Độc Y Xấu Phi

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Hạng Quân Vãn, xấu danh lừng xa. Đêm động phòng hoa chúc, bị Yến vương vứt bỏ ở Thiên viện, để không ba năm, trở thành trò cười lớn nhất của Thương Nguyệt quốc. “Vương phi nếu có thể xông vào hang hổ, …
Xem Thêm

Chương 12: Gặp lại kẻ thù
Không đến thời gian một tháng, đề tài trong kinh thành đã chuyển từ Hạng Quân Vãn sau khi bị hưu không rõ tung tích, chuyển rời sang chủ nhân sau lưng năm cửa hàng của phố Lưu Vân - Di Hồng công tử.

Nguyên nhân quan trọng nhất khiến cho Di Hồng công tử nhanh như vậy được biết đến, là đến từ "Hồng Lâu Mộng" trong tay các thư sinh.

Một tháng ngắn ngủi, Hồng Lâu Mộng phát hành bốn kỳ. Tuy rằng nội dung không nhiều lắm, nhưng bốn kỳ đã ra ở trong người đọc sách của Cẩm thành đã nhấc lên sóng to gió lớn, được tôn sùng là tác phẩm xuất sắc xưa nay chưa từng có.

Tranh vẽ phối với Hồng Lâu Mộng cũng được đăng liên tiếp, thông tục dễ hiểu, hình ảnh sinh động, rất được sự ưa thích của các hài tử. Về phần lẩu, cẩm y thêu hai mặt, kem Như Ngọc sạch mặt.....cũng được in ấn thành giấy quảng cáo, xen lẫn trong tập san, mở rộng ra ngoài.

Trong lúc nhất thời, Di Hồng công tử trở thành nhân vật nổi danh trong Cẩm thành, rất nhiều người suy đoán thân phận của Di Hồng công tử. Có người nói hắn là hậu duệ của ẩn tộc, có người nói hắn là hoàng tử của một nước, cũng có người nói hắn là thế ngoại cao nhân.....Về phần Hạng Quân Vãn bán cửa hàng cho Di Hồng công tử lại bị nhười dân ném ra sau đầu. Chỉ là họ không biết được hai người này thật ra là cùng một người.

Hạng Quân Vãn thoải mái làm mưa làm gió, Công Tôn Trường Khanh lại không quá thoải mái.

Từ khi hưu Hạng Quân Vãn, chẳng biết tại sao, hùng phong nam tính của hắn không còn nữa. Mấy ngày nay hắn đã nghĩ hết biện pháp, dùng hết thủ đoạn cũng không thấy chuyển biến tốt.

Bất đắc dĩ, hắn phải mời thái y đến. Kết quả chuẩn đoán cuối cùng của thái y là hắn sau này không thể giao hợp được nữa, điều này làm cho hắn chịu đả kích trầm trọng. Vốn dĩ hắn còn đối với ngôi vị hoàng đế có chút ý nghĩ không an phận, không thể giao hợp nữa, về sau không có con nối dòng, điều này đối với Công Tôn Trường Khanh dã tâm bừng bừng muốn làm nên sự nghiệp mà nói hoàn toàn là đả kích mang tính hủy diệt, trực tiếp đem mộng đế vương của hắn chặt đứt.

Cùng lúc đó, bên ngoài đồn đãi là hắn gϊếŧ chết Hạng Quân Vãn, điều này rõ ràng chính là khơi mào mâu thuẫn giữa phủ tướng quân cùng Yến vương phủ. Người của hắn một mực tìm ở kinh thành cũng không tìm được tin tức của Hạng Quân Vãn, tin đồn lại lợi hại, ngay cả hoàng thượng trong cung cũng bị kinh động.

Công Tôn Trường Khanh bị Công Tôn Nam cho đòi tiến cung phê bình nghiêm khắc một trận, bắt hắn trong vòng ba ngày phải tìm được Hạng Quân Vãn, đem nàng bình an trở về tướng quân phủ, nếu không chức vương gia này hắn cũng không cần làm nữa.

