Nếu Nhị Hoàng Tử đăng cơ, chẳng phải nha đầu Nhạc Du chết tiệt kia sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ hay sao? Chuyện như vậy mà lại không nghĩ tới con gái bà ta, trong khi bà ta đã chăm sóc ngôi nhà này suốt mười mấy năm!
Mỹ Nương cắn chặt răng nén xuống sự bất mãn với Nhạc Đình Phong.
Mẹ ruột của Nhạc Du là Giang Vãn đã mất mười mấy năm rồi, chẳng lẽ Nhạc Đình Phong vẫn còn nhung nhớ con tiện nhân đó hay sao? Vị trí Hoàng Hậu của An Lâm quốc cũng muốn trao cho đứa nghiệt chủng này!
Sự thù hận trong đôi mắt đẹp của Mỹ Nương càng lúc càng sâu, bà ta thật hối hận vì khi đó đã không..
"Hừ, đúng là lòng dạ đàn bà!" Nhạc Đình Phong bóp vỡ cái chén tạo nên một tiếng "bụp", khiến Mỹ Nương sợ đến run rẩy, "Phải chi việc này dễ dàng như vậy. Tranh đoạt trong Vương Triều làm sao đơn giản như thế được? Nếu Nhị Hoàng Tử thực sự kế vị, khi hắn đăng cơ căn cơ chưa vững, ta lại nắm trong tay nửa binh quyền của An Lâm thành. Đến lúc thích hợp, ta lại dùng binh quyền trong tay trao đổi, bắt hắn phong Doanh Doanh của chúng ta thành Hoàng Hậu. Hắn có thể từ chối sao?"
"Mất binh quyền vừa có thể trừ được kiêng kị của tân Đế với phủ tướng quân, vừa gạt bỏ mối nguy nhổ cỏ tận gốc, lại có thể đổi được cho Doanh Doanh ngôi vị Hoàng Hậu, cũng đáng.." Con ngươi đen của Nhạc Đình Phong chứa đầy ẩn ý, như đã sớm dự liệu tất cả.
"Nếu người kế vị không phải hắn.. Chúng ta có thể đưa một nha đầu ở quê lên giả ý nương nhờ vào, đến đúng thời điểm ta sẽ trao binh quyền đưa cho bất kì Hoàng Tử nào kế vị, chỉ mong bảo toàn được trên dưới phủ tướng quân!"
Việc tân Đế thay thế các cựu thần gần như là truyền thống bất thành văn của mọi triều đại. Ông ta ở vị trí cao, công cao chấn chủ, cho nên bảo toàn tính mạng cả gia đình trong cuộc tranh đoạt Hoàng quyền là kết quả tốt đẹp nhất.
Thì ra là vậy..
Nhạc Đình Phong và Mỹ Nương ở trong phòng không chú ý, cuộc đối thoại của bọn họ đã bị Nhạc Du ở trên mái nhà nghe thấy rõ ràng. Vốn là bệnh nghề nghiệp từ kiếp trước đã khiến nàng không nhịn được mà hành động, thăm dò bố trí trong phủ tướng quân để thuận tiện cho sau này, không ngờ lại nghe được bí mật lớn như vậy.
Chẳng trách vì sao ông ta đột nhiên gọi nàng trở về, lại còn nhận con gái trước mặt mọi người..
Hóa ra nàng là con pháo thí, là đá kê chân cho con gái Doanh Doanh bảo bối của bọn họ.
Lúc nàng trèo lên trèo xuống, chỉ thấy một bóng người thoăn thoắt như bóng ma ở phủ tướng quân rộng lớn. Vốn Nhạc Du lo sợ phủ tướng quân canh phòng cẩn mật thì sẽ bị phát hiện, kết quả.. không ngờ so với lính gác hiện đại, bọn chúng quá yếu kém.
Khi nàng trở lại Thính Vũ hiên, trong tay đã có thêm vài thứ.
Có điều nàng không về phòng mình, mà trực tiếp đi đến căn phòng nhỏ.
Một bàn tay với khớp xương sắc nét vừa đẩy cửa phòng ra, nàng chưa kịp tiến tới thì đã liền bị một lực dã man kéo vào!
Một luồng khí lực giống như đá tảng chèn ở ngực Nhạc Du, trước khi nàng kịp phòng thủ thì đã liền bị một thân ảnh cao to ép chặt vào cánh cửa.
"Ầm" một tiếng, sống lưng Nhạc Du đau đớn.
Nàng tức giận ngẩng đầu lên, đột nhiên thấy mình đối diện với một đôi mắt đen láy như mực, thâm trầm tựa biển khơi mịt mù nhưng lại trống rỗng vô thần.
Một đôi mắt thật đẹp..
Ặc.. Lực trên cổ Nhạc Du tăng thêm như để nàng ý thức được mình đang bị khống chế.
Trên mặt Nhạc Du không có chút hoảng loạn, nàng nhíu mày, trong ánh mắt mang theo ba phần bỡn cợt, à, tỉnh rồi sao.
"Ngươi là ai?" Nam nhân đó kề sát vào tai Nhạc Du, giọng điệu cảnh giác như băng giá ban đêm, nguy hiểm nhưng lại đầy mị hoặc. Theo câu hỏi đó, bàn tay trên miệng Nhạc Du đồng thời lỏng ra, nhưng bàn tay trên cổ lại từ từ dùng sức.
Ngụ ý rất rõ ràng: Nếu nàng dám kêu to, cổ sẽ liền gãy mất.
Khi y hồi tỉnh từ cơn mê, trước mắt là khoảng tối, một thân một mình ở nơi lạ lẫm này, y đã tính đến những tình huống tồi tệ nhất.
