Độc Y Xấu Phi

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Hạng Quân Vãn, xấu danh lừng xa. Đêm động phòng hoa chúc, bị Yến vương vứt bỏ ở Thiên viện, để không ba năm, trở thành trò cười lớn nhất của Thương Nguyệt quốc. “Vương phi nếu có thể xông vào hang hổ, …
Xem Thêm

Chương 32: Hưu độc phụ
Thời điểm chạy tới Phỉ Thúy Cư, nơi này đã cháy sạch chỉ còn lại vách nát tường xiêu, khắp nơi đều đầu gỗ cháy đen, còn có khói đặc gay mũi.

“Vãn Nhi! Vãn Nhi!” Hạng Trị Chung kinh hãi, bất chấp nguy hiểm, vọt vào Phỉ Thúy Cư khắp nơi tìm kiếm Hạng Quân Vãn.

“Phu quân, phu quân ——” Ngọc phu nhân mang theo đám người vội vã theo tới, lại nhìn thấy Hạng Trị Chung thế nhưng không để ý an nguy bản thân, lao vào trong Phỉ Thúy viên chưa cháy hết, sắc mặt Ngọc phu nhân trầm xuống.

Xem tình hình này, Hạng Quân Vãn tựa hồ là dữ nhiều lành ít! Ngọc phu nhân một chút cũng không hối hận vì sự lựa chọn của mình, bộ dáng lo lắng của Hạng Trị Chung đã cho thấy địa vị của Hạng Quân Vãn không giống bình thường, nàng không chết, sẽ không có ngày mình và Quân Nhu trở mình, cho nên Hạng Quân Vãn phải chết.

Công Tôn Trường Khanh theo tới nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, giật mình đứng ở nơi đó. Cái nữ tử khúm núm kia thế nhưng chết rồi? Tuy rằng cưới Hạng Quân Vãn không phải là điều hắn mong muốn, nhưng nàng tốt xấu gì cũng là Vương phi trên danh nghĩa của hắn ba năm. Hiện tại nàng chết như vậy, táng trong một mảnh đổ nát, trong lòng Công Tôn Trường Khanh bỗng có một loại tư vị không nói nên lời.

“Phu quân, Vãn Nhi đã gặp bất trắc, người nén bi thương ——” Điều chỉnh tâm tình, Ngọc phu nhân đi vào Phỉ Thúy viên đổ nát.

“Thúi lắm!”

Hạng Trị Chung quay đầu, óc tên trán có chút hỗn độn, hai mắt dưới cặp mày rậm lại nồng đậm băng sương, “Ngươi nói, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Vì sao lại đột nhiên phát hỏa? Rốt cuộc là ai hại Vãn Nhi?”

Đối với khí tức cường đạo của Hạng Trị Chung, chân Ngọc phu nhân bỗng mềm nhũn, ngã ngồi dưới đất.

“Phu quân nói như vậy là hoài nghi ta sao? Phu quân cho rằng là ta hại Vãn Nhi sao? Phu quân, ngươi vừa đi năm năm, trong nhà mọi chuyện lớn nhỏ đều là ta xử lý, một cái phủ lớn như vậy từ trên xuống dưới đều là ta xử lý, không có công lao cũng có khổ lao. Phu quân trở về đối với ta chẳng quan tâm, lại một mực chắc chắn là ta hại Vãn Nhi, phu quân, ngươi đây là muốn bức tử ta sao?!”

Ngọc phu nhân vừa nói như vậy, Hạng Quân Nhu lập tức tiến lên quỳ gối trước mặt Hạng Trị Chung, “Phụ thân, nương không có hại tỷ tỷ! Phụ thân……”

Chẳng những Hạng Quân Nhu, các vị phu nhân cùng tiểu thư khác cũng lần lượt quỳ xuống trước mặt Hạng Trị Chung. Sự tình hôm nay, các nàng đều có phần, nếu chuyện này bị điều tra ra, các nàng cũng không có quả ngon để ăn. Hiện nay chỉ có thể khăng khăng kêu oan cho Ngọc Phu nhân, chỉ có như thế mới có thể bảo vệ được bản thân.

