Chỉ là dưới tình huống trước mắt, hình như triều cục càng ngày càng biến đổi nhanh, nếu như Hạ Nguyệt Nhu không tốt, Hạ Huyền sẽ đẩy nàng đi ra ngoài, nàng phải nghĩ biện pháp giữ mình. Nếu không, đợi đến thánh chỉ tứ hôn ban xuống, nàng sẽ không còn có đường lui.
Hạ Nguyệt Nhu khôi phục dung mạo trong nửa tháng, trong phủ vẫn là rất bình tĩnh. Hạ Nguyệt Nhu còn đích thân phía trước cảm tạ Hạ Vân Nhiễm. Nàng đã khôi phục lại bộ dáng hòa khí luôn đeo cái mặt nạ giả nhân giả nghĩa.
“Thất muội, thật là thật cám ơn ngươi vì ta chữa hết mặt, ta thật sự không biết nên làm sao báo đáp ngươi.”
“Đại tỷ, không cần phải khách khí. Trước kia là ta không biết, chỉ là sau này nghe cha nói về mặt của ngươi, ta vừa nghĩ đến cái bài thuốc này.” Hạ Vân Nhiễm cũng cười hết sức ngọt ngào.
“Ai, ta đây đều là số mệnh không tốt, phải gặp một kiếp này, làm phiền Thất muội. Nếu không, ta thật sự không biết phải làm sao mới phải.” Đôi mắt long lanh của Hạ Nguyệt Nhu nhỏ vài giọt lệ trong suốt.
“Đại tỷ, đừng đau lòng, ngươi không phải là khỏi rồi sao?”
“Thất muội, về sau thường xuyên tới phòng ta ngồi một chút. Chúng ta là thân tỷ muội, ta nhất định sẽ đối đãi ngươi thật tốt.” Hạ Nguyệt Nhu cầm tay của nàng nói.
Hạ Vân Nhiễm cười hết sức vui vẻ, “Ừ, ta nhất định thường tới.”
Khi Hạ Nguyệt Nhu đi ra khỏi cửa Nam sương viện thì trong lòng của nàng còn buồn bực. Rốt cuộc Hạ Vân Nhiễm này là ngu thật hay là giả ngu? Nếu là ngu thật? Nàng có bản lãnh gì bò được cao như vậy? Lại đang ngắn ngủn thời gian nửa năm, trở thành một thiếu nữ xuất sắc. Nếu như nàng là giả ngu, nàng không phải nên ước gì mặt của nàng phá hủy, nàng tốt thay thế sao?
Nàng thực sự nhìn không thấu nàng ta, chỉ là, mặc kệ như thế nào, về sau, này Hạ Vân Nhiễm là không giữ lại được. Chính là bởi vì nàng nhìn không thấu một người như vậy, giữ lại mới nguy hiểm. Thời điểm Hạ Nguyệt Nhu nằm ở trên giường, mỗi khi đêm khuya yên tĩnh thời điểm, nàng sẽ suy nghĩ kỹ một chút trong khoảng thời gian này chuyện đã xảy ra, nàng cảm giác kể từ Hạ Vân Nhiễm trở về phủ sau, giống như trong phủ xảy ra không ít chuyện, mặc dù nàng không biết đến tột cùng là nguyên nhân gì, nàng có một loại dự cảm, cái này cùng Hạ Vân Nhiễm không thoát được liên quan.
Vậy mà trong phủ này, còn có một người tâm tư phức tạp nhất, cũng âm hiểm nhất, người này chính là Hạ Huyền. Mỗi ngày hắn phải ứng phó trên triều đình thế cục biến hóa, mặc dù cả người mệt mỏi, lại càng thêm để ý, trong lòng của hắn, hiểu rõ thực hiện từng bước trong kế hoạch, lót đường cho tương lai của hắn hưởng thụ quyền lợi cao hơn. Có lẽ ngay cả Hạ Vân Nhiễm đều cho rằng, Hạ Huyền nuôi dưỡng nàng, cũng chỉ là thay thế được Hạ Nguyệt Nhu gả vào phủ Thái tử, nhưng là, Hạ Vân Nhiễm đối với hắn mà nói, chân chính cũng có chỗ dùng trên người một người khác.
