Độc Y Xấu Phi

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Hạng Quân Vãn, xấu danh lừng xa. Đêm động phòng hoa chúc, bị Yến vương vứt bỏ ở Thiên viện, để không ba năm, trở thành trò cười lớn nhất của Thương Nguyệt quốc. “Vương phi nếu có thể xông vào hang hổ, …
Xem Thêm

Chương 43: Chẩn bệnh giá trên trời
Edit: KangKang

Beta: Tuyết Ảnh Nhi

Trong chốc lát, Yến vương Công Tôn Trường Khanh trở thành nhân vật phong vân nhất Cẩm thành, còn có người tốt lôi ra chuyện Công Tôn Trường Khanh ở Bách Hoa Lâu giận gϊếŧ Hồ Cơ, chuyện gϊếŧ người bừa bãi, đem thánh chỉ Công Tôn Nam lúc ấy ban bố mang ra, thẳng thừng vạch trần Hoàng thượng lật lọng, bao che Yến vương. Lẽ ra Công Tôn Trường Khanh phải lưu đày Mạn Bắc, kết quả hắn chẳng những ở Cẩm thành sống tốt, còn chạy đến phủ tướng quân quấy rầy vợ trước, hoàn toàn chính là “Thiên lý khó dung”.

Một trận náo loạn này, khiến cho Công Tôn Nam xém chút hộc máu. Tuy rằng Hạng Trị Chung sau khi đánh Công Tôn Trường Khanh hôm đó liền tiến cung thỉnh tội, Công Tôn Nam đã sớm biết chuyện xảy ra, cố tình để ý chuẩn bị, không nghĩ tới chuyện này cuối cùng ầm ĩ đến khó có thể thu thập.

Đặc biệt là sau khi biết được “chuyện khó nói” của Công Tôn Trường Khanh, Công Tôn Nam phái vô số Thái y đi Yến vương phủ hội chẩn, kết luận là Công Tôn Trường Khanh cả đời này cũng sẽ không có con nối dòng, Công Tôn Nam trực tiếp ngất đi.

Đối với đứa con trai này, Công Tôn Nam là thật tâm yêu thương. Mặc dù ở lễ kế thừa ngôi vị Hoàng đế, hắn vâng theo nguyên tắc lập trường lập con dòng chính, đã sớm đưa Công Tôn Ký lên vị trí Thái tử, nhưng mà trong lòng Công Tôn Nam vẫn rất thiên vị người con thứ ba này.

Nay Công Tôn Trường Khanh thành phế nhân, bên ngoài truyền ồn ào huyên náo, về sau hắn làm sao gặp người chứ! Càng miễn bàn tên thư sinh chỉ sợ thiên hạ không loạn này, vẫn bắt lấy chuyện tình hắn không để Công Tôn Trường Khanh lưu đầy Mạn Bác không tha, mà ngay cả những kẻ bảo thủ trong triều, nay cũng nói những lời chính nghĩa khiến cho Công Tôn Nam không phản bác nổi, thật sự là khiến cho Công Tôn Nam đau đầu.

Về phía áp lực từ dân chúng, Công Tôn Nam đành phải ban bố thánh chỉ, nói “Yến vương thân thể ủ bệnh, chờ hắn khỏi hẳn, định đưa hắn lưu đày Mạn Bắc”, sau thánh chỉ, Công Tôn Nam ở trên phạm vi cả nước chiêu mộ thầy thuốc chữa bệnh cho Công Tôn Nam, cũng tuyên bố nếu có thể chữa khỏi cho Yến vương, thưởng ngàn lượng hoàng kim.

Sau khi biết chuyện, Hạng Quân Vãn bắt đầu nảy ra ý nghĩ. Ngàn lượng hoàng kim, số lượng không nhỏ, sao không kiếm chút tiền tiêu vặt chứ!

“Tiểu thư, người thật muốn giả trang thần y đi chữa bệnh cho tên hỗn đản kia? Tiểu thư, người đã quên hắn đã đối xử với người thế nào sao?” Sau khi Lạc Tuyết biết được, ngay lập tức phản đối Hạng Quân Vãn, nàng không thích Công Tôn Trường Khanh. Nếu không phải Hạng Quân Vãn đã ra tay, lấy trình độ hiện tại của nàng, lấy thủ cấp của Công Tôn Trường Khanh cũng không phải việc khó.