Công Tôn Trường Khanh sau khi bị mắng mặt xám mày tro trở lại Yến vương phủ. Nghĩ tới diện mạo xấu xí của Hạng Quân Vãn, cùng một đống phiền toái nàng đem lại cho mình, hắn một cước đem ghế đá văng xuống đất.

"Tiện nhân, đừng để ta tìm được ngươi!"

Công Tôn Trường Khanh mơ hồ cảm thấy bệnh trên thân thể mình ắt hẳn có liên quan đến nàng. Hắn cẩn thận nhớ lại quá trình ngày đó sủng hạnh Hạng Quân Vãn, trừ bỏ vui sướиɠ dục tiên dục tử, tựa hồ cũng không có vấn đề gì, nhưng hắn quả thật là sau khi cùng Hạng Quân Vãn liền không được nữa.

Hay là, cái kia của hắn bị dung mạo xấu xí của Hạng Quân Vãn làm cho sợ, cho nên mới bãi công không chịu làm việc? Nhưng ngày đó hắn rõ ràng chính là vui sướиɠ trước nay chưa từng có a....

"Vương gia!" Quản gia cười tiến vào, đem cái ghế bị Công Tôn Trường Khanh đá xuống đỡ đứng lên. Yến vương phủ gần đây có một số người hoảng sợ, vương gia tính khí tàn bạo, mọi người đều cân nhắc mà sống, chỉ có quản gia vẫn hé ra khuôn mặt tươi cười, dám cùng Công Tôn Trường Khanh nói chuyện.

"Chuyện gì?" Công Tôn Trường Khanh hung tợn ngẩng đầu, nếu không phải bởi vì quản gia đi theo hắn nhiều năm, là mẫu phi tự mình giúp hắn chọn lựa tâm phúc, hắn nhất định sẽ một cước đạp khuôn mặt tươi cười nịnh nọt ghê tởm kia của quản gia. Không thấy hắn đang phiền sao!

"Vương gia, Bách Hoa lâu trong kinh thành gần đây có trò vui mới, vương gia có thể đi nhìn một cái!" Quản gia cẩn thận tiến lên, "Hôm nay hoa khôi lên đài, Bách Hoa lâu lại đem hoa khôi này giấu hơn nửa tháng, ngày hôm nay lần đầu tiên lên đài! Bọn công tử quý tộc trong kinh thành đều đi qua đó cổ vũ!"

"Hoa khôi?" Công Tôn Trường Khanh vuốt cằm, tin đồn gần đây trong kinh thành hắn cũng nghe không ít. Bách Hoa lâu trước kia chỉ có chút danh tiếng, nay đến trong tay Di Hồng công tử một tháng ngắn ngủi liền trở thành đệ nhất lâu ở phố hoa.

Hoa khôi của Bách Hoa lâu chắc hẳn là một mỹ nhân quốc sắc thiên hương đi! Hắn nhìn nữ nhân trong phủ không có bất kỳ kí©h thí©ɧ gì, không biết nhìn thấy hoa khôi liệu có thể....

"Vương gia, Bách Hoa lâu trước kia là của hồi môn của Hạng Quân Vãn, hiện tại đến trong tay Di Hồng công tử quả thực liền thay đổi bộ dáng. Người đi qua, nói không chừng có thể gặp được Di Hồng công tử, có lẽ có thể từ chỗ của hắn biết được hành tung của Hạng Quân Vãn".

Công Tôn Trường Khanh vốn dĩ còn có chút do dự, sau khi nghe lời nói của quản gia lập tức vỗ đùi, "Được! Bổn vương hôm nay phải đi Bách Hoa lâu!"

Mà trong Bách Hoa lâu, Lạc Tuyết vẻ mắt lo lắng nhìn Hạng Quân Vãn,nàng không rõ tại sao tiểu thư nguyện ý đi làm hoa khôi. Nữ nhi đứng đắn nhà người ta sẽ không bao giờ xuất đầu lộ diện ở thanh lâu.