Hắn muốn đem Hạ Vân Nhiễm gả cho Nhị hoàng tử Hiên Viên Trạ. Đây là một quân cờ rất tốt của hắn, đem Hạ Nguyệt Nhu ở lại trong phủ, đem Hạ Vân Nhiễm gả cho Hiên Viên Trạm. Mặc dù ngày sau Hiên Viên Trạm may mắn đoạt được đế vị, hắn cũng có Hạ Vân Nhiễm duy trì quan hệ này, Hiên Viên Trạm không quá tức giận, sau đó, lại đưa lên trưởng nữ hắn yêu mến nhất. Như vậy trong hoàng cung hắn sẽ có hai nữ nhi quyền cao chức trọng.
Giả thiết nếu như là thái tử đoạt được đế vị. Hôm nay, hắn cũng chỉ là gả đi một nữ nhi con vợ lẽ, vậy ý nghĩa, hắn rõ ràng đem Hạ Nguyệt Nhu xinh đẹp nhất giữ lại cho Thái tử. Dựa vào khuôn mặt đẹp của Hạ Nguyệt Nhu, tương lai thổi một chút lời nói bên gối, lấy tính tình của Thái tử, nhất định sẽ không trách cứ hắn, mà Thái tử xưng đế cũng tuyệt đối không chấp nhận Hiên Viên Trạm. Khi đó Hạ Vân Nhiễm chỉ là đồ vứt đi, cũng không ảnh hưởng tới hắn, ngược lại sự tồn tại của nàng, cho quyền lợi của hắn nhiều thêm tầng một bảo hiểm.
Là phụ thân có dụng tâm hiểm ác như vậy, Hạ Huyền quả nhiên là vì quyền lợi không chừa thủ đoạn nào. Hắn sinh mấy nữ nhi, cũng là hòn đá kê chân trải đường cho hắn đi lêи đỉиɦ cao quyền lợi. Thân ở trong quyền lợi, hắn mới hiểu hơn, quyền lợi có mị lực nhiều vô kể, chỉ cần có quyền lợi, dù mất đi tất cả, thì có sao?
Mà mỗi nước cờ, Hạ Huyền đã lập kế hoạch bên trong rồi. Ngày mai là mùng một, mẫu phi của Nhị hoàng tử Dương quý phi sẽ đến chùa ngoài thành thắp hương lễ phật. Nhị hoàng tử sẽ hộ tống. Kế hoạch của Hạ Huyền là để lão phu nhân mang theo Hạ Vân Nhiễm cùng đi. Dân chúng bình thường không thể gặp quý phi, nhưng là lão phu nhân có thân phận nhất phẩm phu nhân nên có thể lễ phật chung.
Mục đích của Hạ Huyền là Hạ Vân Nhiễm sẽ gặp gỡ Nhị hoàng tử ở trong chùa, khiến Nhị hoàng tử nhìn thấy Hạ Vân Nhiễm xinh đẹp. Hắn chú tâm an bài như vậy, hoàng tử thông minh chắc chắn hiểu tâm ý của hắn. Nhị hoàng tử yêu cầu cưới trưởng nữ của hắn, nhưng thế cục ở triều đình không rõ ràng, khôn khéo như Hạ Huyền chắc là sẽ không đồng ý, nhưng cũng không đại biểu hắn sẽ không ra gả những thứ nữ khác.
Chỉ cần Nhị hoàng tử không ngại Hạ Vân Nhiễm là thứ nữ, như vậy Hạ Huyền cũng cam nguyện đi một nước cờ hiểm, dù bị Thái tử oán hận sẽ rất nguy hiểm, nhưng vẫn đem thứ nữ gả cho hắn.
