Chương 60: Thuần hóa Kim Ti Xà
Trong đầu Hạng Quân Vãn nghĩ tới tộc trưởng Đường Môn, cũng là tổ phụ nàng từng nói qua một câu, “Gặp được độc xà, chỉ có thể lấy tịnh chế động, chờ đợi cơ hội, trực tiếp đánh vào bảy tấc của nó. Nhất định không thể tâm hoảng ý loạn, nếu không chỉ có một con đường chết. Bình tĩnh, là đường sống duy nhất.”
Tuy rằng trong chương trình huấn luyện kiếp trước của Hạng Quân Vãn bao gồm cả việc đối phó Nhãn Kính Vương Xà, Phúc Xà, Bạch Thần Trúc Diệp Thanh…… Nhưng mà gặp được Xà Vương, hay là lần đầu.
*Nhãn Kính Vương Xà = Rắn mắt kiếng, Phúc Xà = rắn hổ mang, Bạch Thần Trúc Diệp Thanh = rắn lục.
Kim Ti Xà chậm rãi bò thành đường cong vặn vẹo trên bàn, từng chiếc vảy lớn bằng hạt vừng, hết sức xinh đẹp, theo thân rắn mềm mại vặn vẹo, một mảnh kim quang lóe sáng, đâm vào trong mắt, không biết được rằng mĩ diễm nhất mê hoặc nhất, lại là độc nhất.
Hạng Quân Vãn nín thở, làm cho mình trở thành giống như thi thể. Kim Ti Xà không nhanh không chậm, thời điểm chỉ còn cách Hạng Quân Vãn một thước, cái đuôi của nó đột nhiên giống như một cây gậy, đứng thẳng ở trên bàn, con rắn này ngẩng cao đầu, giống như vương giả, ánh mắt màu xanh lạnh lùng nhìn Hạng Quân Vãn, vương miện trên cái đầu cao ngạo của nó có vẻ phá lệ kiều diễm ướŧ áŧ.
Cái này, trái tim Hạng Quân Vãn nhảy lên tận cổ họng. Nàng đã quên, Xà Vương, có loại có linh tính, không thể xem thường con rắn trước mắt này.
“Tê ——” Kim Ti Xà phun cái lưỡi đỏ tươi, thủy chung vẫn duy trì tư thế đứng thẳng, phần đuôi khum thành chiếc nhẫn, chống đỡ toàn bộ sức nặng thân thể.
Một người một xà giằng co, giằng co, ai cũng không chịu nhượng bộ, ai cũng không chịu động trước, vẫn đối địch hai giờ, Hạng Quân Vãn cảm thấy mặt của mình đều nhanh cứng ngắc.
“Tê ——”
Đột nhiên, Kim Ti Vàng giống như kim tiễn rời cung đánh về hướng cổ họng Hạng Quân Vãn, tật như phong, lợi như kiếm. Bất quá Hạng Quân Vãn cũng không phải ngồi không, tuy rằng kiềm chế lẫn nhau hai giờ, nàng cũng không chút lơi lỏng, thủy chung vẫn duy trì cảnh giác cao độ. Từ lúc Kim Ti Xà công kích trước, nàng iền nhìn ra manh mối từ chiếc vương miện đỏ như máu run lên nhè nhẹ của nó.
Nói thì chậm, nhưng rất nhanh, ngay lúc Kim Ti Xà tiếp cận Hạng Quân Vãn trong tích tắc kia, Hạng Quân Vãn ra tay tóm lấy điểm bảy tấc của nó.
Phù —— Nguy hiểm thật. Cảm nhận được thân thể lạnh lẽo của Kim Ti Xà truyền đến đầu ngón tay, Hạng Quân Vãn không dám tưởng tượng nếu răng nanh sắc bén của nó xuyên phá làn da của mình, nọc độc thẩm thấu vào huyết dịch của nàng thì sẽ xảy ra kết cục gì. Cũng may, nàng đã chế địch, lúc này đến phiên nàng kiêu ngạo.
Ngón cái cùng ngón trỏ tay phải Hạng Quân Vãn tóm chặt lấy điểm bảy tấc của con rắn, đưa nó đến trước mặt mình. Con rắn này tựa hồ không thể tin được mình sẽ bị nữ nhân trước mắt thuần phục, thân mình cuốn lấy cánh tay Hạng Quân Vãn, vẫn còn đau khổ giãy dụa.
“Ba ——”
Tay trái Hạng Quân Vãn vỗ lên vương miện trên trán Kim Ti Xà, đau đến nó há mồm lắc lư đầu rắn, hai cái răng nanh sắc bén phun ra ra chất lỏng màu vàng, Hạng Quân Vãn vội vàng đem đầu kim Ti Xà xoay qua hướng khác. Xà độc phun ở trên bàn, cái bàn dấy lên một trận khói đen, trực tiếp bị ăn mòn. Độc thật lợi hại!
“Lại phóng độc, có tin ta gϊếŧ chết ngươi hay không?” Hạng Quân Vãn một tay nắm bảy tấc, một tay nắm khóe miệng Kim Ti Xà, khiến cho nó nhả hết nọc độc tồn trữ trong cơ thể ra. Không có nọc độc, Kim Ti Xà tạm thời không có nguy hiểm, lúc thuần phục thì dễ dàng nhiều rồi.
Đối với độc vật như thế, chỉ có thể so với nó độc hơn mới được. Hạng Quân Vãn ngón tay ra sức, Kim Ti Xà đau đến miệng mở ra, cái lưỡi nhỏ đỏ như máu trên không trung vũ lộng, giống như rất không cam tâm, lại không thể không khuất phục ở trước mặt Hạng Quân Vãn. Nhìn từng giọt độc màu hoàng kim rơi trên mặt đấy, Hạng Quân Vãn đau lòng không thôi. Độc tốt như thế, bán ra chợ, là vạn kim một giọt a.