Lạc Tuyết vì tỏ ra bất bình, khiến cho Hạng Quân Vãn rất cảm động. Tiểu cô nương này, tuy rằng thiên chân đơn thuần, lại trung thành thiện lương, thủy chung bảo vệ nàng. Bất quá, món tiền này của Công Tôn Trường Khanh không chiếm thì rất tiếc.

“Ta không giúp hắn chữa bệnh, hắn khi nào mới có thể bị lưu đày Mạn Bắc chứ! Nghe nói Mạn Bắc lạnh khủng khϊếp, không biết Yến vương được nuông chiều từ bé đến nơi đó, có thể tiếp tục sống sót hay không a.”

Hạng Quân Vãn nói như vậy, Lạc Tuyết lập tức hiểu rõ. Tiểu thư nghĩ như vậy, tựa hồ cũng không sai. Lạc Tuyết nào biết được, Hạng Quân Vãn còn giấu một ý niệm khác trong đầu.

Thương Nguyệt quốc này, tuy rằng Công Tôn Ký là Thái tử, nhưng hoàng thượng rõ ràng thiên vị Công Tôn Trường Khanh. Công Tôn Trường Khanh thành phế nhân, về sau không có con nối dòng, như vậy hoàn toàn không có khả năng kế vị, Công Tôn Ký không phải lo lắng gì. Chữa khỏi cho Công Tôn Trường Khanh, cũng tương đương với việc lưu lại một đối thủ mạnh cho Công Tôn Ký, tương lai, Hoàng đế Thương Nguyệt quốc là ai còn chưa nói chắc được.

Chỉ cần Thương Nguyệt quốc còn tai hoạ ngầm, vô luận là hoàng thượng Công Tôn Nam hay là người tranh giành ngôi vị Hoàng đế, cũng không dám dễ dàng động tới đại tướng quân Hạng Trị Chung này. Chỉ có ở thời điểm hòa bình, mới có chuyện thỏ khôn chết, chó săn hầm. Thương Nguyệt quốc không ổn định, Hạng Trị Chung mới có thể bình an, đó cũng điều duy nhất mà nữ nhi này có thể làm để giúp đỡ Hạng Trị Chung.

Kết thúc chuyện này, Lạc Tuyết đưa thư tín của Kinh Hồn cho Hạng Quân Vãn, “Tiểu thư, Kinh Hồn đã thành lập ‘Liệt Diễm’, dựa theo chương trình huấn luyện của tiểu thư bắt đầu huấn luyện những cô nhi kia, Kinh Hồn hỏi tiểu thư có cái gì phân phó.”

Nhìn thư tín, Hạng Quân Vãn trả lời vài câu, giao cho Lạc Tuyết. “Để hắn tùy ý phát huy, ta không can thiệp, thiếu tiền trực tiếp đem tín vật của ta đi ngân trang lấy. Yêu cầu duy nhất của ta đối với hắn là tiếp tục sống tốt, mạng của hắn là của ta, nên đừng dễ dàng đưa cho người khác.”

Vừa nghe lời này, Lạc Tuyết “phốc xuy” cười, vui vẻ đi ra ngoài truyền tin.

Hạng Quân Vãn cũng không vội vã đi chữa bệnh cho Công Tôn Trường Khanh, nàng muốn chờ đến thời điểm tất cả mọi người trị không khỏi mới xuất hiện, như vậy mới có thể làm “nhất minh kinh nhân”*.

*Nhất minh kinh nhân: vừa ra tay đã kinh động toàn trường.

Quả nhiên, sau một tháng, rất nhiều người đến hưởng ứng lệnh triệu tập, chữa bệnh Công Tôn Trường Khanh, ba nước kia cũng phái danh y tới đây, đều đối với bệnh của Công Tôn Trường Khanh thúc thủ vô sách. Được tin tức này, Hạng Quân Vãn cẩn thận dịch dung, đến bảng treo thưởng, xé yết bảng, lập tức đã bị người vây quanh dẫn vào hoàng cung.

