"Cô gái, cô sắp được làm mẹ rồi. Con của cô được được tám tuần rồi đấy"
"Thật ạ. Cảm ơn bác sĩ"
Trúc kích động nắm lấy tay vị bác sĩ. Cô sắp được làm mẹ rồi.
Vị bác sĩ kia không khó chịu mà mỉm cười với cô, bà đưa cho cô một tấm hình siêu âm đen trắng. Bà chỉ vào đó "Nhìn đi, cái chấm đỏ này là con của cô"
Ra khỏi đó mà tâm trạng cô cứ lâng lâng. Phải diễn tả như thế nào cho hợp lí nhỉ? Là hạnh phúc? Đúng, đúng là hạnh phúc. Có lẽ mọi bà mẹ khi hay tin mình có thai rồi có tâm trạng thế này.
Cô nhìn trân trân tấm hình siêu âm rồi lấy tay xoa xoa bụng mình. Thích thật, xoa bao nhiêu cũng cảm thấy không đủ, cô cứ muốn xoa mãi thế này thôi. Cô khẽ thì thầm "Bé con, con phải mạnh khỏe mà ra ngoài gặp ba mẹ"
Chợt nhớ ra một điều quan trọng, cô định lấy điện thoại ra gọi điện thông báo cho anh. Để anh biết mình sắp làm cha rồi. Cô tin chắc rằng nếu anh biết, anh sẽ rất vui. Vì đây là kết tinh tình yêu sáu năm của hai người.
Nhưng sau một hồi suy xét, cô vẫn không gọi. Dạo này hình như áp lực công việc của anh quá lớn. Anh thường đi sớm về khuya, có hôm cô thấy anh rất mệt, còn chưa ăn gì đã đi ngủ. Thôi thì chỉ còn vài ngày nữa là sinh nhật của anh, đến khi đó cô gói tấm hình siêu âm này vào trong hộp quà tặng anh.
Kế hoạch hoàn hảo là nhưng thế. Nhưng có một điều cô không ngờ nhất, là khi cô mang một tâm trạng vui vẻ về đến nhà. Dùng chìa khóa để mở cửa ra. Cô nhìn thấy một đôi giày nam của anh và một đôi giày cao gót sang chảnh. Giày cao gót này, không phải của cô. Mà căn nhà này chưa từng có người thứ ba lui tới. Đây là tổ ấm của hai người.
Tim cô nhưng bị ai đó bóp chặt nhưng cô tự trấn an bản thân rằng: Có ai đó đến thăm thôi.
Bước vào nhà, phòng khách trống trơn, không có một ai cả. Đôi chân cô vô thức đi đến phòng ngủ. Định mở cửa đi vào thì bên trong, vọng ra một tiếng nói nhỏ nhẹ xen chút nũng nịu của một người con gái
"Chúng ta như thế này, lỡ bạn gái anh về thấy thì làm sao?"
Người đàn ông khẽ cười "Không sao đâu. Cô ấy đi làm đến tận chiều tối mới về"
Giọng nói này, cô đã nghe sáu năm. Cớ sao hôm nay nó lại xa lạ với cô đến thế này. Nhất định là có sự nhầm lẫn gì đó. Cô muốn mở cửa vào trong, xem xem người có giọng nói giống anh nhưng không phải là anh đang làm gì ở trong phòng ngủ của hai người.
Giây phút cô định mở cửa phòng, thì giọng nói quen thuộc của người cô yêu thương lại vang lên một lần nữa "Em yêu, chúng ta tiếp tục"
Cô không biết anh đã làm gì mà người kia lại bật cười, mắng yêu một câu "Ừm... Anh xấu quá đi... "
Bụng cô quặn đau một cái. Lúc này cô vì đau mà nhớ đến con. Xin lỗi vì đã để con nhìn thấy cảnh ba phản bội mẹ.
Cô rời khỏi căn nhà đó, đến công viên để ổn định lại tâm trạng. Qua một lúc sau, cô thức tỉnh, anh phản bội cô, phản bội đoạn tình cảm sáu năm của hai người.
Sáu năm quen biết rồi yêu anh. Cứ nghĩ rằng anh là chỗ dựa của cô mãi mãi. Nhưng cô đã lầm, trên đời này không có thứ gọi là mãi mãi. Tình thân đã ruồng bỏ thì sao tình yêu có thể vĩnh viễn trường tồn đây?
Cô lớn lên ở côi nhi viện. Cô nghe mọi người nói với nhau rằng, mẹ cô sanh ra cô rồi bỏ rơi cô ở trước cửa. Mấy sơ thương tình nên nuôi cô lớn lên. Năm mười tám tuổi, cô lên thành phố học đại học thì gặp anh. Đến năm mười chín tuổi, cô bằng lòng làm người yêu của anh. Cứ như vậy mà hai người yêu nhau đã được sáu năm.
Sáu năm, cứ nghĩ một tình yêu đẹp sẽ đơm hoa kết quả, nhưng anh lại giống như mẹ ruột của cô, nhẫn tâm vứt bỏ cô không chút xót thương.
Yêu anh sáu năm, cô chẳng có gì cả, chỉ dư dả một cục máu bé xíu đang từng ngày lớn lên trong bụng cô thôi.
Một chút nước mắt ứa ra làm ướt khóe mi đã bị cô dùng tay lau khô. Không được, có bỏ rơi thì cũng là cô bỏ rơi anh, có phản bội thì cũng là cô phản bội anh. Cô không cho anh cái quyền chủ động.
Nhưng cô đâu biết rằng, giây phút cô vừa rời khỏi nhà, thì mọi động tác của cặp đôi trong phòng ngủ đều dừng lại.
Người đàn ông khẽ thở dài "Cô ấy đi rồi, cảm ơn cô"
Cô gái kia bước xuống giường, khoác áo vào, chuẩn bị ra về "Em thật sự không hiểu tại sao anh lại làm như vậy"
Người đàn ông khẽ cười "Tôi tin chắc rằng nếu cô là tôi, cô cũng sẽ làm như vậy"
Cô gái đó lắc đầu, mở cửa ra về, trước khi đi còn để lại một câu
"Yêu là thông cảm, là chia sẻ, là thẳng thắn với nhau. Anh cứ thành thật với chị ấy. Hà tất gì phải chọn cách thức cực đoan này?"