Chương 42: Phượng Cửu u oán
Edit: KangKang
Beta: Tuyết Ảnh Nhi
Công Tôn Trường Khanh nghiêng ngả lảo đảo đứng lên, đầu vẫn còn đang mê muội, nhưng mà một tiếng “Cút” phẫn nộ kia của Hạng Trị Chung, hắn nghe thấy rành mạch, thật sự rõ ràng.
“Người đâu, đưa Yến vương hồi phủ!”
Hạng Trị Chung giận dữ đánh đuổi Công Tôn Trường Khanh khỏi phủ, tuy rằng đại tướng quân hết sức được Công Tôn Nam tín nhiệm, nhưng người cũng không thể đem nhi tử người ta đánh thành cái bánh bao thịt a?
Công Tôn Trường Khanh vốn dĩ tuấn tú lịch sự, anh tuấn tiêu sái, nhưng đều là chuyện trước kia. Hiện tại Công Tôn Trường Khanh, mặt đầy máu loang, trên mặt tất cả đều là xanh xanh tím tím, mặt mày cùng khóe miệng bị phù thũng, chính là hoàn toàn thay đổi, vô cùng thê thảm. Nếu không có ngọc bội bên hông chứng minh thân phận của hắn, quăng trên đường, cũng không có ai biết được đây là Yên vương địa danh đỉnh đỉnh.
Sau khi đám người nâng Công Tôn Trường Khanh rời khỏi, Hạng Trị Chung nhìn về phía thân nữ nhi của mình, chân mày cau lại, “Còn không mang Tứ tiểu thư về mời đại phu?”
Lúc này, mọi người rốt cục hiểu được Hạng Quân Vãn chiếm vị trí nào trong lòng Hạng Trị Chung. Thì ra vị tiểu thư này mới là bảo bối chân chính trong lòng tướng quân! Hạng Trị Chung chẳng những vì Hạng Quân Vãn đánh Yến vương, mà ngay cả Hạng Quân Vãn phế bàn tay của Hạng Quân Nhu, hắn cũng làm như không thấy. Hiện tại, mọi người đều nhìn Hạng Quân Vãn bằng con mắt khác.
Yến vương chạy đến phủ tướng quân “chọc ghẹo” vợ trước, bị đại tướng quân hung hăng giáo huấn một trận, bị kẻ có tâm truyền ra ngoài, cuộc sống bình thản đến nhạt nhẽo của dân chúng lại có cái để lấy làm chuyện vui. Cũng có người thêm mắm thêm muối, đem cảnh tượng lúc đó miêu tả sinh động như thật, mà ngay cả những lời của Công Tôn Trường Khanh, cũng bị truyền ra ngoài.
Nhất thời, chuyện Yến vương quay lại theo đuổi vợ trước trở nên ồn ào huyên náo. Phượng Cửu cầm lấy kết quả điều tra của Phi Sương, tức giận đến răng nanh đều ngứa, hận không thể ăn thịt Công Tôn Trường Khanh. Dám chạm vào nữ nhân của hắn? Công Tôn Trường Khanh chán sống rồi!
“Vãn Vãn ——” Buổi tối, Phượng Cửu lại mò vào khuê phòng của Hạng Quân Vãn, vừa vào cửa liền bày ra một bộ u oán trạng nhìn Hạng Quân Vãn, dường như nàng đã làm ra chuyện gì rất rất có lỗi với hắn. “Vãn Vãn, nàng nói, ta đem Yến vương phế đi có được không?”
“Không nhọc ngươi lo lắng, hắn đã là một phế nhân.”
Mấy ngày nay, Hạng Quân Vãn đã quen với Phượng Cửu xuất quỷ nhập thần, nàng một bên vuốt đầu Ngân Hồ, một bên điều chế dược hoàn dưới ánh đèn.
