đi.""

Dưới sự thúc giục của Đường Uyên, Cố Vệ Hàm đành ngoan ngoãn lên giường nghỉ ngơi.

Cứ như vậy, hai người tạm thời ở lại nhà Lý thẩm dưỡng thương một thời gian.

Một hôm, thời tiết rất tốt trong lành thoáng mát, ánh nắng ấm áp chiếu vào sân viện, cơn gió nhẹ nhẹ thổi những cành cây làm chiếc lá khẽ đung đưa.

Trong phòng.

Đường Uyên nằm ườn trên bàn, nghịch cốc trà, thần sắc chán chường.

""Thật sự không có cách nào để trở về sao?""

Giọng điệu uể oải.

Trong khoảng thời gian này, hai người đều nghĩ đủ mọi cách để xuyên trở về, Đường Uyên thậm chí còn dùng các phương pháp từng thấy trong tiểu thuyết và phim ảnh cô từng xem nhưng đều không có tác dụng. Ngược lại còn dọa Lý thẩm một phen sợ chết khϊếp vì hành động điên rồ của hai người.

Cố Vệ Hàm đang cầm một miếng vải, nhẹ nhàng lau thanh đoản đao ngắn trong tay.

Cán thanh đoản đao có màu đen, không có hoa văn phức tạp, nhưng lưỡi đao lại trơn nhẵn bóng loáng, thậm chí còn phản chiếu ánh sáng, vừa nhìn là biết vô cùng sắc bén.

Thanh đoản này là Cố Vệ Hàm tự mình làm ra, chủ yếu là để phòng thân.

Ở một nơi xa lạ, còn là cổ đại nơi chỉ nói cường quyền không nói đúng sai này, nếu không có vũ khí, khiến cô cảm thấy không có cảm giác an toàn.

Nghe Đường Uyên than vãn, Cố Vệ Hàm dừng động tác, hơi ngước mắt lên, mở miệng nói: ""Thật ra vẫn còn một cách.""

Chỉ là cô ấy có dám hay không thôi.

Đường Uyên lập tức ngồi dậy, vội vàng hỏi: ""Là cách gì?""

Cố Vệ Hàm bình tĩnh phun ra hai từ: ""Nhảy núi.""

Đường Uyên: ""....""

Sao cậu có thể dùng giọng điệu bình tĩnh thờ ơ nói ra hai từ "nhảy núi " này hay vậy.

Nghẹn một lúc, Đường Uyên mới gian nan thốt lên một câu.

""Cậu chắc chứ.""

Giọng có chút run run.

Cố Vệ Hàm không để ý nói: ""Không chắc, có điều sát xuất thành công rất cao.""

Đường Uyên vẫn lựa chọn từ bỏ.

""Thôi đi, tôi sợ chúng ta chưa trở về được thì đã đi đời nhà ma trước rồi.""

Trái ngược với Cố Vệ Hàm, người đã trải qua nhiều lần sinh tử, không sợ chết. Đường Uyên là một bác sĩ, rất hiểu tầm quan trọng của sinh mệnh, nên cô rất quý tính mạng, dù khả năng có cao như thế nào, cô cũng không dám cược.

Những lần trước vì xuyên trở về, không ít làm ra những hành động nguy hiểm, tuy nhiên vẫn rất có chừng mực.

Nhưng đây là nhảy núi đó, không phải chuyện đùa, một lần có thể may mắn thoát khỏi, ai biết lần này sẽ may mắn như lần trước chứ.

Hai người thảo luận một lúc, vẫn không đạt được kết quả chung, đành gác chuyện này sang một bên.

Hai người ở lại nhà Lý thẩm thêm một thời gian, tất nhiên cũng không ở miễn phí, hai người cũng giúp Lý thẩm làm những việc trong khả năng.

Những người trong thôn sau khi biết đến sự tồn tại của hai người, cũng không bài xích, ngược lại thái độ đối hai người đặc biệt nhiệt tình, thấy dung mạo của hai bất phàm, đều khiến những nam tử và nữ tử trong thôn mê như điếu đổ, ngày nào cũng tới cửa viếng thăm, thậm chí ngỏ ý muốn nghị thân.

Mỗi lần như vậy, Đường Uyên đều giữ thái độ ôn hòa, khéo léo từ chối.

Chỉ có Cố Vệ Hàm luôn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, cự người ngàn dặm, thẳng thắn từ chối không chút lưu tình, khiến các nữ tử trong thôn cũng không dám có ý định này nữa.

Thời gian thấm thoát trôi qua, một tháng sau.

"Hai ngươi thật sự phải đi sao.""

Lý thẩm vẻ mặt luyến tiếc nhìn hai người.

