Chương 10: Thiếu tiền? Làm dao phay (1)
Bích Hoa hoảng sợ nhìn nàng, tiện tay kéo Trường Ca Ngữ Tình, “Nhị tiểu thư…”
“Còn không mau dẫn ta đi… Trường Ca Nguyệt, ngươi…ngươi cứ chờ đó!”
Trường Ca Ngữ Tình quăng ra lời cảnh cáo, Trường Ca Nguyệt khó chịu hừ một tiếng.
“Nếu không chịu cút, thì cứ ở lại đây đi!”
Trường Ca Ngữ Tình cắn răng, dẫn theo Bích Hoa rời khỏi.
Bích Trúc ngốc trệ nửa ngày mới phục hồi tinh thần lại, “Tiểu thư, này…”
Trời ạ, tiểu thư vừa mới đánh Nhị tiểu thư, còn, còn đoạt đồ của nàng ta nữa!
Mặc dù, mặc dù rất sảng khoái, nhưng…
“Tiểu thư, vòng tay này hay là trả lại cho Nhị tiểu thư đi. Nếu không, phu nhân sẽ lấy gia pháp trừng phạt người nữa đấy!”
Trường Ca Nguyệt đem vòng tay cất thật kĩ, cười lạnh một tiếng “Ngươi yên tâm, điều mà ngươi lo lắng, sẽ không xảy ra đâu!”
Hôm nay, nếu người mà nàng đánh là Trường Ca Ngữ Kiều thì có thể sẽ bị Gia Cát thị biết được. Nhưng người bị nàng đánh là Trường Ca Ngữ Tình thì lại khác.
Nàng ta bất quá chỉ là một thứ nữ, không có gan đi tìm chủ mẫu để cáo trạng. Hơn nữa, theo nàng được biết, vị chủ mẫu này cũng đem vị thứ nữ này không vừa mắt.
Trường Ca Nguyệt khóe miệng khẽ cong, “Người ngu xuẩn kia nghĩ ra biện pháp giải quyết tốt nhất cũng chỉ có thể là mượn đao gϊếŧ người mà thôi!”
Bích Trúc ngẩn người, hoàn toàn không nghe hiểu lời của Trường Ca Nguyệt nói, nhưng xem ra tiểu thư rất tự tin, không thấy người tỏ ra lo lắng chút nào.
“Tiểu thư, người có đói bụng không? Nô tỳ đi làm cơm cho người!”
Trường Ca Nguyệt im lặng không nói gì, nàng đường đường là đích nữ thế
nhưng ngay cả chuyện cơm nước cũng phải sai nha hoàn thϊếp thân bên cạnh mình tự làm cơ đấy!
Suy nghĩ một lát, nàng khẽ lắc đầu, “Không cần, ta đi ra ngoài một lát. Bích Trúc, chúng ta có bạc không?”
Bích Trúc sững sờ, “Ra ngoài?”
“Như thế nào, không được sao?”
Ở Đông Mạch quốc cũng không có phân biệt giữa nam và nữ, nam nữ đều có thể đi học. Cho nên đối với việc nữ tử ra khỏi nhà cũng không có gì là không được.
Bích Trúc lắc đầu, “Chỉ là từ đó tới giờ tiểu thư không chịu ra ngoài nửa bước, hơn nữa chúng ta cũng không có bạc”
Nhưng mà trước đó phu nhân có để lại không ít đồ cưới cho tiểu thư, đều để ở dưới gầm giường.
Trường Ca Nguyệt khẽ mỉm cười, nội tâm cũng hiểu rõ, lấy dung mạo của Trường Ca Nguyệt không muốn ra ngoài cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng, không có bạc sao?
Trường Ca Nguyệt cười lạnh, “ Đi xuống bếp lấy con dao phay ra đây!”
Bích Trúc sững sờ. "A!"
Thiếu gia, tiểu thư thiếu tiền tiêu là chuyện thiên kinh địa nghĩa* (* hết sức bình thường), chỉ là không có tiền đến mức phải đi làm cướp như tiểu thư nhà nàng là lần đầu tiên nàng thấy!
Tiểu thư của nàng không phải thiên tài bình thường a! (=.= nha hoàn ngươi suy nghĩ cũng không tầm thường a!)
Bích Trúc nhanh chóng mang dao phay tới, Trường Ca Nguyệt cầm trong tay chơi đùa một chút, sau đó đi về phía giường lớn xa hoa.
Chiếc giường này cũng rất đáng tiền nha, chỉ là trừ bỏ rèm lụa được dệt bằng tơ vàng ra thì cũng chẳng còn gì đáng giá. (còn tỷ, còn gỗ làm giường mà!)
Trường Ca Nguyệt nhìn chằm chằm chiếc giường, sau đó nhanh chóng vung dao phay trong tay, chặt đứt rèm lụa.
Bích Trúc có chút ngốc rồi, “Tiểu thư, người đang làm gì vậy?”
Thường ngày tiểu thư không phải quý chiếc giường này nhất sao, bởi vì giường này là chiếc giường do huynh trường của tiểu thư đưa cho nàng nha.
Trường Ca Nguyệt cười nhạt, “Đổi bạc!”
Trên giường này được hun ít nhất ba loại độc dược khác nhau. Mỗi loại đều gây ảnh hưởng đến dung mạo của nàng, đây chính là có người sợ nàng xấu không được triệt để nha!
Sau đó, nàng điều phối một ít nước thuốc, đem dộc dược được hun trên giường loại bỏ. Cuối cùng, nàng từ trong tủ quần áo lấy ra một màn sa mỏng, mang trên mặt.
Bích Trúc càm thấy đầu của mình hỏng hoàn toàn mất rồi, “Tiểu thư…”
Trường Ca Nguyệt cười cười, “ Tin tưởng ta, có thể trễ một chút ta mới trở về!”
Nàng phải ra ngoài mua một ít dược liệu, còn có một số độc vật phải đích thân lên núi hái mới được.