Chỉ là, Thái tử thông minh, cũng sẽ hiểu, Hạ Huyền cũng không có thật lòng đầu nhập vào Nhị hoàng tử. Trong khi trưởng nữ Hạ Nguyệt Nhu mà hắn yêu mến nhất chưa gả trước, Hạ Huyền đối với địa vị còn là bảo trì trung lập, hắn chỉ quan sát, chỉ cần Thái tử có thể đứng vững thăng bằng, ngồi vững vàng vị trí Thái tử, sớm muộn gì hắn cũng sẽ đưa lên nữ nhi hắn yêu mến nhất.
Đối với Nhị hoàng tử mà nói, mặc dù cưới một thứ nữ của Tướng phủ, đối với hắn cũng chỉ có lợi không có hại. Điều này có thể làm lũ triều thần cho rằng Hạ tướng quyền cao chức trọng có hay không có tính ủng hộ Nhị hoàng tử rồi. Như vậy ở trên triều đình cũng có chỗ tốt cho Nhị hoàng tử lôi kéo thế lực.
Tóm lại, Hạ Vân Nhiễm trong nháy mắt thành một con cờ rất quan trọng. Mặc kệ là đối với Hạ Huyền, hay là đối với Nhị hoàng tử, nàng đều có chỗ dùng rất lớn.
Lúc nha hoàn của lão phu nhân thông báo thời gian, Hạ Vân Nhiễm còn có chút vui mừng, cuối cùng có thể xuất phủ một chuyến đi! Nàng đều buồn bực đến hỏng cả người, Đại phu nhân nhìn chằm chằm nàng như vậy. Mặc dù nàng không có ý định đi chơi, nhưng có một cơ hội ra bên ngoài giải sầu, nàng cũng rất vui mừng.
Ai kêu cái cổ đại này mỗi ngày trừ ba bữa cơm ra, cũng không có chuyện lý thú gì cả?
Nàng hớn hở đồng ý, lần trước Lý Nguyệt Kiều giận dữ với Hạ Vân Nhiễm, bây giờ nàng khôi phục quan tâm như trước đối với Hạ Vân Nhiễm. Nghe nói lão phu nhân mang một mình nàng xuất phủ cầu phúc, đủ để thấy thân phận của nàng so những thứ tiểu thư khác Tướng phủ cao hơn.
Chuyện này truyền đến trong tai Hạ Nguyệt Nhu, thật sự làm gương mặt mỹ lệ của nàng vặn vẹo mấy phần. Lão phu nhân sao lại thiên vị như vậy, chỉ mang Hạ Vân Nhiễm đi?
Một điểm này, Đại phu nhân tuy có ý kiến, nhưng nàng nhẫn. Nửa năm qua, nàng vì bệnh của Hạ Nguyệt Nhu, lạnh nhạt với lão phu nhân, ngược lại là Lý Nguyệt Kiều hầu hạ nhiều lắm, nàng cũng không thể lại đi ganh tỵ.
“Nguyệt Nhu, nhịn một chút đi!” Đại phu nhân an ủi nữ nhi.
Hạ Nguyệt Nhu cắn chặt môi đỏ mọng, lão phu nhân về sau ra cửa đều mang Hạ Vân Nhiễm theo, danh tiếng của nàng ta sẽ càng lớn. Nửa năm qua này, nàng đã sắp bị người quên lãng, danh tiếng Hạ Vân Nhiễm trong kinh thành cũng lên như diều gặp gió, từng cử động của nàng cũng bị chú ý. Hôm nay lại có cây đại thụ như lão phu nhân chống lưng, nàng sớm muộn gì cũng bị Hạ Vân Nhiễm thay thế.
Nghĩ tới tương lai ngồi trên bảo tọa hoàng hậu, không phải nàng, mà là Hạ Vân Nhiễm, đáy lòng của Hạ Nguyệt Nhu liền giống bị khổ sở giống như dao cắt. Đó là mơ ước từ nhỏ của nàng, cũng là mơ ước cuối cùng của nàng.