Trải qua trong khoảng thời gian giày vò này, Công Tôn Nam đã sớm buông tha cho việc chữa bệnh này, nhiều người như vậy đều trị không khỏi bệnh của Công Tôn Trường Khanh, kiếp này hắn nhất định là một phế nhân. Cho nên sau khi nghe nói lại có người yết bảng, Công Tôn Nam cũng không vui sướиɠ như lúc trước, ngược lại hết sức bình thản phất phất tay, “Dẫn hắn đi Yến vương phủ ——”

Vận một thân nam trang màu trắng, thời điểm Hạng Quân Vãn phiêu nhiên như trích tiên xuất hiện ở Yến vương phủ, một đám phu nhân cùng nha hoàn suýt chút nữa thì thét chói tai. Có nam tử tuấn dật như thế sao? Thiên hạ có người giống như thần tiên thế sao? Tiêu sai tự nhiên như vậy, chỗ nào giống đại phu, rõ ràng chính là tiên trên trời a!

Hạng Quân Vãn bị quản gia dẫn tới thư phòng của Yến vương, ngoại trừ Công Tôn Trường Khanh, nơi này còn có một người mà Hạng Quân Vãn không nghĩ tới—— Bách Lý Giao.

Bách Lý Giao dẫn theo đại phu ưu tú nhất Chu Liên quốc vội tới khám chữa cho Công Tôn Trường Khanh, kết quả lại là bệnh bất trị, khiến cho Công Tôn Trường Khanh rất suy sụp, Bách Lý Giao thuận thế ở tại chỗ này an ủi Công Tôn Trường Khanh. Lúc Hạng Quân Vãn tiến vào, Bách Lý Giao còn đang khuyên giải an ủi Yến vương.

Nhìn thấy hai nam nhân trò chuyện ở cự ly gần như vậy, Hạng Quân Vãn nhíu mày, đây không phải là công khai gian tình sao!

“Ngươi là đại phu?” Công Tôn Trường Khanh tâm tình rất không tốt, gần đây tâm tình của hắn tệ hết biết rồi, tự tôn lớn nhất của nam nhân bị mọi người dẫm lên không một chút lưu tình, khiến cho Công Tôn Trường Khanh chỉ có thể tránh ở trong phủ Yến vương không dám xuất môn.

Nhìn nam tử tuấn dật trước mắt, Công Tôn Trường Khanh có chút không tin hắn là đại phu. Đã trải qua nhiều thất bại như vậy, hắn đã mất đi ý chí chiến đấu, có chút chán ngán thất vọng, thái độ đối với Hạng Quân Vãn cũng hết sức ác liệt, tràn ngập địch ý, giống mỗi người xuất hiện trước mặt hắn đều là để chê cười.

“Ngươi là bệnh nhân?” Hạng Quân Vãn hỏi lại một câu, xuất ra hòm thuốc bỏ túi của mình, bất quá là cái hộp gỗ tử đàn nhỏ bằng bàn tay, nhìn rất bình thường, cũng không có gì kỳ lạ.

“Trước hết nói rõ, ta hôm nay sẽ cho ngươi một châm, nếu có hiệu quả, làm phiền đem tiền thanh toán, sau đó ta sẽ trị tận gốc cho ngươi. Hơn nữa, giá khám bệnh của ta rất cao, một ngàn hoàng kim quá ít, ta đến khám bệnh tại nhà nên giá là một vạn hoàng kim, mỗi một châm, thì thêm một ngàn hoàng kim.”

“Một vạn?!” Công Tôn Trường Khanh nhảy dựng lên, “Ngươi làm thịt người? Có ai lừa bịp như ngươi sao? Không bằng ngươi đổi nghề chém gϊếŧ tốt lắm! Rao giá trên trời, nhất định là lang băm! Ngươi cút! Bổn vương không cần ngươi trị bệnh!”

“Không trị? Ngươi xác định? Ngươi hy vọng chim nhỏ của ngươi cứ ủ rũ như vậy, ngươi không muốn tới một ngày nó sẽ lại vươn cánh bay cao?”

Thêm Bình Luận