"Tiểu thư, người thật sự phải làm hoa khôi sao?" Nhìn vẻ mặt khuynh quốc khuynh thành, phấn hoa đào trước mắt này, Lạc Tuyết có chút ngây ngốc.

Tuy rằng từ lúc mười lăm tuổi, mỗi tháng buổi tối ngày mười lăm, vết bớt trên má trái của nàng sẽ biến mất, khôi phục dung mạo vốn có, Lạc Tuyết cũng thấy qua rất nhiều lần, nhưng khi nhìn thấy dung nhan tuyệt sắc của tiểu thư, Lạc Tuyết vẫn là nhịn không được tán thưởng trong lòng. Tiểu thư nhà mình chính là nhân vật giống như thiên tiên, không biết trên đời này có người nào có thể xứng với tiểu thư.

"Lạc Tuyết cô nương tựa hồ đối với chúng ta có thành kiến!" Hoa Ngũ Nương bên cạnh mắt phượng nhếch lên, cười đến quyến rũ.

"Không, không, ta không phải là ý này".Lạc Tuyết cắn môi, nàng chỉ là cảm thấy người sạch sẽ thuần khiết, xuất trần thoát tục như tiểu thư hẳn nên được che chở, giấu đi thật kỹ.

"Lạc Tuyết, ta không sao, ngươi yên tâm!"

Lúc Hạng Quân Vãn nhìn thấy dung mạo của chính mình, thực sự bị hoảng sợ. Nàng lúc trước cũng là một mỹ nhân bại hoại, nhưng so với khuôn mặt hiện tại, vẫn là kém một chút, đẹp đến quá không chân thật!

"Tiểu thư, tối nay Yến vương sẽ đến". Hoa Ngũ Nương không hề trêu đùa Lạc Tuyết, ngược lại quay mặt về phía Hạng Quân Vãn.

"Hắn?" Hạng Quân Vãn đối với chồng trước vương gia này không có hảo cảm gì, biết được hắn gần đây sống không tốt, nàng rất là vui vẻ.

Mấy ngày nay, tư liệu có liên quan đến Công Tôn Trường Khanh liên tục không ngừng được đưa đến chỗ nàng, khiến cho hiểu biết của Hạng Quân Vãn đối với mấy người La Húc càng sâu thêm một bước. Có thể đem vương gia một nước điều tra rõ ràng như thế, điều này sau lưng cần có bao nhiêu mạng lưới tình báo lớn mạnh! Năm người La Húc vốn không phải là hạng người tầm thường, nay lại làm cho nàng nhìn với cặp mắt khác xưa, cũng làm cho nàng đối với mục đích Hạng Trị Chung để năm người này ở bên cạnh mình càng thêm tò mò.

"Xem ra, chúng ta đêm nay gặp lại kẻ thù rồi!"

Bước vào Bách Hoa lâu, Công Tôn Trường Khanh đã bị trang trí nơi này hấp dẫn. Mới mẻ độc đáo, đẹp đẽ quý giá, thưởng thức tao nhã, đem một thanh lâu hoạt sắc sinh hương trang trí giống như tiên cảnh nhân gian vậy. Có thể thấy được Di Hồng công tử không phải dân chúng tầm thường, hơn nữa tài lực không giống bình thường.

Công Tôn Trường Khanh đi đến gian thanh nhã đặt sẵn ngồi xuống,lập tức có người đưa tới điểm tâm nước trà. Vẫn chưa ngồi được lâu lắm, chợt nghe tiếng sáo du dương, một cái bàn đu dây màu đen quấn quanh dây leo, từ trên không trung hạ xuống, bạch y nữ tử ngồi trên bàn đu dây đưa lưng về phía mọi người, tiếng sáo tuyệt vời đang từ sáo ngọc trong tay nàng truyền tới.

Thêm Bình Luận