“Thật sao?” Phượng Cửu vừa nghe, ủy khuất lẫn tức giận trong lòng liền một mạch tiêu tan một nửa. Hắn tiến đến ngồi xuống bên cạnh Hạng Quân Vãn, nhìn chằm chằm tay ngọc tinh tế thon dài của Hạng Quân Vãn. Nữ nhân này, từ lúc hắn vào cửa cũng không có ngẩng đầu nhìn một cái, hoàn toàn đem hắn xem như không tồn tại. Chẳng lẽ ở trong mắt nàng, mấy cái dược hoàn so với hắn còn đáng yêu, còn muốn đẹp trai mê người sao?
“Cái nam nhân cặn bã kia muốn cường bạo ta, bị ta phế rồi. Trừ phi hắn tìm được cao nhân, nếu không kiếp này chỉ có thể là thái giám.”
Hạng Quân Vãn lời nói nhẹ nhàng bâng quơ trả lời Phượng Cửu, tay phải đem dược hoàn điều chế xong nhét vô miệng Bao Tử.
Nghe thấy Công Tôn Trường Khanh muốn cường bạo Hạng Quân Vãn, Phượng Cửu tức giận đến muốn moi tim hắn. Nhưng mà nửa câu sau, lại khiến cho tâm Phượng Cửu tung tăng vui sướиɠ trở lại. Nữ nhân này, quả nhiên nhẫn tâm, thế nhưng khiến cho đường đường Yến vương biến thành thái giám, chuyện này nếu truyền ra, có phải hay không tạo thành một tin tức oanh tạc?
“Vãn Vãn, nói như vậy, cái nam nhân cặn bã kia chưa chiếm tiện nghi của nàng?”
Phượng Cửu thật cẩn thận nhìn Hạng Quân Vãn, hoàn toàn xem nhẹ nàng lấy sủng vật của mình đến thử dược, khiến cho Ngân Hồ đứng bên cạnh trong lòng thầm mắng chủ nhân vô lương tâm.
Hoàn hảo Hạng Quân Vãn tay nghề rất được, tâm địa cũng không xấu, cho nó ăn toàn những thứ thuốc đối với thân thể vô cùng tốt, Bao Tử uốn éo mông nhỏ phì phì, nhảy vào trong lòng Hạng Quân Vãn, thẳng đến khi nhận được ánh mắt như hâm mộ lại ghen tị thêm hận hận gì đó của Phượng Cửu, Ngân Hồ ách xì một cái, rốt cục có một tia trả thù khoái hoạt!
“Dựa vào hắn?” Hạng Quân Vãn khẽ hừ một tiếng, “Ta ghét nhất loại lợn giống tự cho là đúng, bẩn ——”
Lời của Hạng Quân Vãn, trực tiếp biểu lộ lập trường trong tình yêu của nàng. Phượng Cửu vội vàng thu hồi lòng tranh giành tình nhân cùng Ngân Hồ, trước sau cẩn thận cân nhắc nửa ngày, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra. Chính mình tuy là đại nam nhân, nhưng dầu gì cũng là thanh bạch sạch sẽ. Hoàn hảo hắn định lực tốt, tính tình kiêu ngạo, cho nên độc thân cho tới hôm nay, nếu không thật sự sẽ vuột mất Hạng Quân Vãn.
“Vãn Vãn, ta cam đoan với nàng, ta là một xử nam trong sạch, tuyệt đối trong sạch, đảm bảo chưa khai bao, hoan nghênh nàng tùy thời kiểm hàng!”
Phượng Cửu “thổ lộ”, khiến cho Hạng Quân Vãn sửng sốt. Nàng đối với nam nhân thỉnh thoảng cuồng vọng bá khí, thỉnh thoảng lại cợt nhả cợt nhả, thỉnh thoảng lại ngốc nghếch đáng yêu này miễn cho ý kiến. Nam nhân này muốn làm sao? Cổ đại nam nhân đều lớn tiếng nói toạc ra, không che dấu chút nào “sắc tâm” của mình sao?