Một đám phu nhân quỳ khóc sướt mướt trước mặt, làm cho da đầu Hạng Trị Chung run lên. Hắn không phải kẻ ngốc, sẽ không để vài cái tiểu xảo này của các nàng qua mắt.

Hiện tại Hạng Trị Chung chỉ muốn biết một điều duy nhất đó là hành tung của Hạng Quân Vãn, vừa rồi Hạng Trị Chung tìm khắp Phỉ Thúy Cư cũng không phát hiện thi thể nào, suy ra Hạng Quân Vãn cũng không có bất trắc gì. Hắn sở dĩ nói như vậy, bất quá là muốn tìm ra chân tướng, không nghĩ tới Ngọc phu nhân thật đúng là nghĩ rằng Hạng Quân Vãn đã chết, còn nói thêm vào. Xem ra Ngọc phu nhân chính là đầu sỏ của vụ phóng hỏa này, như vậy những người khác nhất định là đồng lõa!

Một đám người đang khóc sướt mướt ở trước mặt Hạng Trị Chung, đột nhiên truyền tới một cái thanh âm thanh lệ.”Di, hôm nay có chuyện gì, náo nhiệt như thế, như thế nào đều kéo tới Phỉ Thúy Cư của ta?”

Nghe giọng nói này, sắc mặt Ngọc phu nhân trở nên trắng bệch. Không đúng! Hạng Quân Vãn không phải là bị chết cháy rồi sao? Đến khi nàng quay đầu lại, nhìn thấy Hạng Quân Vãn một thân bạch y, Ngọc phu nhân kêu một tiếng “Quỷ a”, sau đó hôn mê bất tỉnh.

“Vãn Nhi ——” Nhìn thấy Hạng Quân Vãn, Hạng Trị Chung bước đến trước mặt nữ nhi, đem nàng kiểm tra đầu đuôi một phen. Thấy Hạng Quân Vãn không có việc gì, Hạng Trị Chung mới thở phào nhẹ nhõm. “Ngươi không có việc gì là tốt rồi! Không có việc gì là tốt rồi!”

Thời điểm Hạng Trị Chung nói chuyện, Hạng Quân Vãn cũng đang lặng lẽ đánh giá người cha này của mình. Nàng cứ tưởng rằng đại tướng quân của một quốc hẳn là cường tráng khôi ngô, là một lão nhân ngoài năm mươi, không nghĩ tới Hạng Trị Chung nhiều lắm chỉ tầm ba bảy ba tám, làn da màu đồng cổ, lông mày dày rậm, cằm lún phún râu, vóc dáng cao gầy, tuy rằng gầy, nhưng cũng rất rắn chắc.

“Cha, người đã trở lại ——”

“Thực xin lỗi, ta về trễ, khiến cho ngươi chịu khổ!” Hạng Trị Chung bàn tay to sờ sờ đầu Hạng Quân Vãn, ánh mắt kia giống như đang nói: hết thảy có ta, khuê nữ, ngươi có cái gì ủy khuất hãy nói cho cha, cha làm chỗ dựa cho ngươi!

Nghe Hạng Trị Chung quả quyết, Hạng Quân Vãn vỗ vỗ tay, Kinh Hồn đem lão đạo sĩ ném tới trước mặt Hạng Trị Chung.

“Phụ thân, ta vừa mới trở về, không biết trong phủ xảy ra chuyện gì. Chỉ là bắt được lão đầu này ở cửa, trông hắn lén la lén lút, rất khả nghi, ta liến đem hắn bắt tới.”

Hạng Quân Vãn nói như vậy Hạng Trị Chung lập tức hiểu rõ ý tứ bên trong, giơ chân đá vào ngực lão đạo sĩ, chỉ nghe “Răng rắc” một tiếng, lão đạo sĩ đã bị gãy một chiếc xương sườn, giống như chó quỳ trên mặt đất. “Đại nhân tha mạng a! Ta khai, ta khai hết!”