"Hừ.. Ngươi đối xử với ân nhân cứu mạng như vậy sao?"
Là giọng con gái, lại trẻ như vậy? Lại còn "ân nhân cứu mạng"?
Cảm giác như lực cổ tay đặt trên cổ đã buông lỏng, vào lúc y còn mải suy nghĩ, Nhạc Du nhân cơ hội đá vào bắp chân y, móc lấy chân muốn khiến y vấp ngã. Nam nhân bị đau lảo đảo lùi về phía sau, hai người trong nháy mắt lao vào giằng co.
Trong lúc trao đổi chiêu thức Nhạc Du liền nhận ra rằng, trong chiêu thức của người này tồn tại một luồng sức mạnh dữ dội, cảm giác như là.. nội lực của một võ hiệp!
Cái này thì nàng không có, bởi chủ thể suốt mười lăm năm không hề luyện võ.
Tuy nói y bị thương nặng, nhưng nội công thâm hậu như thế này, Nhạc Du dù có chiêu thức lợi hại đến đâu cũng sẽ vất vả một phen đây.
Mắt thấy một chưởng lao về phía mình tựa như tia chớp, con ngươi Nhạc Du lập tức co lại, nhanh chóng nghiêng người cố gắng tránh được, nhưng một chưởng đó cũng cắt đứt được một sợi tóc đen của nàng rơi xuống đất.
"Ngươi có muốn chữa khỏi mắt hay không?"
Giọng điệu có chút bất mãn.
Lời vừa nói ra, nam nhân liền sững sờ, lập tức thu lại quyền cước: "Cô có thể giúp ta chữa trị sao?" Nói rồi lông mày y nhíu lại nghi hoặc, "Cô có bản lĩnh đó sao?"
Nhạc Du lau sạch vết máu trên khóe miệng: "Tin hay không thì tùy ngươi, bổn cô nương đâu bắt buộc phải giúp ngươi trị thương." Nói rồi Nhạc Du ngồi vắt chân trước bàn, đôi tay ngọc thuôn dài nhấc lấy ấm trà, nước trà róc rách chảy vào chén sứ tráng men ngọc.
Ngước mắt lên, nàng thấy nam nhân kia không hề cử động.
Lát sau, y nói: "Được, ta tin cô."
Dù sao cũng đã lâm vào bước đường cùng, cũng không còn cách nào khác.
Còn nước còn tát.
Áo bào của y lay động, bước đến mấy bước, y suy tính một chút rồi ngồi xuống bên cạnh Nhạc Du, làm vẻ mặt trịnh trọng mà nói: "Chỉ cần cô nương đây có thể chữa khỏi mắt cho tại hạ, ta nhất sẽ đền đáp bằng mọi giá!"
Nhìn vào khuôn mặt trịnh trọng đang quay về phía cửa, Nhạc Du không nhịn được mà cười thành tiếng, có điều chỉ ba giây sau sắc nàng nàng đã trở lại như thường.
Khẩu khí lớn như vậy.. Trong lúc trầm tư, ánh mắt nàng vô tình đảo quân chỗ y phục đã thay ra trên đất, mắt hơi nheo lại, đăm chiêu.
"Nói thật sao?" Giọng nói không còn khàn khàn mà lạnh lùng và trong trẻo.
"Chuyện đương nhiên, Mặc Triệt ta tuyệt đối không nuốt lời!" Vừa nói, Mặc Triệt vừa lặng lẽ đứng dậy, đối diện với Nhạc Du.
Y không thể nhìn thấy, chỉ có thể nghe âm thanh để định vị.
Nghĩ đến tình cảnh vừa nói, Mặc Triệt..
"Mặc Triệt.. Mặc nhiễm thiên thu, mọi thứ tỏ tường, đúng là cái tên hay." Nàng nhíu mày, một hơi uống sạch cốc nước trà trong tay. Thấy khát quá, lại rót thêm một chén.
"Cô không biết ta?" Nghe câu nói của nàng, Mặc Triệt nghiêng người về trước, gương mặt có chút nghi hoặc. Ở An Lâm thành này không thể có người không biết đến y, Mặc Triệt trở nên cảnh giác.
Là nàng đang giả vờ hay..
Nhìn phản ứng của y, vẻ mặt của Nhạc Du trở nên khó hiểu: "Tại sao ta phải biết ngươi?"
Chủ thể trước nay đều sinh sống ở trong núi, mười lăm năm qua chỉ tiếp xúc những người ở trên dưới núi đó, dù tên tuổi Mặc Triệt có vang vọng như sấm cũng không đến được tai nàng.
Thấy Mặc Triệt trầm mặc, Nhạc Du cũng khôn ngoan mà không hỏi nữa: "Bây giờ ta cũng không muốn cái gì, hay là.. các hạ hãy hứa với ta ba điều là được."
"Cũng được." Mặc Triệt đáp lời không chút do dự.
Lời hứa của y dù đáng giá ngàn vàng nhưng cũng không thể so được với đôi mắt.
Thấy Mặc Triệt dễ dàng đồng thuận như vậy, Nhạc Du cau mày, hối hận rằng mình đòi hỏi quá ít, nên ra giá mười tám lời hứa mới đúng.
Chợt nghĩ đến điều gì, Nhạc Du lấy trong đống đồ ra một chiếc mặt nạ đen kịt, không có hoa văn gì, sau khi đeo vào cũng khó lộ ra mắt và miệng. Khi sờ vào lại thấy lành lạnh, hẳn là được làm từ sắt mà ra.
Nàng nhét mặt nạ vào tay Mặc Triệt.
"Đây là.." Mặc Triệt sờ sờ rồi sau đó lại kinh ngạc: "Cô cho ta cái gì vậy?"