Chương 2

Trước đó vết thương vừa đυ.ng liền đau, hiện tại ấn lên lại không có cảm giác gì, vì thế ta ra sức xoa bóp, một lát sau phần lớn máu ứ đọng đã tiêu tán hơn phân nửa.

Quý phi mừng rỡ, cứ như vậy, nàng lại có thể khiêu vũ.

Quả nhiên, cung yến ngày hôm sau, Quý phi ở giữa hồ sen nhảy múa, ống tay áo vung lên, vạt váy phập phồng, giống như tiên tử hạ phàm.

Có thể nói đã xuất hết danh tiếng.

Hoàng thượng say mê, lập tức ôm ngang Quý phi đi tới Vạn Xuân Cung.

Suối nước nóng trơn tẩy mỡ đông, từ nay về sau quân vương không sớm triều.

Sau một đêm vui vẻ, Quý phi rời giường tâm tình tốt lên rất nhiều.

Thϊếp thân cung nữ hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, nàng liền gọi ta qua.

"Cung nữ mới tới, ngươi tên là gì?"

“Nô tỳ tên Lưu Huỳnh.”

Quý phi gật gật đầu, đỡ Kim Bộ Dao Hoàng đế mới ban thưởng nói:” Lưu Huỳnh à, bổn cung lần này may mắn có ngươi đấy.”

“Nô tỳ không dám.”

Ta cung kính cúi đầu, đồng thời ánh mắt nhìn xuống mắt cá chân Quý phi.

Mắt cá chân nhìn qua đã hoàn toàn không có việc gì.

Nhưng mà......

Những loại thuốc ta ngâm trong nước rửa chân thật ra không phải để chữa bệnh, mà là gây tê liệt gân mạch.

Cho nên sau khi ngâm xong sẽ mất đi cảm giác đau đớn, máu ứ trong da thịt có thể tiêu tan, bề ngoài cũng không thấy sưng.

Nhưng thật ra xương cốt đã bị lệch.

Hiện tại vị trí lệch rất nhỏ, căn bản không phát hiện được.Nhưng nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy thì vết thương ở chân này sẽ ngày càng nghiêm trọng.

Lương y không thể làm như vậy.

Thầy thuốc nhân tâm, lấy việc chữa khỏi cho bệnh nhân làm nguyên tắc của mình, tuyệt đối sẽ không đưa ra loại biện pháp trị phần ngọn không trị tận gốc này, mà là sẽ khuyên bệnh nhân tĩnh dưỡng, không nên vận động gì nữa.

Nhưng liên quan gì đến ta, ta cũng không phải thầy thuốc.

Ta chỉ là một người luyện độc.

Cha ta là người đứng đầu Thái Y Viện, từ tổ tông trở đi đời đời đều là cao thủ Hạnh Lâm.

Nhưng ta là một kẻ bại hoại.

Ta đối với việc trị bệnh cứu người không có hứng thú, hậu viện kia có một đống dược liệu, ta mỗi ngày đều lấy ra luyện đủ loại độc.

Khi dịch hạch lan tràn, ta liền lấy thuốc đi đầu độc chuột, vì thế thời gian đó trong sân nhà ta tất cả đều là xác chuột.

Người ngoài nhìn vào cảm thấy vô cùng đáng sợ, đều mắng ta là quái thai, chỉ có a tỷ che chở ta.

Tỷ ấy nói: "Dịch hạch hoành hành, ngoại trừ trị liệu cho người bị nhiễm, phòng ngừa lây lan cũng vô cùng quan trọng, A Vân độc chết chuột, cũng là lập công lớn.”

Khi đó nàng mười bảy tuổi, đã là y nữ nổi danh, trong trận dịch hạch đã cứu được vô số sinh mạng nên có uy tín cao.