Không đợi Hạng Trị Chung đe dọa, lão đạo sĩ đã đem việc Ngọc phu nhân làm sao tìm được hắn, nói những gì với hắn, còn có chuyện hỏa thiêu Phỉ Thúy Cư vừa rồi đều một năm một mười nói ra.

Ngọc phu nhân vừa tỉnh lại thì nghe thấy những lời này, lại xém chút ngất xỉu đi. “Phu quân, ta chưa bao giờ nhận thức người này! Ta là bị oan uổng!”

Nhìn Ngọc phu nhân kia lê hoa đái vũ, Hạng Trị Chung hừ lạnh một tiếng, “Có oan uổng hay không, ta đều có chừng mực.”

Hạng Trị Chung đưa hạ nhân của phủ tướng quân tới, sau một trận đe dọa, tất cả mọi người đều đứng ra làm chứng Ngọc phu nhân mời lão đạo sĩ tới bắt quỷ, mưu đồ gϊếŧ chết Hạng Quân Vãn. Ngọc phu nhân càng nghe càng hoảng, “Các ngươi thật to gan, dám nói xấu bản phu nhân, các ngươi không muốn sống nữa?”

Ngọc phu nhân uy hϊếp, khiến cho những nô bộc nhát gan rung mình một cái, khế ước bán mình của bọn họ đều nằm trong tay Ngọc phu nhân, nếu đắc tội với Ngọc phu nhân, ngày sau chỉ sợ không có quả ngon để ăn. Nhìn thấy Ngọc phu nhân còn không biết hối cải, Hạng Trị Chung quét mắt về phía đám nữ nhân đang quỳ, Hoàn phu nhân lập tức đứng dậy, “Tướng quân, thϊếp có thể làm chứng, lời mọi người nói là thật, là Ngọc phu nhân mưu hại Nhị tiểu thư.”

Hoàn phu nhân phản bội đều nằm ngoài dự đoán của Ngọc phu nhân, “Ngươi tiện nhân này, thế nhưng bỏ đá xuống giếng?”

“Ngọc phu nhân, không phải ta bỏ đá xuống giếng, mà là lẽ phải tại nhân tâm!” Hoàn phu nhân làm sao không hiểu ánh mắt cừa rồi của Hạng Trị Chung, Ngọc phu nhân xác thực không thể đắc tội, nhưng mà chủ nhân của phủ tướng quân là Hạng Trị Chung, người mà bà phó thác cả đời cũng là Hạng Trị Chung, không phải Ngọc phu nhân.

“Tiện nhân, đừng cho là ta không biết ngươi đang suy nghĩ gì, ngươi bất quá là ghen tị ta chưởng quản nội vụ, muốn phân quyền, cho nên mới hãm hại ta như tếh. Phu quân, nàng hãm hại ta, là hãm hại ta a!”

Đối với Ngọc phu nhân lên cơn điên, Hạng Trị Chung cũng không mềm lòng. Hạng Trị Chung cho người viết đơn kiện, khiến cho những người đó đều ký tên đồng thời đè dấu tay, đứng dậy đi đến trước mặt Công Tôn Trường Khanh.

“Hôm nay vẫn xin Yến vương làm nhân chứng, ta muốn hưu kẻ độc phụ này!”

Vừa nghe Hạng Trị Chung nói muốn hưu chính mình, Ngọc phu nhân trực tiếp nhảy dựng lên, “Phu quân, ngươi sao có thể hưu ta? Tỷ tỷ ta là Hoàng hậu, ngươi sao có thể hưu ta?”

“Ngươi là người phụ nữ ác độc như thế, ta không hưu ngươi quả thực là thiên lý khó dung! Chẳng lẽ ta còn lưu ngươi lại để hại Vãn Nhi của ta sao?!”

Thêm Bình Luận