Hạng Quân Vãn trầm mặc không nói lời nào, bầu không khí trong lúc nhất thời trở nên có chút cổ quái. Phượng Cửu lần đầu thổ lộ thì gặp sự nhạt nhẽo, làm tâm tình của hắn có chút chịu không nổi. Mà ngay cả Phi Sương đi theo đứng bên ngoài, thiếu chút nữa ngã xuống mái hiên.
Thiếu chủ a! Có người thổ lộ cùng phu nhân như thế sao? Ngươi một bộ dáng đói bụng, hận không thể lập tức cởϊ áσ tháo thắt lưng để cho phu nhân nghiệm thân chứng minh, ngươi nói có nữ tử nào trên đời này dám nhận a! Huống chi phu nhân trước đó còn chịu đả kích vì bị vứt bỏ, người cũng phải từ từ chầm chậm, đừng như gấp gáp như vậy a!
Phi Sương càng thêm khẳng định, thiếu chủ nhà mình mấy năm nay nhất định là bị nghẹn lợi hại, cho nên dục hỏa công não, tổn hại chỉ số thông minh, mới có thể nói ra lời không có trình độ như vậy. Lại nhìn phu nhân, bình tĩnh vẫn là bình tĩnh, phong phạm đại gia tuyệt đối! Xem ra con đường truy thê của thiếu chủ sẽ dài đằng đãng a.
“Phượng Cửu, nếu không còn chuyện gì khác, ta muốn nghỉ ngơi.”
Hạng Quân Vãn mở miệng đuổi người, Phượng Cửu cho dù mặt dày chây lì vô lại, sau khi bị đả kích nặng nề như vừa rồi, tâm tình có chút tổn thương, muốn trở về liếʍ láp miệng vết thương một chút.
Nhìn Hạng Quân Vãn ôm Ngân Hồ đi tới bên giường, Phượng Cửu trong lòng lại nghẹn khuất. Sớm biết thế sẽ không đem cái tên bán chủ cầu vinh này đưa cho Hạng Quân Vãn! Bây giờ, chiếm được ôm ấp của nàng là Ngân Hồ, ngủ cùng giường với nàng cũng là Ngân Hồ, thời gian Ngân Hồ ở cùng nàng so với mình cũng nhiều hơn, bảo chủ nhân Phượng Cửu này làm sao chịu nổi a!
Mang theo tâm tình kìm nén, Phượng Cửu rời khỏi phủ tướng quân, ra khỏi tường viện, Phượng Cửu dừng lại. “Phi Sương, đem bí mật của Yến vương công bố ra bên ngoài! Dám khi dễ nữ nhân của ta, ta để hắn về sau không thể ngẩng đầu làm người!”
Quả nhiên, sau một đêm, chuyện Yến vương “đùa giỡn” vợ trước có bước biến chuyển mới. Cái gì Hạng Quân Vãn ba năm vô sinh nên bị hưu? Thì ra căn bản chính là Yến Vương không phải nam nhân bình thường, căn bản không thể giao hợp!
Lời đồn không tốt về Hạng Quân Vãn lúc trước lập tức bị đảo ngược lại, tất cả mọi người bắt đầu đồng tình với vị Yến Vương phi bị vứt bỏ này. Rõ ràng là Công Tôn Trường Khanh có vấn đề, hắn lại chụp cái mũ này cho Hạng Quân Vãn, làm cho nàng trở thành trò cười ở Thương Nguyệt quốc, kỳ thật, trò cười chân chính lại chính là Công Tôn Trường Khanh a!
Tin tức này truyền vào trong phủ Yến vương, oanh tạc một trận. Các phu nhân lúc này rốt cuộc cũng hiểu tại sao dạo gần đây tính tình vương gia trở nên nóng nảy, hơn nữa cũng không lâm hạnh các nàng. Công Tôn Trường Khanh không thể giao hợp? Trời, các nàng không phải sẽ phải thủ tiết đến già sao?!