Biết được Xà Vương này không dễ thu phục, Hạng Quân Vãn cũng không phải thật sự muốn gϊếŧ nó. Phải biết rằng Kim Ti Xà cực kỳ hiếm thấy, Đường Môn mấy trăm năm ghi lại, bốn mươi lăm đại chưởng môn, chỉ có ba vị chưởng môn có Kim Ti Xà.
Hạng Quân Vãn vẫn muốn có một độc sủng thuộc về mình, độc sủng quyết định thân phận của Đường Môn đệ tử ở Đường Môn, tuy rằng hiện tại nàng đến nơi này, không còn là người của Đường Môn, nhưng mà Kim Ti Xà là trân phẩm độc vật, hơn nữa linh tính cực cao, nếu thật có thể thu phục thành độc sủng, đối với độc thuật của nàng tự nhiên là có trợ giúp rất lớn, cho nên hiện tại chỉ có thể nhịn đau hy sinh chút nọc độc.
Kim Ti Xà giằng co ở trong tay Hạng Quân Vãn, con ngươi xanh biếc bởi vì phẫn nộ mà dần dần biến thành đỏ như máu, nó là Xà Vương, chưa từng có người nào dám đối với nó như thế, lần này gặp được Hạng Quân Vãn, khiến nó thật sự kinh ngạc. Làm một Kim Ti Xà tôn quý, chật vật như vậy, bảo nó làm sao chấp nhận, cho tới bây giờ, Kim Ti Xà cố giãy dụa lần cuối, chỉ là toàn bộ trong quá trình, nó thủy chung ngẩng cao đầu, không chịu khuất phục.
Nhìn thấy Kim Ti Xà như thế, Hạng Quân Vãn đối với Xà Vương lại càng tiến thêm một bước hiểu biết. Thư tịch ghi lại, Kim Ti Xà cực kỳ kiêu ngạo, rất khó thu phục, xem ra những điều này là sự thật.
Xà, lãnh huyết, thù dai. Dùng võ chinh phục, chỉ có thể khiến cho nó thuận theo nhất thời.
Nghĩ như vậy, Hạng Quân Vãn lấy ra độc hoàn do chính mình nghiên cứu chế tạo, đút vào miệng Kim Ti Xà, độc hoàn kia, vào miệng liền tan, thân là độc vương Kim Ti Xà làm sao không biết độc này lợi hại chứ! Dần dần, Ánh mắt Kim Ti Xà khôi phục màu xanh vỗn dĩ, tuy rằng lúc nhìn Hạng Quân Vãn thì đầu vẫn ngẩng cao như trước, nhưng địch ý rõ ràng giảm bớt rất nhiều.
Hạng Quân Vãn làm một hành động can đảm, nàng buông lỏng ra tay phải, đem Kim Ti Xà đặt lên bàn. Đồng thời, nàng cũng ngồi xuống, cùng Kim Ti Xà bảo trì một cái tư thế ngang hàng, tôn trọng thân phận nó.
“Tốt lắm, vừa rồi hao tổn nọc độc của ngươi, ta hiện tại bồi ngươi một viên độc hoàn, coi như là huề. Nếu ngươi thật sự không muốn làm độc sủng của ta, vậy vừa rồi coi là một hồi hiểu lầm. Ngươi cứ như trước sống ở chỗ này, ta sẽ trở về, không thể giúp ngươi.”
Hạng Quân Vãn đem ngón tay nhẹ nhàng chạm vào hàm dưới của Kim Ti Xà, hướng nó cười, đứng lên cầm súng xoay người rời khỏi nơi này.
Chưa đi bao lâu, Hạng Quân Vãn chợt nghe đến một thanh âʍ ѵậŧ gì rơi xuống, lại quay đầu, Kim Ti Xà không xa không gần theo ở sau lưng nàng. Thấy nàng đứng lại, Kim Ti Xà đi đến bên chân Hạng Quân Vãn, vòng quanh thân thể của nàng bò hướng lên trên, cuối cùng đi tới tay phải Hạng Quân Vãn, quấn lên cổ tay nàng, tựa như một cái vòng tay bằng vàng ròng.
Nhận chủ? Hạng Quân Vãn trong lòng một trận mừng như điên, Kim Ti Xà tựa hồ từ cổ tay cảm nhận được nhịp tim của Hạng Quân Vãn đang gia tốc, con mắt bích sắc quét nàng liếc mắt một cái, đầu rắn vi ngưỡng, chậm rãi nhắm lại, dán lên da thịt Hạng Quân Vãn, giống như đang ngủ.
“Về sau, liền kêu ngươi Hỏa Quỳ đi!” Nhìn ra tên gia hỏa này cao ngạo, Hạng Quân Vãn nở nụ cười.
Xử lý tốt Hỏa Quỳ, thời gian đã qua thật lâu. Hạng Quân Vãn còn muốn thoát ra ngoài địa lao, lại phát hiện cửa đã bị gắt gao chế trụ, căn bản là đánh không ra, chỉ có thể tìm một con đường khác.
Đảo một vòng, Hạng Quân Vãn rốt cục phát hiện một cánh cửa khác, sau khi thông qua một cái đề mục giống như trước, cửa, từ từ mở ra. Một mảnh kim quang đâm vào trong mắt Hạng Quân Vãn. Nơi này, là một bảo tàng.
Chồng chất hoàng kim bạc trắng phỉ thúy mã não, giống như núi nhỏ, liếc mắt một cái nhìn không thấy cuối.