Đường Uyên cười cười.

""Khoảng thời gian qua đã làm phiền Lý thẩm nhiều rồi, hai chúng cũng không thể mặt dày ở lại.""

Ý tứ trong lời nói rất rõ ràng.

Lý thẩm vẻ mặt không đồng ý, nói: ""Có cái gì mà phiền chứ, sau khi phu quân qua đời, ở đây luôn hiu quạnh, từ lúc hai ngươi đến đây, nơi này trở nên náo nhiệt hơn, khiến ta rất vui vẻ, cũng sớm xem hai ngươi là thân nhân.""

Lời này của bà là thật lòng, sống cùng phu nhân mấy chục năm vẫn không có một đứa con nào, phu quân lại không may bị bệnh qua đời, để lại một quả phụ như bà sống một mình, bà rất yêu phu quân nên cũng không có ý định tái giá, dù hàng sớm làng giềng rất quan tâm, thường xuyên tới thăm và cho chút đồ. Nhưng nhìn sân viện vắng tanh, hiu quạnh Lý thẩm vẫn cảm thấy rất cô đơn.

Sau khi hai người đến thì nơi đây trở nên náo nhiệt, dù nhiều lúc hai người làm ra những hành động kỳ lạ, tuy nhiên thái độ đối với bà rất tốt, thậm chí là ân cần chăm sóc, giúp bà rất nhiều chuyện, điều này khiến bà rất vui vẻ và ấm áp, nên cũng xem hai người như chính con của mình.

Đường Uyên nghe vậy, cũng có chút xúc động.

Từ lúc xuyên đến, người đầu tiên các cô gặp là Lý thẩm, trong lúc hai người không có chỗ dung thân, bà nguyện ý cho hai người ở lại, còn khoảng thời gian sống chung, bà cũng luôn ân cần chiếu cố hai ngươi, nói không có tình cảm chính là giả.

Đường Uyên tiến lên ôm Lý thẩm, giọng hơi nghẹn nghẹn nói: ""Lý thẩm yên tâm, chúng ta sẽ quay lại thăm thẩm.""

Hai người vốn dĩ cũng không muốn đi, nhưng cũng không thể ở lại đây cả đời được, hai người cần tìm biện pháp trở về, suy cho cùng các cô không phải người thời đại này, hai người biết thời cổ đại có không ít thư sử kỳ bí gì đó, nói không chừng sẽ có cách trở về, nên hai người quyết định đi tìm.

Sắc mặt Cố Vệ Hàm vẫn lạnh lùng bình tĩnh, trong lòng lại có chút không thoải mái.

Cảnh tượng như sinh ly tử biệt như vậy, không khỏi khiến cô liên tưởng tới đoạn kí ức kia, Cố Vệ Hàm cố gắng không nhớ tới, dời đi ánh mắt không muốn nhìn thấy cảnh này.

Ôm một lúc, Lý thẩm vươn tay vỗ nhẹ lên vai Đường Uyên, nở nụ cười hòa ái.

""Được rồi được rồi, ta biết hai ngươi có việc phải làm, nên sẽ không miễn cưỡng hai ngươi ở lại, chỉ cần có cơ hội thì quay về thăm ta là được.""

Tuy nói như vậy, hốc mắt bà lại nhịn không được đỏ lên.

Đường Uyên buông bà ấy ra, gật gật đầu.

""Hai chúng ta nhất định sẽ quay lại thăm thẩm.""

Ngữ khí chắc chắn.

Lý thẩm cười cười, đi đến trước mặt Cố Vệ Hàm, vỗ vỗ vai cô, nhẹ giọng nói: ""Vệ Hàm, ngươi nên dịu dàng một chút, đừng lúc nào cũng trưng ra vẻ mặt lạnh lùng như vậy, sẽ không cưới được thê tử đâu.""

Ngữ khí mang theo sốt ruột lo lắng, như người mẫu thân quan tâm đến chuyện hôn sự của nhi tử nhà mình.

Cố Vệ Hàm: ""....""

Bầu không khí vốn đang xúc động vì sắp chia xa, Đường Uyên nghe câu này của Lý thẩm lại nhịn không được phụt cười ra tiếng.

Nhận được cái liếc mắt lạnh lẽo của Cố Vệ Hàm, Đường Uyên mới thu liễm một chút, nhưng thân thể hơi run run đã bán đứng cô nàng

Cố Vệ Hàm nhìn Lý thẩm, không biết nên nói gì, đành gật đầu qua loa lấy lệ.

Sau khi ân cần dặn dò hai người phải chăm sóc bản thân cho tốt,...bala bala suốt 1 canh giờ, Lý thẩm mới lưu luyến nhìn hai người rời đi.